Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Lạc Diễn Tiên

Chương 87




"Thư Nhã ở Văn phủ rất tốt, không lẽ công tử cảm thấy Thư Nhã chướng mắt?" Thư Nhã không hiểu thấu, liền thấy mất mát. Phu quân? Ban đầu mình còn nghĩ người này sẽ là phu quân của mình, vậy mà lại đi phản bội tình cảm của mình. Thế nhân nhiều nam nhân nhưng nam nhân tốt thì được mấy người. Nam nhân biết ăn biết nói được mấy người giống ngươi... Nếu vậy người làm tri kỉ được mấy người? Mê mang nhìn xem Tiêu Thành Diễn trước mặt.

Tiêu Thành Diễn thấy Thư Nhã hiểu lầm, vội vàng vẫy tay phủ nhận "Thư Nhã cô nương hiểu lầm rồi, phò mã ít ngày nữa phải về kinh. Tiêu Khoan muốn cô nương cùng đi chung. Với tình hình hiện nay của cô nương, chắc hẳn không thể an tâm để cô ở lại mà về kinh được." Tiêu Thành Diễn vừa mới quyết định, nhất định phải mau chóng hồi kinh, nơi Lạc Nhi dưỡng bệnh không có đủ dược liệu không nói, chỉ sợ cũng không phải là chỗ an toàn. Triệu Minh hoành hành ngang ngược nhiều năm, nhất định lôi kéo không ít đảng phái xấu. Chẳng qua mình còn chưa đem cái chết của hắn công bố ra. Mình bắt được Triệu Minh, nhiều thương nhân đã bất mãn rồi. Còn Tô gia, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Chí ít cũng đã lôi kéo được Trần gia, có thể nói địa vị cùng thừa tướng đã ngang nhau.

"Công tử phải về kinh?" Thư Nhã nghe Tiêu Thành Diễn không bao lâu phải hồi kinh, nhẹ nhàng cắn môi, trong nội tâm mặc dù không muốn bỏ qua. Mai nay từ biệt, thân phận cách xa, chỉ sợ mãi mãi cũng sẽ không gặp lại nhau.

"Đúng vậy. Bởi vì sắp tới là đại thọ của hoàng thái hậu, tam hoàng tử phía xa vùng biên giới đều sắp lên đường hồi kinh rồi, nói chi là phò mã gia chúng ta." Một nhân tố khác chính là chuyện này. Nếu gần đến đại thọ thái hậu mà Lạc Nhi còn chưa khỏe lên. Thái hậu vốn yêu thương Lạc Nhi, chỉ sợ sẽ trách tội mình thất trách với tôn nữ. Nhẹ khẽ lắc đầu.

"Thư Nhã cáo lui..." Thư Nhã há hốc miệng, cái gì cũng không nói nữa, nửa ngày mới nói ra. Không có khả năng nói thì để hắn lưu lại đi, hơn nữa... Một nữ tử thì làm sao đi nói lời này với nam tử chứ? Hai người vốn cũng không có quan hệ gì. Chỉ biết âm thầm thất lạc.

"Cáo lui." Tiêu Thành Diễn cũng buồn bực, Thư Nhã cô nương làm sao vậy? Bỗng nhiên chỉ có như vậy đã đi? Thấy Thư Nhã đã đi xa, bóng lưng cũng rất hiu quạnh. Ngẩng đầu nhìn trời, không còn sớm nữa, xem chừng Lạc Nhi hẳn đã dậy rồi. Xoay người tiến về đông viện.

"Phò mã." Tiểu Niên đứng giữ cửa, thấy Tiêu Thành Diễn đã về, có chút khom người. Thanh âm cực kì nhỏ.

Tiêu Thành Diễn thấy Tiểu Niên như thế, liền biết Lạc Nhi còn chưa dậy, chẳng qua là nhẹ gật đầu "Tiểu Niên, đợi tí nữa hẳn bưng thuốc đến, bây giờ ngươi ra ngoài phố mua mức quả mà công chúa thích nhất về đây." Nghĩ đến trên mặt tràn đầy dáng cười. Lúc trước mình vô tình phát hiện Lạc Nhi không thích uống thuốc. Còn trêu chọc nàng, nàng nghẹn đỏ mặt, nhìn đáng yêu cực điểm.

