Tô Mạt nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, đẩy cửa đi vào. Người trong phòng hội nghị nhất loạt ngẩng đầu nhìn cô.
Bên bàn làm việc có hai người đàn ông và hai người phụ nữ đang ngồi. Haingười đàn ông tư thế thoải mái, hai cô gái trẻ ngồi thẳng người nghiêmtrang, trước mặt họ là tập tài liệu và laptop. Cảnh tượng trong phòngđơn giản và nghề nghiệp hóa, nhưng có một vẻ kỳ lạ khó diễn tả. Sau nàyTô Mạt hồi tưởng lại, tìm hiểu nguyên nhân tại sao lúc đó cô lại cảmthấy kỳ quái. Ngẫm nghĩ mãi, trong ký ức của cô cũng chỉ đọng lại đôimôi đỏ mọng và đôi tất mỏng màu đen của hai cô thư ký.
Bọn họ rất xinh đẹp, như bước ra từ cuộc thi hoa hậu.
Bốn người trong phòng nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt kinh ngạc. Đến khi nhìn rõdung nhan của hai người đàn ông, Tô Mạt không khỏi sững sờ.
Ánh mắt Tô Mạt lướt qua Thượng Thuần, dừng lại ở người đàn ông trẻ tuổingồi ở vị trí chủ tọa vài giây. Tô Mạt từng gặp anh ta hai lần, một lầnanh ta đi nhà xưởng tìm cậu cô. Lúc đó mặc dù anh ta không hề mở miệngnhưng cô tự dưng có cảm tình với anh ta. Lần thứ hai gặp ở chỗ Mạc ÚyThanh, anh ta đưa người bạn say rượu về nhà.
Vào thời khắc này, Tô Mạt chợt ý nghĩ, người đàn ông trước mặt chắc là người dễ nói chuyện.
Đôi mắt đen đầy vẻ hiếu kỳ của người đàn ông dừng lại ở vải băng trắng buộc tay Tô Mạt, rồi lại chuyển lên mặt cô. Anh ta vẫn không mở miệng.
Thượng Thuần là người lên tiếng trước. Hắn mỉm cười với người bạn đồng thời là đối tác ở bên cạnh: "Ô, đây chẳng phải là cô giúp việc nhà tôi hay sao? Sao cô ta lại có mặt ở nơi này? Tôi nhớ ra rồi...nhà tôi đột nhiên đổingười giúp việc khác, lẽ nào bị cậu kéo về đây?"
Người đàn ông trẻ tuổi cười: "Tôi không hề hay biết vụ này." Anh ta lại mộtlần nữa nhìn Tô Mạt, thần sắc nghi hoặc, tựa hồ khích lệ cô mở miệnggiải thích.
Tô Mạt do dự vài giây rồi lên tiếng: "Vương tổng?"
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu, thái độ rất nhã nhặn: "Là tôi."
Ban đầu, Tô Mạt vốn tương đối bình tĩnh. Nhưng không hiểu tại sao sau khinghe anh ta nói, cô đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô lắp bắp kể lại sựviệc. Tô Mạt ăn nói không mấy gãy gọn, nhưng đối phương nhẫn nại lắngnghe. Cuối cùng, người đàn ông trẻ tuổi chau mày: "Tôi không biết xảy ra chuyện này, nhưng tôi không thể chỉ nghe một phía từ cô. Tôi phải tìmngười khác tìm hiểu tình hình. Hay là như vậy đi, bây giờ tôi còn bậntiếp khách, buổi chiều cô đến đây..."
Trong lúc Tô Mạt và người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện, Thượng Thuần không rời mắt khỏi cô. Bắt gặp vẻ mặt nhợt nhạt của Tô Mạt, hắn bất giác cườicười xen ngang: "Vương Tư Nguy này, cậu hay thật đấy, bắt một cô gái yếu ớt đi làm việc chân tay nặng nhọc ở nhà kho, cậu dùng người chẳng đạtyêu cầu một tý nào. Cậu hãy nhìn cánh tay mảnh mai của cô ấy đi. Hừm,cậu nhẫn tâm hành hạ người ta như vậy sao?"
Vương Tư Nguy liếc Thượng Thuần một cái, miệng vẫn cười cười. Cuối cùng anhta hỏi Tô Mạt: "Giám đốc Tùng giới thiệu cô vào làm à?"
