Lạc Lối Giữa Danh Vọng

Chương 49: Phim trường




Sắc mặt Lôi Dực không có chút nào giận dữ ngược lại còn cười rất vui vẻ, hắn quay đầu đến bên cạnh bàn trang điểm rút một tờ khăn giấy đưa lên khóe môi ưu nhã lau khô. Động tác tuy có chút ngả ngớn nhưng lại mang sức hút riêng biệt, miếng giấy trắng tinh khi hạ xuống đã nhiễm một lớp màu máu đỏ tươi.

Hắn hơi tựa người ra phía sau, tay chống lên mặt bàn, cảm nhận đầu lưỡi dần dần tê dại.

- Em mà cứ trút giận kiểu này, sớm muộn gì cũng sẽ chết người. Nói không chừng nạn nhân đầu tiên của em sẽ là tôi ấy chứ.

Giọng điệu rõ ràng đầy ý tứ châm chọc, đôi môi khiêu gợi khẽ nhếch lên, ánh mắt người đàn ông bao quát hoàn toàn Tư Duệ, như một con báo ngoan độc mang đầy hiểm họa.

- Nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc đã làm ra loại chuyện gì lại khiến cho em mới có vài ngày đã xù lông thành một con nhím như vậy?

Cũng bởi vì một câu nói này, càng khiến cho sự bất mãn trong lòng cô dâng cao hơn núi lửa, dung nham thừa dịp toàn bộ phun trào.

- Không biết thật hay là đang giả vờ không biết?

Cô nhìn người đàn ông kia làm động tác tự nhiên nhún vai, đôi đồng tử sâu hoắm bắn về phía cô gái giống như đang suy tính âm mưu nào đấy.

- Vậy thì nếu như muốn biết rõ, lát nữa xuống đấy tự mình mà xem.

Bỏ lại một câu không đầu không đuôi, không thèm liếc mắt thêm xoay người bước đi, âm thanh cửa phòng bị đóng " rầm " một cái. Lôi Dực lắc đầu, tiện tay vứt tấm khăn giấy vào sọt rác ngay dưới chân, ngay tức khắc thẳng người ngồi dậy bước theo cô.

___

Hắn đứng ở tầng trên của phim trường, tay phải đút hờ vào túi quần âu phục, lòng bàn tay trái đặt lên lan can, tư thế nghiễm nhiên mà bất cần, ánh mắt giống như mũi tên nhìn xoáy đến chỗ Tư Duệ đang hoàn toàn đắm chìm trong vai diễn, ở vị trí như thế này vừa vặn che khuất bóng người cao lớn uy nghiêm, chỉ lộ ra đôi đồng tử sáng quắc ẩn nhẫn sự nguy hiểm khôn cùng.

Tiếng hô action của đạo diễn vang lên, người phụ nữ với mái tóc xoăn bồng bềnh xuất hiện, gương mặt được phủ một lớp trang điểm tỉ mỉ lại chỉn chu, nhấc gót chân bước đi đến bên cạnh cô gái cũng mang đầy khí chất, từ trên xuống dưới phảng phất hương vị dịu dàng lại đằm thắm, khiến cho người ta sinh ra cảm giác muốn tìm hiểu một lần xem ẩn phía sau cái vẻ đẹp tội lỗi kia rốt cuộc có bao nhiêu phần tà đạo.

Cơ thể đấy, hắn nhìn một cái liền nhận ra là ai.

- Đừng nghĩ mình có đủ loại năng lực đó, cô nên biết rõ thứ gì nên động vào và thứ gì tuyệt đối không.

Vũ Hân cười rất sáng lạn, nhưng nụ cười kia lại như nhiễm một tầng sắc lạnh, nguy hiểm cùng tàn độc như loài rắn rết.

Xem ra đây lại là loại kịch bản luôn thu hút được sự chú ý của người xem, phụ nữ đấu đá lẫn nhau muôn thuở sẽ là một vở kịch đầy kích thích.