"Két.." Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, âm thanh cọt kẹt của cửa phát ra, sợ đánh thức người đang ngủ trong phòng, liếc nhìn thấy người vẫn còn đang ngủ say trên giường. Nhẹ giọng cười cười. Lặng lẽ đến gần. Sửa sang lại chút áo choàng, lại giường ngồi xuống. Yên tĩnh nhìn xem Văn Nhân Lạc trong lúc ngủ mơ.

Ánh sáng hoàng hồn nhạt nhòa xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt trắng nõn của nàng, khiến ngũ quan của nàng càng thêm nổi bật. Nàng thật sự rất đẹp. Đôi mắt nàng khiến lòng người lay động, mình cũng đem đôi mắt này khắc sâu vào trong tâm. Nhưng lúc này nàng lại đang nhắm mắt lại, như vậy cũng không hao tổn vẻ đẹp của nàng một chút nào. Bỗng nhiên mí mắt Văn Nhân Lạc động đậy, lông mi vênh lên sau đó nháy vài cái. Rồi chậm rãi mở mắt ra, con mắt lóe lên.

"Lạc Nhi." Tiêu Thành Diễn cười, nhẹ giọng gọi tên.

"Diễn." Văn Nhân Lạc vuốt vuốt con mắt, mấy ngày rồi cũng không có yên tâm ngủ như vậy. Mở mắt ra đã nhìn thấy Tiêu Thành Diễn bên cạnh. Khóe miệng cười càng thêm sâu. Trong lòng nội tâm càng là ngọt ngào.

Tiểu Niên thấy công chúa đã tỉnh, xoay người liền đi vào phòng bếp mang thuốc đến cho công chúa.

"Lạc Nhi thấy thế nào rồi?" Không biết thuốc có hữu hiệu hay không, hay là mời đại phu đến đây xem một chút. Như vậy mình mới yên tâm.

"Diễn đừng lo lắng, thiếp đỡ hơn nhiều rồi." Con mắt cũng không còn mệt nhọc nữa.

"Công chúa, phò mã, thuốc đến rồi." Tiểu Niên bưng chén thuốc đi vào. Thấy bộ dạng của hai người, kì thật tập mãi cũng thành thói quen. Sau đó, lấy ra mứt hoa quả mua trên đường.

"Ân, để xuống đi. Ta cho nàng uống là được rồi." Tiêu Thành Diễn đứng lên, đi tới cạnh bàn bưng lấy chén thuốc. Nhìn xem hơi nước bốc lên, dùng thìa khuấy một chút. Nói với Tiểu Niên "Đúng rồi, Tiểu Niên, đi mời lão đại phu đến đây."

"Vâng."

Văn Nhân Lạc từ xa ngửi được vị thuốc có hơi nhíu mày.

"Lạc Nhi, uống thuốc nào." Bưng chén thuốc đi đến ngồi cạnh giường. Múc một muỗng, đưa lên khóe miệng thổi thổi.

"Diễn... Thiếp." Văn Nhân Lạc mày nhíu lại càng chặt.

"Lạc Nhi nghe lời, uống thuốc cơ thể mới mau khỏe lại được. Không được để phụ hoàng, hoàng nãi nãi... còn có ta phải lo lắng." Chỉ chỉ mứt hoa quả trên bàn, tỏ ý nàng xem.

Văn Nhân Lạc đành phải nhẹ gật đầu. Trực tiếp tiếp nhận chén thuốc, lần trước uống ực một cái, bây giờ uống từng muỗng, cảm giác uống một lần vẫn là tốt hơn. Vì vậy trực tiếp nhắm mắt lại, nửa ngày, một chén thuốc cũng vào trong bụng, trong miệng vị đắng lan tràn. Hai hàng lông mày chăm chú nhíu lại. "Khục.. khục.. khục.." Thuốc khó có thể chịu được mùi vị của nó, khiến Văn Nhân Lạc ho khan.