Tô Mạt không thoải mái khi bị Thượng Thuần nhìn chằm chằm. Cô cúi đầu trả lời: "Cũng có thể nói là vậy."
Vương Tư Nguy không bận tâm đến câu trả lời nước đôi của cô, anh ta nói: "Côcứ về nghỉ ngơi trước đi, công ty có quy định của công ty. Chiều nayphòng nhân sự sẽ có câu trả lời cho cô."
Nghe câu trả lời ngắn gọn của Vương Tư Nguy, Tô Mạt đoán không ra ý tứ củaanh ta, cô buột miệng: "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn đòi lại côngbằng. Nếu các anh còn bắt tôi bồi thường tổn thất hàng hóa..."
Vương Tư Nguy lịch sự cắt ngang lời cô: "Tô tiểu thư, tôi còn bận công việc." Tựa hồ sợ cô nghe không rõ, anh ta nói rành rọt từng từ một: "Chiều nay phòng nhân sự sẽ gọi điện thoại cho cô, được chưa?"
Tô Mạt sợ chọc giận anh ta, bất đắc dĩ gật đầu, quay người đi ra cửa.
Tô Mạt xuống đại sảnh tìm ông Chung, kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi. ÔngChung nhíu mày lắc đầu: "Nghe qua là biết người ta thoái thác tráchnhiệm, lời nói không đáng tin cậy một chút nào, cứ để cậu đi nói chuyệnvới bọn họ."
Tô Mạt vội ngăn cậu: "Người cháu vừa gặp hình như là giám đốc công ty, chính là người lần trước đến tìm cậu, tên Vương Tư Nguy."
Ông Chung ngẩn người: "Vương Tư Nguy? Sao thằng đó lại tham dự vào vụ này?"
Tô Mạt hơi tò mò: "Cậu và anh ta có mối quan hệ làm ăn à?"
Ông Chung thở dài: "Không phải". Ông không giải thích rõ, Tô Mạt cũng không tiện hỏi nhiều. Một lúc sau, ông Chung lên tiếng: "Chúng ta về nhà đợiđi, xem thằng đó nói thế nào, không xong thì chúng ta lại đến đây."
Tô Mạt gật đầu, trong lòng thấp thỏm không yên. Về đến nhà, cô cầm điệnthoại di động đợi suốt buổi chiều. Đến tầm chạng vạng tối, điện thoạimới đổ chuông, Tô Mạt còn chưa nhìn kỹ số điện thoại đã lập tức bắt máy, là Tùng Dung gọi tới.
Tùng Dung vẫn giữ ngữ điệu thờ ơ quen thuộc, chị ta nói thẳng: "Bên nhà kho nói không cần cô nữa."
Tô Mạt im lặng chờ đợi.
Tùng Dung nói tiếp: "Dù bọn họ chấp nhận, bây giờ cô cũng chẳng thể làm việc ở đó.Phòng tiêu thụ sản phẩm của tôi vừa có một người nghỉ đẻ, cô đếnđây đi!"
Tô Mạt giật mình, không ngờ sự việc lại biến chuyển bất ngờ như vậy. Nhưng cô không bộc lộ ngay tâm trạng như trước, mà bình tĩnh hỏi: "Chuyện bồi thường thì sao?"
Tùng Dung nói: "Cô cầm hóa đơn viện phí đến đây, công ty sẽ thanh toán cho cô."
Lúc này, Tô Mạt mới hoàn toàn yên tâm. Tùng Dung nói câu này, có nghĩa việc hàng hóa hỏng hóc không liên quan đến cô. Tô Mạt hỏi tiếp: "Bao giờ tôi có thể đi làm?"
Tùng Dung tỏ ra khách sáo: "Không vội, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn rồi tính sau. Khi nào đến công ty, cô nhớ đi phòng nhân sự báo cáo trước."
Tô Mạt cúp điện thoại, lập tức thông báo tin vui với người nhà. Chung Minh rất vui mừng, nói ông chủ của Tô Mạt có tình người. Ông Chung không tỏra mừng rỡ như lần trước, ông chỉ dặn dò Tô Mạt làm việc tử tế, chú ýgiữ gìn sức khỏe, đồng thời cẩn thận trong mối quan hệ với đồng nghiệp.
