Lạc Hạnh
'Em là chàng trai mắc kẹt trong 18 năm, nhưng anh còn có tương lai'
"Xin chào, xin hỏi có phải người nhà của Bạch Mạc Thiên không?"
Lúc 4 giờ sáng ngày 1 tháng 1 năm 19, sau bốn tiếng Thường Mộc tỏ tình, hắn nhận được điện thoại của người kia.
Nhưng rất chắc chắn, đây không phải là cậu ấy. Nghi ngờ, bất an thay thế sự khẩn trương lo lắng ban đầu, hắn cảm thấy mình có chút ngột ngạt.
"Anh là ai? Sao lại cầm điện thoại của cậu ấy?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó mới truyền tới âm thanh của điện thoại: "Đây là bệnh viện nhân dân Nam Kinh, rất tiếc phải thông báo với ngàu, tiên sinh Bạch Mạc Thiên ở vào bốn giờ trước ---- 23 giờ 59 phút ngày 31 tháng 12 năm 18 đã rời khỏi trần thế, mong ngài nhanh chóng tới nhận thi thể, cố nén bi thương."
Giọng nói đầu dây bên kia truyền tới sự thương cảm sâu sắc, nói xong liền cúp điện thoại.
Hắn ngồi xuống ghê, ngơ ngác nhìn điện thoại đã cúp máy, trái tim giống như đột nhiên bị lấy mất một vật rất quan trọng. Hắn muốn gọi lại, muốn chứng minh đây chỉ là trò đùa vào năm mới. Nhưng cuối cùng, hắn cũng không có cái dũng khí để gọi lại... Hắn sợ bản thân sẽ nghe thấy giọng nói xa lạ nói người mình yêu đã đi rồi...
Thường Mộc thất thần đặt vé sớm nhất, mãi cho tới 9 giờ sáng hôm ấy, hắn mới thật sự nhìn thấy Mạc Mạc của mình nằm trên giường bệnh lạnh băng, hắn lúc này mới lấy lại tinh thần, Mạc Mạc nhà mình thật sự... Không cần hắn nữa rồi...
Thường Mộc kiên cương gợi dậy tinh thần xử lý xong hậu sự của Bạch Mạc Thiên, y tế trong phòng bệnh mới đưa cho hắn một bức thư --- là Bạch Mạc Thiên viết.
Nội dung thư rất đơn giản, chính giữa dòng đầu tiên --- di thư.
A Mộc
Thấy chữ như thấy mặt.
Xin lỗi anh, xin đừng khổ sở. Em thật sự không có người nhà để nhờ vả, cho nên phiền anh một lần cuối cùng này có được không? Bộ dạng hiện tại của em rất khó nhìn, em không muốn anh thấy cho nên... Em không muốn nói cho anh.
Cám ơn anh. Em là một đứa nhỏ bị bỏ rơi, là bà nhận nuôi em, thương em, mà anh là người làm em biết được cho dù là mùa thu hiu quạnh, cũng sẽ ấm áp như thế. Cám ơn anh luôn bảo vệ em, cho em sự vui vẻ cả đời này. Có lẽ thấy em được yêu thương tới lớn nên vận mệnh cảm thấy đối với em quá tốt chăng, sẽ không công bằng với những đứa nhỏ khác, cho nên phải cho em gặp một số thất bại tương đương thế.
Em có một bí mật, mà không nói với anh --- em thích anh, đừng ghét em nhé.
Sau khi em chết cũng đừng phiền phức gì, không cần quan tài sang trọng, cũng không cần tốn phí quá nhiều vào mồ mã, làm lễ tang. Nếu có thể xinh anh đem tro cốt của em rắc dưới mầm cây ngân hạnh, em muốn cùng nó lớn lên nha.
Hãy quên em đi, cô gái lúc trước ở bên cạnh kia rất tốt, có lẽ anh sẽ có cuộc sống của riêng mình. A Mộc của chúng ta sẽ hạnh phúc, mỗi năm đều sẽ vui vẻ! Em chỉ có thể ở đây, tạm biệt anh~
Thường Mộc đã không thể rơi nước mắt nữa, hắn cẩn thận gấp giấy viết thư lại, lộ ra hai dòng chữ trên phong bì --- Tôi là người bị mắc kẹt trong 18 năm này, nhưng Thường Mộc không phải, anh ấy sẽ đi tới tương lai.
Thường Mộc đi tới cái sân kia, cầm tro cốt rắc dưới cây ngân hạnh. Hắn đứng bên cạnh cây rất lâu rất lâu, nhìn nhánh cây lắc lư trong gió, giống như trái tim của mình.
Đồ Bạch Mạc Thiên để lại cũng không nhiều --- di động, túi hồ sơ có chút nặng, cây ngân hạnh trong sân, còn có ---- Thường Mộc.
Thường Mộc ngồi trên ghế mở di động lên, giao diện còn dừng ở app Wechat chưa thoát ra, lúc nhìn thấy ghi chú, hắn ngơ người một chút, đây là Wechat thật lâu trước đây của hắn.
Bạch Mạc Thiên không có xóa tài khoản này, ngược lại vẫn gửi tin tức cho 'người ấy', thời gian cuối dừng lại ở 12:56 ngày 31 tháng 12 năm 18.
Thường Mộc lướt lên phía trên rất lâu, nội dung tin nhắn lần nữa khiến tim hắn rơi vào vực sâu.
Mối quan hệ của bọn họ chưa bao giờ vì khoảng cách mà bớt đi, chỉ là cẩn thận giấu diếm, sợ người kia ngày kia đột nhiên thấy, lại sợ người kia mãi mãi không thể nhìn thấy...