Lạc Lạc Không Thoải Mái

Chương 5




12

Trên đường trở về, tim tôi cứ nhảy lên dữ dội, mất kiểm soát.

Tôi biết rõ Tạ Tri Ngạn bây giờ chỉ là một đứa trẻ, nhưng…

Dáng vẻ của anh lúc xoa mặt tôi, khen tôi vẫn hiện đi hiện lại trong tâm trí tôi.

Hoa dại ven đường nở thật đúng lúc, cũng không biết Tạ Tri Ngạn trông thấy chúng ở đâu mà hái được hai bông, cài lên tóc tôi một cách vụng về.

Buổi tối, tôi nấu hai ly mì ăn liền vị thịt kho, cực kỳ hợp khẩu vị của Tạ Tri Ngạn.

Ngay cả nước mì bên hộp của tôi cũng bị anh uống sạch.

Đêm khuya, ăn uống xong xuôi thì cũng nên đi tắm.

Nhưng lúc tôi quấn khăn tắm đi ra, Tạ Tri Ngạn đã nằm ngủ trên mặt đất.

Lòng tôi chua xót. Là tôi đã dạy anh chưa tắm giặt thay quần áo thì không được lên giường.

Đồ ngốc này.

Bên cạnh có một chiếc ghế sofa, anh không biết qua đó nằm sao?

Tôi bước lên trước, ngồi xuống rồi nhẹ nhàng đẩy cánh tay anh: “Tạ Tri Ngạn…”

Chỉ mới gọi mấy tiếng, anh đã mở mắt ra, mắt lim dim ngái ngủ nhìn tôi cười: “Lạc Lạc.”

Kể từ sau hôm đó, anh đổi sang gọi tôi là Lạc Lạc.

Tôi kéo anh từ dưới đất lên, đẩy vào trong phòng tắm: “Đi tắm, đánh răng, sau đó lên giường đi ngủ.”

Có thể thấy Tạ Tri Ngạn đã buồn ngủ, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Rất nhanh đã có tiếng nước vọng ra ngoài.

Tạ Tri Ngạn học gì cũng nhanh, sau khi dạy anh cách tắm mấy lần, anh đại khái có thể tự làm được.

Khoảng chừng mười mấy phút sau, anh r khỏi phòng tắm, bộ đồ ngủ mặc trên người xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tôi đi lên trước giúp anh chỉnh lại quần áo, trong lúc vô tình lại đụng phải cánh tay anh: “Sao lại lạnh như vậy?”

Tạ Tri Ngạn sụt sịt: “Tắm được một nửa thì không có nước nóng… lạnh quá…”

Vừa nói, anh vừa khom người ôm tôi vào lòng: “Ôm một cái đi Lạc Lạc.”

Lạnh quá.

Da thịt bị nước lạnh dội qua chừng mười phút, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo kia.

Tôi vội vàng kéo anh tới giường nằm xuống rồi dùng chăn quấn chặt lấy anh.

Tôi cảm thấy có chút đau lòng.

“Nước lạnh thì đừng tắm.”

Tôi kéo chặt góc chăn cho anh, không nhịn được nhẹ giọng trách.

Tạ Tri Ngạn chớp mắt mấy cái: “Nhưng chị không thích.”

Như thể sợ tôi không hiểu, anh lặp lại lần nữa, cố gắng giải thích: “Chị không thích… đi ngủ mà chưa tắm.”

Tôi im lặng hồi lâu rồi thở dài một cái.

“Ngủ đi.”

Tôi thấy cái tên Tạ Tri Ngạn này không nên làm luật sư, làm bác sĩ khoa tim thì hợp lý hơn.

Ở chung một chỗ với anh tim chịu rất nhiều áp lực.

Trước kia, anh dịu dàng tốt đẹp, ở cùng anh lúc nào tim tôi cũng đập loạn nhịp.

