Lạc Hạnh

Chương 2: Bạch quả




Bạch quả*

'Bạch quả, ngân hạnh'

"Có rất nhiều loại cây được các nhà văn Trung Quốc cổ đại thường sử dụng các loài cây trong tự nhiên để bày tỏ nguyện vọng cùa mình, như là nhà thơ yêu nước Lục Du thời Nam Tống chỉ thích duy nhất hoa mai, gửi gắm trong nó tình cảm cao ngạo, quyết tâm mãi không đổi dời, càng có... Mặc dù là ở hiện tại, chúng ta cũng sẽ thường giao phó tình cảm của bản thân với vật hoặc cảnh để diễn tả tình cảm không thể biểu lộ của mình..."

.......

Giữa giờ, người ngồi bên cạnh chọt chọt cánh tay của Thường Mộc: "Nghĩ cái gì thế? Nhìn chằm chằm vào câu hỏi lâu như vậy?"

"Không có gì, đang nghĩ về nó thôi."

"Câu này á? Ông nghiêm túc không thế? Ông thích loại cây nào nhất? Tại sao á? Giải thích lý do nghe thử?" Không nhìn ra được người này còn có hứng thú với cây cỏ như vậy.

"......"

"Vậy ông thích nhất loài cây gì? Tùng? Trúc? Hay là mai?"

"Ngân hạnh."

"Hở? Vì sao?"

"Bởi vì... Ngân hạnh là cây có bạch quả."

"Lý do gì thế này? Quên đi, nói chuyện với ông chả thú vị gì cả, ông cứ từ từ nghĩ đi nhá, tui đi tìm Nguyệt Nguyệt nhà tui đây nha~~"

Lạc Uyển xua tay rồi rời đi, chỉ để lại Thường Mộc nhìn hành lang ngoài cửa sổ, đột nhiên hai mắt của hắn sáng rực lên một chút.

Vừa nãy, một chiếc lá ngân hạnh vừa lướt qua cửa sổ...

.............

"Bà ơi, con mèo này từ đâu tới vậy ạ?"

Thường Mộc ôm con mèo tam thể ngồi ở dưới cây ngân hạnh trong sân nhà bà, cậu nhóc vốn tới tìm Bạch Mạc Thiên, kết quả khong tìm được người, lại dưới cây tìm được một con mèo đang rụt rè.

"Mèo này là nhặt được đó con, nó lúc đó đang ở trước trại trẻ mồ cô, bà thấy nó giống như Mạc Mạc, liền mềm lòng đem về nuôi, thật là một nhóc con đáng thương mà."

Thường Mộc vuốt ve mèo trong lòng, nhỏ giọng lặp đi lặp lại: "Rất giống Mạc Mạc sao..."

"Con mèo này vẫn chưa có tên, bà cũng không đi học nhiều, A Mộc, con đặt tên cho nó đi nhé."

"Nhóc này nhỏ như vậy, vậy kêu Tiếu Tiếu đi ạ." Thường Mộc nhìn mèo con suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời.

Lại qua một khoảng thời gian, con mèo tam thể này dường như cũng đã quen với cậu nhóc, không còn căng lưng nữa, thậm chí còn tìm tư thế nằm thoải mái trong lòng Thường Mộc nữa.

Nó bây giờ giống như Mạc Mạc, đều đã có nhà, tốt biết bao nhiêu.

.............

"Sao rồi?!" Bạch Mạc Thiên chạy tới bệnh viện, hơi thở có chút gấp gáp, lo lắng hỏi Thường Mộc.

"Còn đang cấp cứu, đừng gấp gáp, Mạc Mạc. Bà sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ không có gì đâu..."

Thường Mộc vỗ về lưng của cậu, nhưng mày vẫn nhíu chặt nhìn chằm chằm về phía cửa phòng phẫu thuật.

Thời gian một giờ dài như cả thế kỷ, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng đã tắt, bác sĩ đi từ trong ra.

