Tư Duệ chỉ nhìn thấy bóng lưng vừa cao lớn vừa nghiêm nghị giống như một bức tường đen đồ sộ di động ở trước mắt. Cô vô thức bước đi theo hắn, cảm nhận khung cảnh xung quanh càng lúc càng thưa người.
Đến được hoa viên ở cách xa bữa tiệc, ban đêm ở đây không hề mở đèn, chỉ có độc nhất ánh trăng khuyết lộng lẫy kia soi rọi làm sáng bừng lên vườn hoa tím biếc. Mùi oải hương dần dần kích thích khứu giác mãnh liệt, hương thơm giống như chứa đựng loại ma lực thôi thúc con người. Lôi Dực dù không hề quay đầu cũng biết rõ được cô gái ở phía sau từ đầu chí cuối vẫn theo chân hắn.
Nghĩ đến nơi này tồn tại là vì lý do gì, nghĩ đến người anh em cùng nhau vượt qua sóng lớn bấy nhiêu năm, lòng hắn lại bất giác chùng xuống.
Tình yêu đúng thật là độc dược.
- Ông muốn nói gì?
Tư Duệ không nhìn thấy sắc thái của Lôi Dực, cô chỉ cảm nhận được chút ít xa cách và trầm tư, không ngăn được ý niệm muốn biết rõ hắn rốt cuộc suy nghĩ điều gì.
- Sau này không được phép quá gần gũi với người khác.
Ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng, chỉ là dường như vì cảnh sắc xung quanh mà dịu lại.
- Ông dựa vào đâu mà cấm đoán tôi?
Tư Duệ phẫn nộ ưỡn thẳng sóng lưng, tính chất công việc luôn là giao thiệp, đưa ra yêu cầu này hắn không cảm thấy mình quá đáng lắm hay sao.
- Dựa vào đâu à?
Người đàn ông xoay đầu hướng đôi mắt như một con thú dữ nhìn chằm chằm cô, màu đen trong con ngươi quá nhiều khiến cho đồng tử của hắn giống như sâu không thấy đáy. Độc lập giữa màn đêm cô tịch càng mang đến cảm giác nguy hiểm bức người, là sói hoang cũng là mãnh hổ.
- Dựa vào việc em là người của tôi.
- Lôi Dực ông có biết lý lẽ là gì không thế?
Lớp cỏ dưới chân giống như bị giày cao gót của cô tàn nhẫn phá hoại, ở giữa một cảnh tượng đẹp mắt thế này cô thật sự không muốn cùng với một kẻ như hắn buông lời cãi nhau.
- Tôi là đang nói lý lẽ với em đây.
Quy luật trước giờ đều luôn là hắn nói thì người khác nhất định phải răm rắp nghe theo. Đối với cô từ khi bắt đầu đều là lạc mềm buộc chặt, nhưng mèo con này của hắn chỉ thích cứng chứ không thích mềm.
- Lý lẽ ông dùng còn thua cả đám người lưu manh ngoài xã hội.
Trong đầu cô lúc này đang không ngừng hiện lên suy nghĩ, Lôi Dực không nên lựa chọn trở thành thương nhân. Hắn tuy có khí thế của kẻ cầm quyền nhưng lại quá nhiều ngạo khí, nếu như tồn tại ở thời phong kiến thì chính là tiêu biểu của một bạo quân, một bạo quân khát máu.
- Thế à?
Bước chân ngày một gần cô hơn, mùi nước hoa đắt tiền trên người đàn ông át đi hương thơm của loài hoa ngọt ngào bên cạnh, vây hãm cô trong bóng dáng oai nghiêm của hắn, che khuất ánh sáng chói lòa lại phía sau lưng.
- Nếu đã được ví như lưu manh thất học, tôi cũng không ngại vô học cho em xem.
Đột ngột giữ lấy hai bả vai cô, không nói không rằng cúi người nhấc bổng Tư Duệ lên bế trên tay. Gương mặt đầy nộ khí hầm hầm tiến về phía những tảng đá lớn cạnh hòn non bộ nằm bên trái vườn hoa.
- Ông muốn đưa tôi đi đâu?
Tư Duệ hết quẫy đạp rồi lại cựa quậy muốn đứng xuống, cô không muốn đoán cũng không dám đoán những chuyện tiếp theo Lôi Dực sẽ làm.
- Không phải em xem tôi là một kẻ lưu manh côn đồ sao? Bây giờ tôi sẽ cho em biết lưu manh côn đồ là như thế nào.
Hắn ẳm cô đi xuyên qua một nhành cây cổ thụ lớn nằm khuất sau mấy phiến đá cao hơn cả đầu người.
Tư Duệ nhất thời trợn tròn mắt, cô hơi bất ngờ bởi vì cảnh tượng phía sau, trong lòng không khỏi dâng lên dự cảm xấu, lồng ngực bắt đầu đập dồn dập.
Ở sau khuôn viên của Triệu gia không nghĩ lại tồn tại một nơi như thế này.
Tiếng nước chảy ào ạt của hồn non bộ như dung hòa đi hoàn toàn âm điệu xung quanh.
Một phiến đá xanh ngọc đẹp mắt được điêu khắc tỉ mỉ thành hình tấm phản đặt ở giữa, được ánh sáng của vầng trăng tỏa xuống càng đượm thêm một tầng lấp lánh nổi bật vô cùng, hoàn hảo phía sau những viên đá to lớn và cây cối bao phủ. Bí ẩn đẹp đẽ, càng khiến cho người khác nảy sinh nghi vấn nơi này tồn tại mang loại hàm ý gì.
Lôi Dực cởi áo khoác ngoài vứt lên mặt đá lạnh băng, hắn thả cô gái đang ngơ ngác trong lòng xuống. Ngay khi nhìn thấy ánh mắt cô lấy lại sự cảnh giác, đường cong mang ý cười trên môi hắn càng đậm hơn.
Nhận ra sự nguy hiểm như mãnh thú ẩn sau dáng vẻ tuấn dật kia, Tư Duệ không còn thời gian suy nghĩ, quay đầu hớt hải liều mạng bỏ chạy.
Chỉ tiếc tốc độ của cô so với người kia chỉ giống như rùa cạn, chưa được ba bước đã bị kéo ngược lại đẩy ngã xuống phiến đá nhẵn nhụi kia, phần hông đặt lên áo vest xa xỉ nằm trơ trọi ở đấy trước đó.
- Ông điên rồi sao? Ở bên ngoài có rất nhiều người.
Tư Duệ đã nhận ra ý định của hắn nên mới thức thời muốn chạy trốn giống như con mồi, nhưng cô thật sự thoát không khỏi nanh vuốt. Lôi Dực lại ngay tại bữa tiệc của bạn hắn nảy sinh suy nghĩ làm ra loại chuyện này, cô tự hỏi rốt cuộc trên đời này có loại sự việc nào mà tên ác nhân này không dám làm hay không.
- Thì đã sao? Em nghĩ tôi sẽ lo sợ?
Càng như vậy thì sẽ càng hưng phấn, hắn cúi đầu nhìn ngắm vẻ đẹp khuynh tâm của cô. Người con gái như thế này, ở bên cạnh ai đối với hắn đều là đả kích lớn, hắn sẽ không cho phép điều đấy tiếp tục xảy ra.