Bây giờ, anh biến thành người có chỉ số thông minh chỉ bằng đứa nhóc nhưng luôn dùng phương thức ngốc nghếch ngờ nghệch để đối xử thật tốt với tôi. Anh chẳng cân nhắc chuyện gì, chỉ quan tâm tới tôi.

Từng giây từng phút đều làm người ta cảm động.



Sau khi tôi kể xong truyện Công chúa Bạch Tuyết và Cô gái ngón cái, cuối cùng cũng thành công đưa Tạ Tri Ngạn vào giấc ngủ.

Tôi lặng lẽ nhìn anh, trong lòng chợt có chút phiền muộn.

Cũng không biết còn có thể nhìn anh như này trong bao lâu nữa. Ánh mắt phác họa đường nét khuôn mặt của anh một hồi, tôi mới dồn hết can đảm chậm rãi tới gần anh.

Gần thêm chút nữa.

Cho đến khi chạm vào bờ môi mềm mại.

Đây là lần đầu tiên hai chúng tôi thân mật sau mấy năm chia tay. Không thể ngờ, nụ hôn không thể tính là hôn môi này lại ở trong tình huống anh ngờ nghệch, tôi sắp chết.

Nghĩ đến đây tôi lại cảm thấy có chút chua xót trong lòng.

Chạm nhẹ vào môi anh một cái xong, tôi lặng lẽ tách ra, nhưng… Tạ Tri Ngạn vốn đang ngủ vậy mà lại bất ngờ mở mắt.

“Chị.”

Anh lại gọi tôi là chị, trong mắt có chút nghi ngờ: “Chị làm gì vậy?”

Hôn trộm bị người ta bắt tại trận, mặc dù anh không hiểu mấy chuyện này nhưng tôi vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.

Hồi lâu sau, tôi mới ngập ngừng giải thích: “Làm thế là để thể hiện chị thích Tạ Tri Ngạn…”

Tôi còn chưa nói dứt câu, đã bị người ta chặn môi.

Là Tạ Tri Ngạn.

Anh học dáng vẻ lúc nãy của tôi dán môi qua, chạm một cái thật nhẹ, nhưng không có bất kỳ động tác dư thừa nào.

Anh cười khúc khích.

“Em cũng thích chị.”

13

Những ngày tiếp theo, tôi và Tạ Tri Ngạn cùng đi đến rất nhiều thành phố.

Chúng tôi đến Đông Bắc xem tuyết rơi, đến đồng cỏ Nội Mông, tay trong tay đi dạo trên con đường ven Tây Hồ, cùng nhau ngắm nhìn bình minh trên hồ Thanh Hải.

Chúng tôi leo núi, du hồ, lên đỉnh núi, xuống bờ biển.

Ấn tượng sâu sắc nhất là hôm đi ngắm mặt trời mọc.

Tạ Tri Ngạn siết tay tôi thật chặt.

Thực ra tôi cũng không phải người kiểu cách, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời chậm rãi ló lên, tôi vẫn không kìm được xúc động.

Hóa ra, trên đời còn có nhiều điều tốt đẹp như vậy.

Tôi không tự chủ siết chặt tay Tạ Tri Ngạn, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai anh:

“Tạ Tri Ngạn.”

“Nếu có một ngày anh khôi phục trí nhớ, hy vọng anh có thể nhớ những gì em nói hôm nay.”

Câu nói cuối cùng đã ấp ủ hồi lâu, còn chưa nói ra miệng tôi đã nghẹn ngào.

“Em thật sự, thật sự rất thích anh.”

“Có câu thuở thiếu thời không nên gặp người quá xuất sắc, nếu không cả đời cũng chẳng thể nào quên được.”

“Em thực sự… thực sự khó mà quên được.”



Tôi nói rất nhiều.

Đáng tiếc, Tạ Tri Ngạn hiện tại không hiểu những lời tôi nói.