- Nếu như cô thật sự tài giỏi đến thế thì tại sao ngay từ đầu không giữ anh ấy thật chặt đi. Bây giờ đánh mất đi rồi mới quay trở lại chất vấn tôi, đừng có tự vạch sự thất bại của mình ra rêu rao cho người khác xem, tôi cảm thấy mất mặt thay đấy.

Câu thoại của Tư Duệ vừa dứt xong, âm thanh như bẻ gãy lời nói của cô đột ngột vang lên. Một tiếng " bốp ", đầu của nữ chính lệch sang một bên, cả gương mặt kiều diễm liền ửng lên như áng mây hồng. Không khí trong phim trường cũng giống như đông lại.

Chỉ là bởi vì cái tát này có cần phải thật đến như vậy không, so với những lần trước dường như còn mạnh hơn mấy phần.

Người phụ nữ vừa hạ tay, sự ngoan độc và hả hê trong mắt không chút nào che giấu mà bộc lộ hết ra bên ngoài, nhưng chỉ có ở đối diện như thế này, cô mới là người nhìn rõ nhất.

- Cắt cắt cắt! Tại sao lại không có thoại?

Giọng nói của đạo diễn gấp gáp đến độ căng như dây đàn, không hiểu sao lúc bấm máy ngày hôm nay gã đột nhiên có cảm giác sẽ xảy ra chuyện không may nào đó. Lúc nãy khi Vũ Hân vừa thẳng tay tát Tư Duệ, sóng lưng của đạo diễn cũng đột ngột cảm thấy lạnh theo.

Bất giác quay đầu ra phía sau, không nhìn thấy bất kỳ ai thì càng thêm phần sợ hãi. Thật ra làm cái nghề này, đôi lúc vô tình đối diện với những thứ đáng sợ không phải là hiếm có. Hôm nay rõ ràng đã làm lễ cúng trước khi khai máy, nhưng tại sao lại cảm thấy lạnh giống như có quỷ dữ ở sau lưng.

- Đạo diễn Tô thật ngại quá, là lỗi của em.

Vũ Hân mím môi quay sang phân trần, gương mặt mỹ miều như vậy bày ra vẻ tội lỗi sẽ tự khắc giống như yêu nữ hút hồn người ta.

- Vừa quay xong cảnh của bộ phim khác liền phải chạy ngay sang đây, em thực sự có chút không tập trung.

Nàng ta vuốt vuốt lại mái tóc, thư thái như chuẩn bị diễn lại cảnh quay vừa bị mình làm hỏng, đối với chuyện mình làm lại hiển nhiên như không.

Ngay trước mắt Tô Đạo đều là hai đại minh tinh lớn, kẻ tám lạng người nửa cân thế này đều đảm nhiệm vai trong phim đúng là làm khó gã vô cùng. Hơn nữa kịch bản của bộ phim này nữ chính lại thê thảm gấp ngàn lần nữ phụ, hết bị hành rồi lại bị ngược, đối diện với những cảnh quay xô xát lại rất khó chỉnh sửa thành diễn viên đóng thế, vừa làm mất đi tính chân thực lại sẽ làm khán giả không còn cảm xúc. Đành phải để nữ chính chịu khổ vì đại cục thôi.

- Nhất định phải tập trung cao độ, Tư Duệ em ổn chứ?

Cô gái ngẩng đầu lên, hàng mi hơi cụp xuống, khóe mắt có chút đỏ nhưng khóe môi lại hơi câu lên. Đôi mắt diễm lệ chưa từng một lần hướng về lầu trên cùng của nơi lưu diễn.

Đạo diễn Tô Đạo vốn bấm bụng định cho bắt đầu lại, không ngờ di động trong túi gã lại kêu lên liên hồi. Bình thường khi tập trung vào công việc gã sẽ Không chần chừ ấn ngắt ngay, nhưng tiếng chuông ngày hôm nay không hiểu sao lại mang đến dự cảm bất an đến kỳ lạ, trong thoáng chốc giật mình, lại tưởng như là tiếng chuông gọi hồn đến từ địa ngục.