Khoảnh khắc mà Lôi Dực mở mắt ra, một màu đen tối tăm bao trùm lấy cảnh vật xung quanh, có cảm giác như đầu óc nặng nề cũng muốn tìm cách dìm cơ thể rã rời của hắn xuống, đầu ngón tay hắn khẽ động, có chút tê dại mò mẫm điện thoại ở trên bàn. Ví như hiện tại nếu như hắn có chết ở nơi này thì đoán chừng vài ba hôm cũng sẽ chẳng ai phát hiện ra cả.
- Thành, đến Sa Đọa uống đi.
Chỉ khi mở miệng ra nói chuyện, hắn mới cảm giác được cổ họng mình đau giống như có thứ gì đó cứa qua. Có lẽ bởi vì rót vào đó quá nhiều cồn, thế cho nên bây giờ âm thanh càng trở nên khản đặc.
___
- Mấy ngày nay mất tăm mất tích, là đi du ngoạn cùng tình nhân nhỏ à? Cô ta cũng thật có năng lực, dùng ông chủ Lôi đến mức xuống sức như thế này. Anh cũng nên tiết chế thôi, không chừng chưa đến 50 đã tinh tẫn nhân vong đấy.
Cung Nghiêm Thành nhìn sắc mặt không tốt của hắn, gã vẫn như cũ mà ung dung rót rượu, ánh mắt sắc bén xoáy sâu vào ly thủy tinh trước mặt, cơ hồ muốn khiến nó phải nứt vỡ.
- Chúng ta cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân, chú nói mà không biết ngượng mồm à?
Lôi Dực cầm ly rượu chứa đầy chất lỏng từ chai RM Louis XIII cho ra trên tay, cứ như vậy một hơi nuốt hết xuống cổ họng. Dạ dày lại bắt đầu dâng lên cảm giác nhói đau, nhưng biểu cảm ngoài mặt của hắn vẫn như cũ mà bình thản.
- Từ khi nào đã dùng loại nhẹ thế này?
- Với bộ dáng lao lực hiện tại của anh, nếu cho anh chơi thêm rượu nặng thì chả khác nào tiễn anh về với Chúa. Không nói đến kẻ vì tình cha con mà cô phụ tình anh em kia, sau này tôi muốn chơi bi-a chả nhẽ phải ra nghĩa trang tìm người à?
Miệng lưỡi của Cung Nghiêm Thành độc từ trong trứng, suốt mấy mươi năm vẫn không có gì thay đổi, Lôi Dực hắn nghe cũng đã quen rồi.
- Không phải chú cũng đã làm cha rồi sao? Có tư cách gì mà hạch sách Khắc Thần, chí ít cậu ta cũng không có thú tính được như chú.
Kẻ kia như rắn bị giẫm phải đuôi, bắt đầu lên tiếng phân bua.
- Con nuôi cũng tính à? Sao có thể so sánh chứ?
Lôi Dực nhếch môi cười, cảm giác khó chịu trong hắn vơi đi đôi chút.
- Bệnh háo sắc của chú đã nặng lắm rồi, nói không chừng còn tinh tẫn nhân vong trước cả anh đây. Nếu có thể chết ở trên người mình yêu, đó ắt hẳn chính là cái chết thỏa mãn nhất. Sinh mệnh trên đời này quá vô thường, nếu như có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày đã là điều quá đỗi may mắn.
- Mạng của em rất lớn, có muốn chết cũng khó. Bây giờ ngoài lúc ở trên giường thì quả thật chả bao giờ mất đi cảnh giác.
- Vậy hóa ra có người đã động lòng mà buông xuống lớp phòng bị.
Đến cuối cùng thì kẻ trước mắt cũng đã biết được cảm giác bị treo lơ lửng giữa thiên đường và địa ngục, bước một chân vào cánh cổng ái tình.
Cung Nghiêm Thành nhướng mày bác bỏ, có những sự thật cho dù có rút súng kề vào đầu vẫn cố không chấp nhận.
- Không thể nào.
Gã nhấp một ngụm rượu, không phát hiện được bản thân có điểm nào đó khác thường, chỉ cảm thấy lòng mình có chút kỳ quặc mỗi khi nghĩ đến người con gái đó. Cũng để mặc bản thân trôi theo viễn tưởng mê hồn đang chảy trong đầu.
- Thành, chú nói xem nếu như yêu một người thì có được người đó quan trọng hơn hay là nhìn người đó tự do vui vẻ quan trọng hơn?
Hắn nhìn ánh sáng đủ màu sắc uốn lượn trên đỉnh đầu, thầm mang loại ánh sáng từ danh vọng trên sân khấu ra so sánh, quả thật vào tay con người những thứ càng thối nát lại càng trở nên rực rỡ. - Các người mắc bệnh hết rồi à? Cả anh và tên kia ai cũng thích hỏi những câu buồn nôn như thế?
Cung Nghiêm Thành bật cười, nhưng hào quang trong mắt gã dường như không phản ánh chân thực những lời mình nói. Chỉ có điều đáp án của câu hỏi đó, gã không cần nghĩ cũng có được câu trả lời.
Lôi Dực không phản bác, chỉ tiếp tục uống rượu, thờ ơ với cảm giác của bản thân.
Mãi một lúc sau, trong căn phòng sa hoa mới vang lên thanh âm trầm thấp.
- Nếu như em thật sự yêu, sẽ không có chuyện buông tha cô ấy. Cho dù là dùng cách tàn nhẫn nhất cũng phải giữ lại ở bên mình. Hoặc là có được, hoặc là chính tay bóp chết.
Lôi Dực nhìn sự cực đoan tuôn trào trong lời nói của gã, nét trào phúng lan tận khóe môi, hắn tặc lưỡi cảm thán.
- Nếu thật sự yêu một người, chỉ cần cô ấy rơi nước mắt thì chú sẽ thấy đau gấp bội.
Cung Nghiêm Thành nhìn Lôi Dực, cay nghiệt trong phút chốc hóa ngỡ ngàng, không phải bởi vì không tin tưởng những lời mà hắn nói, chỉ là nơi nào đó trong tâm quả thật đã chấn động rồi nhói đau.
- Anh Dực, tội gì phải như thế? Cứ dứt khoát ra tay, muốn chạy thì bẻ gãy chân, đủ lông đủ cánh muốn bay đi thì chặt đứt đôi cánh. Để cô ta cả đời phải phụ thuộc vào anh, cô ta còn sức rời khỏi sao?
- Đổi lại là chú, chú nỡ không?
- Em sẽ làm!
Gã sẽ xuống tay, bởi vì chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ đó tươi cười trong vòng tay của gã đàn ông khác, gã có cảm giác mình sẽ phát điên.
- Tôi cũng đã từng có suy nghĩ đó, chỉ là đến cuối cùng vẫn không đành lòng.
Vậy nên hắn đã dùng thủ đoạn, nhưng một khi thủ đoạn bị phơi bày, lớp vỏ bọc từng lớp bị bóc trần, hắn làm bị thương cả bản thân và người đối diện