Buổi tối, Chung Minh gội đầu cho Tô Mạt, hai chị em tâm sự một lúc. Nhớ đếnchuyện ngày hôm đó, Tô Mạt nói: "Minh Minh, thì ra Vương tổng quen biếtcậu, trước đây anh ta từng đến nhà xưởng. Chính là người xuất hiện vàohai tháng trước, lúc đó em ở tầng trên..."
Chung Minh hơi ngây ra, cô vắt khô khăn mặt, treo lên giây phơi mới mở miệng: "Vậy sao?"
Mười ngày sau, Tô Mạt bắt đầu đi làm. Tay phải cô còn buộc một thanh nẹpnhưng không gây trở ngại lớn. Công việc hiện tại khiến cô có bàn làmviệc và laptop riêng, môi trường cũng khác hoàn toàn. Nhìn bàn làm việcgọn gàng ngăn nắp, Tô Mạt cảm thấy tràn đầy sinh lực, tinh thần mong mỏi kiếm tiền lại ngóc đầu dậy.
Tuần đầu tiên, nhiệm vụ của Tô Mạt là nghiên cứu khách hàng trong hệ thốngquản lý quan hệ khách hàng của công ty, tiếp theo là học thuộc thông tin về sản phẩm. Đối với Tô Mạt, đây không phải công việc khó khăn, tươngđối phù hợp với chuyên ngành của cô. Linh kiện điện tử không xa lạ vớicô, xem đi xem lại vài lần là có thể ghi nhớ đại khái. Chỉ có khâu khách hàng là cô chưa từng tiếp xúc bao giờ nên phải bỏ nhiều công sức.
Khi chính thức bước vào công việc, Tô Mạt phụ trách gửi thông tin sản phẩmqua email cho khách hàng, gọi điện thoại liên hệ khách hàng mới, hoặclàm những việc lặt vặt như photo tài liệu, gửi email giúp nhân viêncũ...Mặc dù là người mới nhưng Tô Mạt cũng có chỉ tiêu bán hàng, mỗitháng mỗi tuần đều bị sát hạch thành tích tiêu thụ, công việc không hềdễ dàng.
Đối với Tô Mạt, tiếp thị sản phẩm qua điện thoại là một quá trình gian nan. Đầu kia điện thoại gồm những con người và giọng nói khác nhau, thứ bấtbiến duy nhất chính là ngữ khí và thái độ lạnh lùng hà khắc. Sau khi bịtừ chối hết lần này đến lần khác, Tô Mạt dần trở nên nhụt chí, trạngthái tâm lý bắt đầu mất thăng bằng. Thành tích tiêu thụ của cô luôn xếpcuối cùng, thua xa các đồng nghiệp ở phòng bán hàng. Cô thậm chí đứngtrước nguy cơ không giữ nổi công việc.
Khoảng thời gian đó, Tô Mạt thường giật mình tỉnh giấc vào lúc nửa đêm. Saukhi tỉnh dậy, cô lại nghĩ đến công việc, càng khó chìm vào giấc ngủ. Mỗi lúc trời sáng chuẩn bị đi làm, cô luôn hy vọng kỳ tích xuất hiện.
Buổi sáng hôm nay, Tô Mạt bỗng dưng nhận được điện thoại. Cô hít một hơisâu, bấm nút nghe máy, đồng thời cất giọng dịu dàng và chân thành. Aingờ đầu kia truyền tới mấy câu tiếng Trung pha lẫn tiếng Anh không rõràng. Tô Mạt nghe mãi mới hiểu đại khái: một người nước ngoài tình cờxem thông tin sản phẩm trong email, tỏ ra có hứng thú với mấy sản phẩmmới của công ty. Tên của khách hàng nước ngoài đó tương đối dài, Tô Mạtkhông kịp ghi lại. Đối phương cũng không có lòng kiên nhẫn nói tiếngTrung ngọng nghịu, bắt đầu xổ một tràng tiếng Anh.
Tô Mạt hoàn toàn mờ mịt. Bao nhiêu năm qua cô không động đến tiếng Anh,thời đại học cũng chỉ vượt qua cấp bốn, từ vựng và ngữ pháp đều trả sạch cho thầy từ lâu. Thấy không thể giao lưu với cô, đối phương bắt đầu sốt ruột, đến cuối cùng ngữ khí đầy mùi "thuốc súng". Tô Mạt cầm chặt tainghe điện thoại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, sắc mặt vô cùng ngượngngùng.