Tiêu Thành Diễn thấy vậy, sớm đã chuẩn bị mứt hoa quả, đưa tới cho nàng, đặt lên môi Văn Nhân Lạc. Lại vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng.

Văn Nhân Lạc trực tiếp ngậm lấy mứt hoa quả, trong miệng đắng dần dần bị vị ngọt của mứt thay thế. Lúc này mới nới lỏng lông mày. Cẩn thận thưởng thức.

"Tiểu thư, cô gia, đại phu đến rồi." Tiểu Niên dẫn đại phu đi đến.

Tiêu Thành Diễn bưng chén thuốc ngồi dậy, ôm quyền với đại phu nói "Đại phu, xin xem giúp ta nương tử có khỏe lên chút nào không."

"Chào công tử." Lão đại phu để hòm thuốc xuống, ôm quyền đáp lễ Tiêu Thành Diễn.

Tiêu Thành Diễn khẽ gật đầu, nhường đường cho lão đại phu.

Lão đại phu tiếp nhận khăn gấm do Tiêu Thành Diễn đưa tới, đặt trên cổ tay Văn Nhân Lạc, tay đặt trên khăn gấm, cẩn thận bắt mạch.

Đứng phía sau, Tiêu Thành Diễn cũng chăm chú nhìn lấy, sợ bỏ qua kết quả khám chữa bệnh của đại phu. Nắm đấm trong tay vừa buông ra lại chăm chú nắm lại.

Thật lâu sau, lão đại phu mở mắt ra, ngồi dậy thi lễ với Tiêu Thành Diễn "Công tử, phu nhân mạch tượng vững vàng, dư độc đã hoàn toàn thanh trừ, cố gắng điều dưỡng là được."

Tiêu Thành Diễn nghe xong cười híp mắt. Tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống. "Xin hỏi đại phu, ta cùng nàng ít lâu nữa sẽ hồi hương, điều xe sẽ mệt nhọc, thân thể nàng có chịu nổi hay không?"

"Phu nhân thể chất vốn dĩ đã yếu, cộng thêm bệnh nặng mới khỏi, lão phu nghĩ nên điều dưỡng thêm mấy ngày nữa, mới có thể khỏi hẳn."

"Đa tạ đại phu." Tiêu Thành Diễn nghe xong có chút nhíu mày. Vậy phải đợi mấy ngày nữa a. Ôm quyền nói cám ơn. Lại từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc. "Đại phu xin nhận cho."

Lão đại phu vừa thấy, vội vàng vẫy tay "Công tử, bắt mạch xem bệnh thôi, không cần nhiều như vậy." Bắt mạch mà nhận nhiều vậy, thật sự không hay.

"Đại phu không cần khách khí. May là có đại phu, do mỗi lần mời đại phu, đại phu rất nhanh liền đến. Nương tử ta mới có thể bình an. Chỉ là một thỏi bạc không đáng bao nhiêu." Tiêu Thành Diễn thấy lão đại phu cự tuyệt, vội vàng giải thích.

"Nhưng mà công tử..." Nhìn phủ đệ này chắc chắn là người có tiền, lúc mới tới đây còn do dự có nên hay không khám chữa bệnh cho người ta. Rồi phát hiện trong phủ có hai phu thê chung sống với nhau rất tốt. Nên không có quy cũ nhiều như vậy nữa.

Tiêu Thành Diễn thấy lão đại phu vẫn chậm chạp không chịu nhận, trực tiếp đem bạc để trên tay lão đại phu, "Đây là cái đại phu nên nhận, đại phu không được từ chối, nếu còn cần đại phu, ta sẽ phái người đến mời tiếp."

Đại phu thấy Tiêu Thành Diễn nói vậy, cũng không nhiều lời nữa "Vậy lão phu xin đa tạ công tử."

"Cáo từ."

"Diễn, mấy ngày nữa sẽ hồi kinh?" Lão đại phu đi rồi. Văn Nhân Lạc mới hỏi. Sự tình còn chưa xong, sao lại muốn hồi kinh?

