Bọn họ dường như chuyện khó khăn như thế nào cũng đều đã trải qua, cô hít một hơi thật sâu, càng nhớ lại càng cảm thấy chua xót.
- Mẹ cố gắng cật lực bán mạng một thời gian cũng đủ tiền đăng kí cho tôi và em trai tiếp tục đi học. Tôi từ ngày hôm đó cũng biết bản thân mình phải cố gắng gấp mấy lần người ta, buổi sáng tôi cùng chúng bạn đến trường, thành tích học luôn ở top 3 trong lớp , buổi tối sẽ dựa vào sự quen biết đi dọc theo con phố ở khu nhà ở để bán hàng rong.
Nghe đến hai từ kia, đôi mắt Lôi Dực hiện lên ý cười nhàn nhạt.
- Chờ đến năm tôi 14 tuổi, cuộc sống cũng đã phần nào ổn định. Ngay tại lúc đó là xảy ra một sự việc cho đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đó là một buổi tối gần 10 năm về trước, cô ở trường trở về liền nghe thấy âm thanh khóc than ngập trời trong ngôi nhà xập xệ. Mẹ Duệ ngồi gục dưới đất khóc rống lên gọi con, hỏi ra mới biết Đỗ Tư Thiện lúc tan trường về đã bị cha của bọn họ đưa đi mất.
Sự tình cấp bách như vậy, cũng nhờ vào may mắn mà vô tình mẹ biết được nhà ở của đôi gian phu dâm phụ kia. Hỏi han hàng xóm mọi người đều bảo rằng đứa con trai 4 tuổi của bọn họ đổ bệnh vẫn đang tìm người hiến thận, cho nên vợ chồng bọn họ lúc nào cũng ở bệnh viện chực chờ. Chỉ cần nghe đến đoạn này thôi, sắc mặt mẹ Duệ liền tái mét.
Lúc tìm đến người quen nhờ vả, mẹ khóc đến cạn nước mắt. Cứ như vậy xông vào bệnh viện, lúc bọn họ nhìn thấy Đỗ Tư Thiện. Thằng bé đã nằm ở trên giường mê man trong thuốc, tay cắm truyền dịch, người bị cắt một nhát. Nếu như chỉ cần đến trễ một chút nữa, quả thận của một cậu bé 11 tuổi sẽ thực sự bị lấy đi làm đồ hiến tạng cứu thương.
Cô cho đến bây giờ vẫn còn vô cùng sợ hãi, từ nhỏ đã là 3 mẹ con dựa vào nhau mà sống qua ngày. Nếu như có chuyện gì xảy ra với bất kỳ người nào, khẳng định hai người kia đều sống không nổi. Cô luôn luôn muốn bảo vệ em trai, cùng với mẹ luôn muốn cho em trai cuộc sống dù thiếu thốn vật chất vẫn ngập tràn tình thương.
Tư Thiện vượt qua kiếp nạn đó cũng trở nên mạnh mẽ hơn trước, thằng bé gan lì lại bướng bỉnh, không gây ra đại họa đúng là không phải A Thiện nhà cô.
Vì đối phương mà hi sinh không cần hồi đáp, đây chính là tình thân làm sao có cách nào chối cãi.
- Gia đình em cũng vì chuyện đó mà càng lúc càng chiều hư thằng nhóc kia?
Bản tính ngang tàng lại không biết lượng sức mình, vẫn là cần nên được dạy dỗ kỹ lại.
- Không phải, Thiện nó cũng rất ngoan. Tuy rằng nghịch phá quấy nhiễu, nhưng chung quy cho đến bây giờ vẫn chưa từng làm ra chuyện gì khiến cho mẹ hay tôi phải đau lòng.
- Vậy bây giờ thì thế nào, vui vẻ mà hùng hổ cầm gậy đánh chết người ta?
- Nó cũng không phải là cố ý
Cô nhỏ giọng cố gắng thanh minh, nhưng hình như càng nói càng cảm thấy là em trai cô gây họa không gánh nổi.
Những chuyện như tuổi trẻ điên cuồng thích làm ra những thứ ngông nghênh xốc nổi cũng không phải hắn chưa từng trải qua. Nếu như đem so với hắn, việc lớn Đỗ Tư Thiện đã làm còn không xứng để so bì dù một phần nhỏ.
Năm đó làm thiếu gia hào môn hoa lệ, có tội ác tày đình nào mà vẫn chưa làm qua. Bất quá chỉ là dù có lớn đến cách mấy, cũng có người ở phía sau thu dọn tàn cuộc. Không phải chịu bất kỳ hình phạt nào, cũng theo đó mà sinh ra cảm giác nhàm chán, càng lớn rồi cũng càng không muốn nhiễu loạn để được chi.
- Sau này ở bên cạnh tôi rồi, tạm gác lại những chuyện không vui trong quá khứ. Nhưng tuyệt đối không được quên hết, em còn phải từ từ mà nhớ ra.
Hắn ôn nhu lau những giọt nước mắt ủy khuất của cô, muốn nhẹ nhàng hôn lên đấy.
Rõ ràng nếu như ngày hôm đó hắn cố chấp thêm một chút, không lựa chọn buông tha cô. Dựa vào bản tính ngang tàn của mình truy lùng rồi bắt về để bên cạnh, có phải có thể tránh cho cô được những đau thương mất mát không cần thiết, bù đắp cho cô được tất cả những hạnh phúc mà cô đã bị người khác tàn nhẫn cướp đi, những thứ một thiên sứ lương thiện như cô xứng đáng nhận được.
Hắn có thể ngăn chặn tất cả tai ương ập đến, nhưng lại không lựa chọn làm theo, chung quy là bởi vì hắn đã không chọn cách nắm lấy, vào mười mấy năm trước cứ như vậy vụt mất cô gái đáng yêu này.
Vậy nên cho đến bây giờ khi một lần nữa chạm vào nhau, hắn không muốn lặp lại phạm phải sai lầm năm ấy. Đánh mất đi những thứ đáng lẽ ra phải nằm trong tay hắn từ rất lâu rồi.
Lôi Dực đột nhiên cao hứng nghĩ, nếu như năm đó hắn là ân nhân của gia đình cô. Có phải bây giờ cô gái này đối với hắn ngập tràn tôn sùng, trong lòng sẽ nhất mực hướng về hắn mà biết ơn. Hắn nói đông cô không dám nói tây, hắn nói 1 cô gái này sẽ không dám cãi là 2.
Ngoan ngoãn nghe lời như một con mèo nhỏ ở trong lòng hắn, mặc cho hắn sủng hạnh.
Nói không chừng bây giờ, đôi mắt Lôi Dực hiện lên vẻ dâm tà.
Nói không chừng cô đã sớm sinh hạ cục cưng cho hắn, mỗi một đêm đều nằm trên giường của hắn chờ đợi hắn đến dốc sức " yêu " cô.
Nghĩ đến đây thôi, dục vọng bởi vì câu chuyện cảm động kia kìm hãm một lần nữa được khơi gợi lên. Thoáng chốc dâng trào ngập tràn trong cơ thể hắn.