"Người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng với tầng tuổi này của bà lão, bệnh tim nếu tái phát lần nữa, có khả năng sẽ... Không có cách nào xoay chuyển."

"Được, được, chúng cháu biết rồi, nhất định sẽ chú ý."

Lúc Bạch Mạc Thiên nghe bà không sao, thần kinh căng thẳng suốt dọc đường cuối cùng cũng buông lỏng, đầu dựa vào vách tường bệnh viện mà hít thở đều lại.

Thường Mộc trấn an Bạch Mạc Thiên một hồi, bắt đầu ghi chú những việc cần chú ý rồi làm thủ tục nhập viện...

.............

Gấp tới nửa đêm, Thường Mộc mới ra khỏi phòng bệnh, đã thấy Bạch Mạc Thiên ngồi ở ghế trước cửa phòng bệnh, mặt chôn trong khuỷu tay không thấy được nét mặt của cậu.

Hắn ngồi xuống ở bên cạnh Bạch Mạc Thiên, có lẽ nhận ra động tĩnh bên người, Bạch Mạc Thiên ngẩng đầu khỏi khuỷu tay. Khóe mắt cậu lúc này tựa như có chút đỏ, Thường Mộc sửng sốt một hồi cũng không biết phải nói gì.

Thật lâu sau, Bạch Mạc Thiên khàn giọng nói: "A Mộc, tớ muốn học y."

"Vì sao?"

"Tớ không muốn giống như bây giờ, đem sinh mệnh của người mình yêu thương giao cho người khác, mà bản thân tớ cái gì cũng không làm được... Tớ chán ghét cái cảm giác bất lực này."

"Được, tớ sẽ theo cậu."

"Ừm...."

"Ông đăng ký.... Đại học Luật Bắc Kinh? Ông trước kia còn không phải nói với tụi này dự định đi cùng Mạc Mạc tới Nam Kinh sao?"

Lạc Uyển nhìn đơn đăng ký nguyện vọng của Thường Mộc, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Tôi tạm thời đổi ý, tôi muốn học Luật." Thường Mộc bình tĩnh trả lời, cúi đầu nhìn đơn đăng ký nguyện vọng.

"Không theo Mạc Mạc của ông nữa? Vì sao?"

"....Tôi muốn tìm được đáp án."

"Đó là gì?"

Thường Mộc cũng không trả lời câu hỏi của Lạc Uyển.

Hắn muốn biết -------như thế nào là yêu một cây ngân hạnh mỏng manh.

"Ông thật sự không đi theo cậu ấy sao? Cậu ấy sắp vào nhà ga rồi."

"Không theo."

Lạc Uyển lại hỏi hắn lần nữa, Thường Mộc lắc lắc đầu. Cô còn muốn nói cái gì, lại bị Thường Mộc cắt ngang: "Bạn gái bà tới kìa."

Lạc Uyển quay người, cười dịu dàng với người nọ, ý bảo nàng chờ một chút.

Cô xoay người lại, nhìn người nào đó vẫn đứng tại chỗ nhìn hướng Bạch Mạc Thiên rời đi.

"Ông giống như đầu gỗ vậy, đến lúc Mạc Mạc không cần ông cũng đừng có trách tui không nhắc nhở ông."

"......"

Đáp lại cô chỉ có tiếng người cùng tiếng rao ầm ỉ trong nhà ga.

"Quên đi, tôi đi với Nguyệt Nguyệt trước, tạm biệt, hy vọng ông... sẽ không hối hận."

Cô xoay người đi với bạn gái vào nhà ga, hiện tại cũng chỉ còn mình Thường Mộc đứng đó.

Hắn ngẩng đầu nhìn màn hình, tàu của hắn cũng sắp tới trạm rồi. Thường Mộc thu hồi ánh mắt, kéo hành lý đi xen vào dòng người ồn ào...

- --------------------

Bạch quả*: Hạt của cây ngân hạnh gọi là bạch quả. Hạt bạch quả có chứa các chất có thể tiêu diệt vi khuẩn và nấm gây nhiễm trùng trong cơ thể.