Tùng Dung tiến lại gần, giật tai nghe trong tay Tô Mạt, trực tiếp nói chuyện với khách hàng. Hai người hàn huyên một hồi mới đi vào vấn đề chính,xem ra đây là khách quen của công ty. Tô Mạt mất hết thể diện, đứng cũng dở ngồi cũng dở. Tùng Dung liếc cô một cái, cười nói với khách hàng:"Mong ngài thông cảm, người vừa rồi là đồng nghiệp mới. Xin ngài hãyquên đi chuyện không vui. Bây giờ, chúng ta thảo luận vấn đề chiếtkhấu..."
Tùng Dung khéo léo giành được hợp đồng. Sau khi bỏ tai nghe, chị ta chẳng hề nhìn Tô Mạt. Nhưng lúc rời đi, chị ta buông một câu: "Sinh viên tốtnghiệp đại học, còn là giáo viên cơ đấy, trình độ tiếng Anh kiểu gì thếkhông biết?"
Các đồng nghiệp trong văn phòng bề ngoài cắm cúi làm việc nhưng thực chấtvểnh tai nghe trò vui. Tô Mạt đỏ mặt, ngồi xuống ghế thẫn thờ nửa ngày,đến buổi trưa vẫn chưa lấy lại tinh thần. Ăn cơm không có khẩu vị, côquay về văn phòng tìm trên mạng số điện thoại của trung tâm Anh ngữ. Sau khi gọi điện thoại ghi danh học tiếng Anh, trong lòng Tô Mạt mới dễchịu một chút.
Chứng kiến thái độ khinh mạn của Tùng Dung với Tô Mạt, người xung quanh càngthoải mái sai bảo cô, chốc lại kêu cô pha cà phê, lát lại nhờ cô điphoto tài liệu. Tô Mạt nhẫn nhịn, cầm quyển tài liệu đi sang phòng photo
Tô Mạt chống hai tay lên máy photocopy, tia sáng quét hình chói mắt xuyênqua tờ giấy trắng hắt lên mặt cô. Cô lại giở vài trang đặt xuống máy,chờ đợi máy photo tài liệu.
Tô Mạt nhìn chằm chằm vào luồng sáng đó, cho đến khi hoa mắt chóng mặt. Luồng sáng đột nhiên dừng lại.
Tô Mạt định thần, ngồi xổm xuống gõ gõ một lúc, máy photo vẫn bãi công.Làm việc gì cũng không thuận lợi, cô vừa bực tức vừa sốt ruột. Đúng lúcchân tay luống cuống, đằng sau đột nhiên có người đi tới, một giọng đànông bình thản vang lên: "Lại hỏng rồi à?"
Tô Mạt quay đầu, kinh ngạc quên cả chào hỏi. Vương Tư Nguy đã đi đến bêncạnh cô. Kể từ lần trước, Tô Mạt không gặp anh ta. Hình như anh ta rấtít khi đến công ty, có đến hai văn phòng cũng cách mấy tầng, rất khó gặp mặt.
Hôm nay, Vương Tư Nguy không chỉnh tề như bữa trước, anh ta mặc áo sơ miđóng thùng, không thắt cà vạt, cổ áo hơi mở rộng, khiến thân hình anh ta càng trở nên cao gầy. Khi anh ta tiến lại gần, mang lại cảm giác đè nén cho người khác.
Tô Mạt vội vàng tránh sang một bên. Vương Tư Nguy quan sát máy photo, bấmvài nút nhưng vẫn không có kết quả. Cuối cùng, anh ta giơ chân đạp máyphoto một cái. Cỗ máy kêu một tiếng, như bệnh nhân buồn ngủ thở hắt ra,cuối cùng cũng có chút sức sống.
Vương Tư Nguy quan sát một lúc, mở miệng nói: "Vẫn là chiêu này có tác dụng, cô có thể thử xem sao."
Tô Mạt miễn cưỡng cười cười: "Cám ơn Vương tổng." Nhớ đến chuyện lầntrước, trong lòng cô rất cảm kích, nhưng không biết cám ơn thế nào.