Anh chỉ biết quay đầu, dùng gương mặt hoang mang nhìn tôi. Sau đó lại chỉ vào ánh sáng ở phía chân trời rồi kêu lên: “Lạc Lạc, thật đẹp!”

Tôi khẽ cười, tựa đầu vào vai anh phụ họa:

“Đúng vậy, thật đẹp.”

Hy vọng chúng tôi có thể cùng nhau nhìn cảnh đẹp thêm vài lần nữa.

Dù có lẽ anh cũng không thể nhớ những thứ tốt đẹp này.

Lúc sắp dùng hết tiền, tôi mua hai vé tàu đưa Tạ Tri Ngạn về nhà.

Được Trì Chấn dẫn đường, chúng tôi tới nhà Tạ Tri Ngạn.

Nhà của anh lại nằm trong tiểu khu bên cạnh nhà tôi. Nhưng tôi chưa từng chạm mặt anh ở đó.

Tạ Tri Ngạn sống một mình, Trì Chấn qua nhà anh mấy lần nhưng cũng không biết mật khẩu nhà anh.

Tôi nắm tay Tạ Tri Ngạn: “Anh nghĩ kĩ một chút, anh có thể nhớ ra mật khẩu không?”

Tạ Tri Ngạn nhìn chằm chằm khóa cửa hồi lâu rồi ngẩng đầu.

“Mật khẩu là cái gì?”

… Tôi không biết phải làm sao nên đành bỏ cuộc, cuối cùng cũng chỉ có thể thử mở xem sao.

Sinh nhật anh là mùng tám tháng mười, tôi thử cộng thêm năm sinh vào…

Sai mật khẩu.

Tôi lại bắt đầu đoán con số may mắn của Tạ Tri Ngạn, sinh nhật của bố mẹ anh, vân vân.

Suy đi nghĩ lại một hồi lâu Trì Chấn đứng bên cạnh bất ngờ mở miệng: “Nếu không thì thử sinh nhật cậu đi?”

Tôi có chút sửng sốt: “Đừng đùa, tụi tớ đã chia tay bao lâu rồi chứ.”

Lúc đầu anh chưa bị thương, sao anh có thể lấy sinh nhật tôi làm mật khẩu.

Trì Chấn nhún vai: “Thử một chút thôi mà.”

Bị cậu ấy thuyết phục, tôi cùng thử xem sao.

“Đã mở khóa.”

Tiếng nhắc nhở vang lên, cửa phòng mở ra.

14

Mật khẩu mở khóa cửa nhà của Tạ Tri Ngạn… vậy mà lại là sinh nhật của tôi.

Đã lâu chưa có người ở nên trong phòng phủ một lớp bụi.

Sự chú ý của Tạ Tri Ngạn bị một con rối gỗ trong phòng hấp dẫn, thừa lúc anh táy máy, tôi vào phòng ngủ của anh.

Bên gối anh đặt một tấm hình.

Trong hình, một đôi nam nữ sinh cùng mặc đồ trắng đang cười với ống kính, tay anh khoác hờ lên vai nữ sinh, trẻ trung và tươi đẹp.

Một cảnh tượng quen thuộc, đó chính là chúng tôi năm mười bảy tuổi.

Anh vẫn còn giữ tấm hình này.

Bàn tay đang nắm tấm hình của tôi run lên nhè nhẹ.

Tôi đang hối hận.

Hối hận khi còn trẻ đã bỏ lỡ.

Khi đó trẻ tuổi ngang bướng, thích đối phương nhưng lại cố chấp không chịu nhún nhường.

Rồi với tình cảm giấu kín trong tim, chia xa tuổi thiếu niên hăng hái.

Nhưng trong mấy năm chúng tôi nghĩ về nhau, anh thành kẻ ngốc, đời tôi không còn dài.

“Lạc Lạc…”

Phía sau chợt có người gọi tôi.

Tạ Tri Ngạn cầm một con gấu mèo bông, anh chạy tới, quơ quơ nó trước mặt tôi.

“Thật lạ.”