"Lạc Nhi quên rồi ư? Đại thọ hoàng nãi nãi, cộng thêm việc hoàng tẩu tương lai của nàng chắc cũng đang trên đường tới kinh thành." Thân thể nàng còn chưa tốt, Tiêu Thành Diễn không có đem chuyện mấy ngày nay nói cho nàng biết, tóm lại để thân thể nàng khỏe hẳn hẳn nói. "Có điều, phải đợi mấy ngày nữa."

Văn Nhân Lạc như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu "Tô gia không có bất kì thái độ nào sao?"

"Tô lão gia cũng bị bệnh, hết thảy trên dưới nhà họ Tô đều do Tô Nam Khải sắp xếp, ta còn chưa đi tìm hắn." Tiêu Thành Diễn lắc đầu. Dù nói thế nào, Tô Nam Khải cũng là tình địch của mình.

Văn Nhân Lạc nhìn bộ dạng không mong muốn của Tiêu Thành Diễn, giữ chặt lấy tay của nàng "Diễn cũng không cần tìm hắn làm gì, chỉ cần có Triệu Minh ở đây, thương nhân ở Lạc Dương toàn là đám ô hợp."

Lúc chạng vạng tối, Tiêu Thành Diễn xử lý tốt hết thảy rồi, đến cạnh giường, Văn Nhân Lạc đã ngủ say. Nhìn vẻ mặt nàng lúc ngủ, mang theo nụ cười nhạt nhòa. Giằng co mấy ngày, bệnh cuối cùng cùng tốt lên.

"Vèo ~ phanh." Phi tiêu một mực phóng thẳng qua cửa sổ bay vào trong. Thẳng tắp cắm ngay dọc bàn.

"Ai?" Tiêu Thành Diễn nhanh nhẹn đi tới cạnh cửa, nhanh chóng mở cửa sổ ra, cảnh giác nhìn xem trong đêm đen, sợ bỏ qua từng chi tiết. Chung quanh như trước hoàn toàn yên tĩnh. Nửa ngày mới đóng cửa lại.

Giấy cửa sổ bị chọt lấy một lỗ, đối diện ngay cạnh bàn. Mà cái bàn cách mình và Lạc Nhi cũng chỉ bằng cánh tay. Theo lý thuyết thì võ công thích khách không thấp. Sao ném xa được như vậy? Không nghĩ người thời nay cũng làm như vậy đấy.

Tiêu Thành Diễn bỗng nhiên nhìn thấy chỗ phi tiêu có cắm một tờ giấy.

Nhìn xem trên giường, nàng như trước vẫn ngủ say. Mới thở phào nhẹ nhõm. Xoay người cau mày, hồ nghi đi tới.

Ngồi xổm bên cạnh bàn, giật tờ giấy xuống, chần chừ một chút mới mở ra, khắc sâu vào tầm mắt chính là: Tức tốc về kinh.

Bốn chữ ngắn ngủn, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác cấp bách. Người phương nào sẽ cho mình hay thông tin này? Đối phương biết thân phận của mình? Đối phương đến cùng là địch hay bạn? Những nghi vấn liên tiếp xuất hiện trong đầu Tiêu Thành Diễn.

Đứng lên, ngón trỏ đặt lên mặt bàn gõ lấy, gõ một chút lại dừng rồi lại gõ tiếp.

Xem ra việc này không nên chậm trễ. Trực giác của mình cho hay, tờ giấy có thể tin được. Nói tóm lại tình cảnh hiện tại cho mình cảm giác nguy hiểm đang từ từ tới gần. Nhưng Triệu Minh đã chết rồi, Lạc Dương có khả năng sẽ nổi lên một trận phong ba. Mình vẫn phải lưu lại. Còn Lạc Nhi thì sao... Vạn nhất lại đem nàng lâm vào nguy hiểm, người vô tội cũng liên quan đến, làm sao mình có thể an tâm?