Vương Tư Nguy cầm tập tài liệu: "Trang nào cũng cần photo à?"
Tô Mạt gật đầu.
Vương Tư Nguy bỏ tập tài liệu vào khe cắm bên cạnh máy photo: "Chỗ này có thể tự động lật giở, không cần dùng tay lật từng trang."
Lúc này, Tô Mạt mới nhìn thấy nút tự động lật trang, chữ ở trên đó đã bị mờ đi. Cô đỏ mặt, vội giơ tay thao tác, đồng thời cám ơn Vương Tư Nguy.
Vương Tư Nguy cười cười: "Cô cứ bận việc đi." Nói xong, anh ta quay người đi ra ngoài.
Tô Mạt không thể kiềm chế, quay đầu dõi theo bóng lưng của người đàn ôngđó. Vài giây sau cô mới định thần, sắp xếp lại tài liệu vừa được photo,đóng thành quyển. Tâm trạng của cô trở nên tốt hơn.
2.
Sau hai tháng nếm đủ mùi vị bị khách hàng dập điện thoại, Tô Mạt cuối cùng cũng nhận được đơn đặt hàng đầu tiên.
Giá trị đơn đặt hàng tương đối thấp, nhưng khách hàng tương đối khó tínhnên Tô Mạt phải bỏ không ít công sức. Cuối cùng, khách hàng nói qua điện thoại: "Tô tiểu thư, tôi cảm thấy giọng nói của cô rất dễ nghe, cô làsinh viên mới tốt nghiệp phải không? Xin thứ lỗi, không phải tôi muốntìm hiểu chuyện riêng tư của cô, tôi chỉ hơi hiếu kỳ. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến thăm quý công ty, tới lúc đó chắc cô vẫn ở cương vịđấy chứ..."
Tô Mạt nở nụ cười bất lực, nhẹ nhàng ứng đối. Sau khi tháo tai nghe, đồngnghiệp nam ngồi ở bàn đối diện trêu chọc: "Thật sự không nhìn ra cô cònbiết ve vãn khách hàng cơ đấy? Nói chuyện điện thoại lâu như vậy, giọngnói có thể vắt ra nước, tôi đoán thằng cha ở đầu kia nổi da gà thích thú ấy chứ."
Tô Mạt ngẩn người, vội biện bạch: "Tôi đâu có ve vãn." Nhắc đến hai từcuối cùng, mặt cô nóng ran. Lúc đó, cô chỉ mong kiếm được đơn đặt hàngmà quên hết tất cả. Bây giờ hồi tưởng lại mới thấy, lời lẽ thái độ củacô có vẻ không nghiêm túc.
Tô Mạt càng nghĩ càng ngượng ngùng. Cô thầm nhắc nhở bản thân, lần sau cốgắng chú ý ngữ khí ngôn từ, để tránh bị người khác cười nhạo. Nhưng đồng nghiệp nữ ở xung quanh cô đều như vậy cả. Kể từ giây phút nghe điệnthoại, bọn họ đều từ bỏ bộ dạng thường ngày, lập tức giở giọng ngọt ngào giả tạo. Vậy mà nhiều khách hàng nam đều thích điều này. Tô Mạt cảmthấy bản thân đang hòa nhập vào tập thể. Cô cũng học được mấy chiêu ứngđối đàn ông, vận dụng ưu thế của giới tính tiếp cận mục tiêu. Thay đổinày từ tự phát đến tự giác một cách tự nhiên. Có điều, Tô Mạt khôngthích bản thân như vậy.
Càng chán bản thân, Tô Mạt càng khâm phục Tùng Dung. Trong mắt cô, Tùng Dung là người đặc biệt nhất trong số các nhân viên nữ ở phòng bán hàng.Người khác không thể giải quyết đơn đặt hàng lớn, chỉ cần chị ta ra mặtlà mười phần chắc tám. Chị ta cũng không uốn éo giả tạo như các đồngnghiệp nữ. Ngược lại, Tùng Dung làm việc thường không câu nệ tiểu tiết,khi bàn nghiệp vụ với khách hàng thường tỏ thái độ hảo sảng như đàn ông, tựa hồ muốn đối phương quên đi giới tính của chị ta.