Anh cau mày lầm bầm: “Em vừa thấy nó liền cảm giác chỗ này đau.”

Lúc nói chuyện, anh đưa tay ôm lấy ngực.

Tôi nhìn thấy con gấu mèo bông đó thì không nói lên lời.

Đó là quà tôi đưa cho anh lúc chúng tôi mới chia tay.

Món đồ này thực ra là tôi gắp rất lâu trong máy đồ chơi mới được, định tặng cho anh, nhưng lúc chia tay tôi vẫn làm ra vẻ như chẳng có gì, nói với anh đó là “quà chia tay”.

Trong khi Tạ Tri Ngạn nhìn chằm chằm con gấu mèo bông, thỉnh thoảng còn lật qua lật lại xem. Tôi không nói gì, chỉ xoa tóc anh.

Ba người chúng tôi ngồi trong phòng Tạ Tri Ngạn rất lâu.

Tôi và Trì Chấn chia ra ngồi hai bên sofa, không hẹn mà cùng im lặng.

Còn Tạ Tri Ngạn… nằm trên sofa ngủ, trong lòng anh còn ôm một con gấu mèo bông.

Im lặng một hồi lâu, Trì Chấn đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn uống trà nhỏ.

“Cái này là tớ vừa tìm thấy trong ngăn kéo của Tạ Tri Ngạn, thử xem xem bên trong có tiền không, có thể dùng để trị bệnh.”

Tôi gật đầu.

Tiểu khu dưới lầu vừa hay có một ngân hàng. Tôi để Trì Chấn trông Tạ Tri Ngạn còn mình cầm thẻ xuống lầu.

Lúc nhập mật khẩu, tôi thử cả sinh nhật Tạ Tri Ngạn và sinh nhật tôi.

Mật khẩu của thẻ vẫn là sinh nhật của tôi.

Sau khi số dư còn lại được hiển thị, tôi sửng sốt hồi lâu.

Trong thẻ có tiền, rất nhiều, là sáu con số, hẳn là sẽ đủ tiền chữa bệnh cho Tạ Tri Ngạn.

Lấy lại thẻ, tôi về nhà Tạ Tri Ngạn thật nhanh.

“Có tiền!”

Tôi nói với Trì Chấn một cách hưng phấn, trong thẻ của Tạ Tri Ngạn có rất nhiều tiền, đủ để anh chữa bệnh.

Trì Chấn vậy mà lại có chút sửng sốt: “Vậy cậu thì sao?”

Tôi ngơ ra.

“Tớ?”

Trên ghế sofa, Trì Chấn im lặng nhìn tôi, cau mày lại: “Bản thân cậu cũng cần tiền chữa bệnh.”

Vừa rồi ở trên xe, trong khi Tạ Tri Ngạn đeo tai nghe xem hoạt hình, tôi đã kể vắn tắt những chuyện xảy ra gần đây cho Trì Chấn nghe.

Bao gồm cả chuyện tôi bị bệnh.

Tôi cười gượng: “Cậu cũng biết, ung thư ấy mà, là nan y, đa phần không chữa được.”

Tôi nghịch tấm thẻ ngân hàng trong tay, nhẹ giọng nói:

“Nếu chữa được thì mất hơn nửa tiền rồi. Nói sau đi, tiền của Tạ Tri Ngạn, làm gì có cái lý để tớ cầm đi chữa bệnh chứ.”

Trì Chấn châm một điếu thuốc.

“Nhưng nếu cậu cầm khoản tiền này để cứu mạng mình, sau còn có thể kiếm tiền trị đầu cho cậu ấy. Còn nếu bây giờ cậu bỏ không chữa trị thì cho dù cậu ấy có hết bệnh, cậu cũng đã…”

Cậu ấy trầm ngâm một lúc, không đề cập tới chữ kia.

“Cậu thực sự cảm thấy đó là kết quả Tạ Tri Ngạn muốn thấy sao?