Lạc Hoang

Chương 17: Món quà bất ngờ




Sau buổi tiệc tối tại trường, kết thúc một học kỳ và chào đón năm mới, Tương Kiều trở về nhà với một mớ quà hỗn độn to nhỏ cùng các bó hoa tươi thắm được các cậu nam sinh tặng. Nàng chạy vào gara bước xuống xe, tay cầm các bó hoa tươi chuẩn bị bước vào thang máy lên trên nhà.

Xa xa có tiếng mở cửa cùng lúc, một đôi giày đen bước ra khỏi chiếc Mer màu đen sang trọng đậu cách đó vài hàng xe, tiếng bước chân càng lúc càng tiến gần đến Tương Kiều, nàng bất chợt quay đầu thì một nụ cười ôn hòa pha lẫn giọng nói trầm tĩnh của chàng trai ở tuổi gần ba mươi, một bó hoa hồng to được đưa đến trước mặt nàng:

- Chào em, đã lâu không gặp?

Tương Kiều nhìn dáng vẻ người đàn ông đứng trước mặt mình, vẻ mặt còn mang chút hoài nghi, nhưng khi nghe giọng người đàn ông cất lên, lòng nàng cũng chợt buông lỏng ra bớt, nàng chỉ nhẹ mỉm cười rồi gật đầu:

- Anh đã về rồi sao? Về từ lúc nào vậy?

Người đàn ông nhẹ lướt mắt nhìn Tương Kiều, giọng trầm ấm, anh nhẹ mở lời:

- Tôi về lúc sáng, chiều nay trên đường đi ngang qua thấy một tiệm hoa vừa mới khai trương, lại nhớ đến em, biết em rất thích hoa hồng nên liền mua chúng đến đây cho em? Thích không?

Tương Kiều nở nụ cười nhẹ nhìn những đóa hoa xinh tươi khoe màu sắc thắm, ánh mắt chuyển dời ngước nhìn Bách Triệu một lúc:

- Chúng ta lên nhà rồi nói tiếp!

Bách Triệu thấy Tương Kiều trên tay đang giữ nhiều đồ, anh bước tới phụ giúp nàng, hai bóng lưng bước đều bên nhau đến dãy thang máy rồi khuất sau tiếng khép hờ của cửa thang máy. Lên tới căn hộ nơi Tương Kiều đang ở, Bách Triệu ngồi ngay phòng khách ngó nghiêng một hồi, nhìn kỹ xung quanh thật lâu xác thực cách bố trí căn hộ đúng là dành cho người độc thân, anh thở ra một hơi nhẹ nhõm, lòng lại thầm dâng lên cỗ vui sướng. Tương Kiều tay bâng ly nước đến phía trước, nàng ngồi trên ghế đối diện Bách Triệu, tay đẩy nhẹ ly nước đến trước mặt anh:

- Anh uống nước đi.



Bách Triệu tay cầm ly nước lên uống một ngụm nhỏ rồi mở lời hỏi thăm:

- Em sống một mình ở đây sao?

Mặc dù trong lòng chắc chắn biết Tương Kiều sống một mình nhưng Bách Triệu vẫn hỏi để xác thực suy nghĩ của mình. Tương Kiều đáp lời:

- Ừ, Tôi sống một mình ở đây! Có gì sao?

Bách Triệu khẽ cười:

- Không sao, chỉ là quan tâm em ở một mình! Tôi có phần lo lắng thôi!

- Tôi đã ở riêng mấy năm rồi, bây giờ anh mới lo lắng có phải là quá trễ rồi hay không?

Tương Kiều nói xong nàng nhểnh môi cười đáp lời anh, dường như câu nói trên có chút phần khiển trách. Bách Triệu nhìn nàng lại cười tươi hơn.

- Ừ, là có hơi trễ, là lỗi của tôi. Nên từ ngày hôm nay tôi trở về để bù đắp lại cho em đây!

Tương Kiều nghe anh nói xong, trong lòng có chút không thoải mái cùng tự nhiên. Nàng đứng lên khỏi sofa rồi quay lại nói:

- Hôm nay anh đến đây ngoài tặng hoa cho tôi còn có việc khác không?

Bách Triệu thấy nàng thẳng thắng như vậy, anh cũng đứng dậy đến gần sau lưng Tương Kiều, tay khẽ vương ra chạm đến vòng eo nhỏ nhắn của Tương Kiều, thân anh tiếng lại gần một chút:



- Dĩ nhiên là có việc đến tìm em!

Tương Kiều thấy một vòng tay đang chạm đến vòng eo bên hông của mình, nàng vội tiến lên phía trước vài bước, có ý né tránh sự va chạm này. Rồi quay lại nói với Bách Triệu:

- Anh có việc gì cứ nói đi.

Bách Triệu thấy nàng không được tự nhiên với sự tiếp xúc thân mật của mình, anh cũng không đến gần nữa, tiếp tục nói:

- Mẹ em có gọi cho tôi vào trưa này, yêu cầu chúng ta cùng về nhà của em trước ngày ba mươi tết. Em đi cùng tôi chứ?

Tương Kiều ngây người một lúc lâu sau đó lên tiếng:

- Để tôi suy nghĩ rồi sẽ báo lại anh được không?

Bách Triệu thấy hơi khó hiểu với câu trả lời của nàng, nhưng anh vẫn muốn tôn trọng suy nghĩ của nàng. Bách Triệu nhẹ nở môi cười tiếp lời:

- Cũng trễ rồi, em nghỉ ngơi đi. Tôi về trước, có gì gọi cho tôi.

Tương Kiều nhìn Bách Triệu cũng gật đầu đi đến mở cửa. Bách Triệu nhìn nàng thật kỹ rồi quay lưng rời đi. Tiếng thang máy xa xa khép lại, lúc này Tương Kiều mới chợt thở phào nhẹ nhõm. Lòng nàng dần buông xuống, dòng suy nghĩ lại dâng lên. Nàng nghĩ đến sự thân mật vừa rồi của Bách Triệu, sau bao năm không gặp, không ngờ cảm xúc trong nàng vẫn như ngày xưa. Vẫn không một chút động dung. Với người sống và du học ở nước ngoài khá lâu như Bách Triệu thì một cái ôm nhẹ là điều bình thường, nhưng đối với cô gái trải qua hai mươi sáu năm chưa từng yêu hay thích ai, thậm chí chưa từng có sự va chạm thân mật nào đối với người khác phái thì việc bất ngờ đụng chạm cũng làm nàng cảm thấy có hơi khó chịu và không được thoải mái. Thời gian có thể trôi, mọi thứ có thể thay đổi nhưng chỉ duy nhất một điều vẫn không khác đi đó là tình cảm của nàng dành cho Bách Triệu. "Nhất vạn thinh không, viễn hư xuân ý.. (1). ".

(1): Một điều mãi mãi không thay đổi, cho dù có nhiệt tình dào dạt đến bao nhiêu vẫn chỉ là hư không.