Hôm sau trời vừa sáng, Tiêu Thành Diễn nhẹ nhàng rời giường, nhớ lại tờ giấy đêm qua. Không lẽ kinh thành đã thật sự xảy ra chuyện? Nghĩ đến hàng lông mày lại nhăn lại.

"Tiểu Niên." Mở cửa đi ra ngoài.

"Phò mã." Tiểu Niên nghe tiếng đi đến trước mặt Tiêu Thành Diễn, khom người.

"Tiểu Niên, thu dọn đồ đạc cho công chúa mau, kêu Cố thái phó lên đây, hôm nay nhất định phải lên đường hồi kinh. Nhớ kĩ, trên đường đi, không cần phải đi quá nhanh, bình ổn mà đi, nghe rõ chưa?" Tiêu Thành Diễn vội vàng dặn dò. Lạc Nhi còn ở Lạc Dương một ngày, ngày đó mình liền không an lòng. Vậy thì mau chóng hồi kinh a.

Tiểu Niên thấy phò mã gia đã sắp xếp xong xuôi, nghi ngờ nói "Phò mã gia, ngài không về cùng công chúa sao?"

Tiêu Thành Diễn nhẹ gật đầu "Sự tình ở Lạc Dương vẫn chưa xử lý tốt, ta xử lý xong rồi, đợi Lạc Dương Vương tiếp nhận." Hôm qua mình nghe nói các hoàng tử đều đã được phong vương, Lạc Dương chính là tứ hoàng tử Văn Nhân Mãn. Đoán chừng sau đại thọ hoàng thái hậu, vương gia cũng sẽ liền thảnh thơi, hôm nay Ba Thục Vương vì chuyện phong vương mà cũng ồn ào không nói ra cái gì, ngược lại kinh thành lại bất đồng. Có điều duy nhất một người là Nhất Tự Vương chính là nhị hoàng tử, vậy mà dùng quốc hiệu để phong vương, hoàng thượng xác thực có hơi xúc động rồi, ngược lại sẽ chọc giận đại hoàng tử.

"Diễn... Diễn không hồi kinh sao?" Tiêu Thành Diễn lúc vào trong, Văn Nhân Lạc cũng đã thức dậy, Tiểu Niên có nói với nàng toàn bộ cuộc đối thoại. Trong nội tâm chính là không mong muốn.

Thanh âm suy yếu quen thuộc truyền đến. Tiêu Thành Diễn xoay người, hay tay đề nhẹ Văn Nhân Lạc. Tóc đen của nàng rủ xuống sau đầu, sắc mặt vẫn còn trắng, có thể nhìn thấy bệnh của nàng chưa khỏi hẳn mang đến bộ dạng động lòng người.

"Lạc Nhi, Lạc Dương bị Triệu Minh làm như vậy chướng khí mù mịt, tri phủ mới của Lạc Dương vẫn còn đang trên đường tới đây. Thân thể phò mã không khỏe, trước nên về kinh, để tùy tùng Tiêu Khoan xử lý." Tiêu Thành Diễn khóe miệng mang theo nụ cười "Lạc Nhi đợi một lát, ta xử lý xong liền thúc ngựa đuổi theo Lạc Nhi, chúng ta vẫn có thể cùng nhau hồi kinh."

Văn Nhân Lạc cúi xuống, giống như không mong muốn.

Tiêu Thành Diễn cười cười "Đúng rồi, nói cho Lạc Nhi một tin tốt. Nhị hoàng huynh được phụ hoàng phong làm Tấn Vương rồi, một người duy nhất có nhất tự vương. Lạc Nhi sửa phong hào thành Tấn Dương đấy."

Văn Nhân Lạc hai con mắt lóe ra hào quang. Thật tốt quá, hoàng huynh sắp hoàn thành giấc mộng của mình rồi. Thật tốt quá. Ôm lấy eo Tiêu Thành Diễn "Diễn, cám ơn Diễn."

Tiêu Thành Diễn nhẹ nhàng sờ lên mái tóc mềm mại của nàng. Nội tâm vô cùng thỏa mãn. Có nàng ở bên người, vậy là tốt rồi.