Tô Mạt ngưỡng mộ Tùng Dung, nhưng không thể học theo chị ta. Cô chỉ còn cách từ từ tìm ra phương pháp riêng của mình.
Sau ba tháng làm nhân viên bán hàng qua điện thoại, Tô Mạt không còn xốcnổi như trước. Đối diện với sự từ chối của khách hàng, cô cũng khôngcanh cánh trong lòng mà vẫn giữ ngữ điệu hòa nhã vui vẻ. Ngoài ra, côcòn dùng thái độ tích cực đối phó với sự hoạnh họe của khách hàng, vậndụng câu châm ngôn "biến thành cái quẩy" của Tùng Dung.
Tùng Dung nói: "Làm nghề tiêu thụ chính là luyện tim, luyện gan, luyện damặt, đến cuối cùng luyện thành cái quẩy trong chảo dầu. Tức là da thôthịt ráp, mặt mềm tim cứng, không gì có thể xâm nhập."
Trong cuộc họp thường kỳ của phòng, Tùng Dung phát biểu: "Trong các cô cáccậu có người mới kiếm được mấy hợp đồng nhỏ đã mừng thầm, con đường tiếp theo vẫn còn rất dài, chỉ tiêu bán hàng mỗi năm một tăng cao, khôngmuốn dọn đồ cuốn xéo thì mau tôi luyện." Vừa nói, ánh mắt chị ta vừalướt qua Tô Mạt. Tô Mạt thầm thở dài, tự an ủi bản thân: ít nhất mìnhcũng đã bắt đầu.
Thời gian trôi qua như thoi đưa, tay Tô Mạt dần trở lại bình thường. Chỉ cóđiều trong công việc, cô vẫn chưa có cơ hội chính thức tiếp xúc vớikhách hàng. Cô vẫn "bơi lội" ở đáy tầng của phòng bán hàng.
Một ngày sau khi tan sở, Tùng Dung nhận được cuộc điện thoại, chị ta lậptức gọi Tô Mạt, nói tối nay ăn cơm với mấy khách hàng, bảo cô đi cùng.Tô Mạt không khỏi kinh ngạc, nhưng Tùng Dung tỏ ra ngạc nhiên hơn cô.Chị ta ngoảnh đầu dò xét Tô Mạt một lúc, miệng lẩm bẩm: "Trò gì thế này? Tại sao Vương tổng lại gọi cô đi cùng?"
Tô Mạt đương nhiên không có đáp án. Vương Tư Nguy và Tùng Dung cùng ra mặt tiếp đãi, chứng tỏ khách hàng là nhân vật quan trọng, nhưng tại sao lại kéo theo vô danh tiểu tốt là cô? Tô Mạt nghĩ mãi cũng không thông. Tuynhiên, trái tim cô bắt đầu đập thình thịch, phảng phất một sự chờ đợiche giấu đã lâu lặng lẽ nổi lên, khiến tâm trạng cô vừa vui mừng vừa bất an.
Tô Mạt về nhà thay quần áo. Để trạng thái tinh thần khá hơn một chút, côtắm rửa sạch sẽ, trang điểm nhẹ nhàng, buộc tóc gọn gàng, sau đó thay bộ đồ công sở lịch sự.
Tùng Dung lái xe đến đón Tô Mạt. Địa điểm là một câu lạc bộ tư nhân nằm gần bờ biển phía đông thành phố.
Vừa đặt chân vào đại sảnh, Tô Mạt lập tức cảm thấy bộ đồ trên người cô rất tệ so với hoàn cảnh nơi này.
Suốt bữa ăn, Tô Mạt khó nuốt trôi. Trong phòng VIP, ngoài Tùng Dung và Vương Tư Nguy, còn mấy người đàn ông trung niên bụng phệ mặc comple chỉnh tềvà ba cô gái trẻ. Tô Mạt chẳng quen biết một ai, chỉ có thể mời rượutheo Tùng Dung. Tùng Dung rất có kinh nghiệm ứng phó tình huống này, sau mấy lượt uống rượu, chị ta đã xác định một đơn đặt hàng.
Tô Mạt lặng lẽ quan sát tỉ mỉ cử chỉ và lời ăn tiếng nói của Tùng Dung.Trong khi cô vẫn chưa tiêu hóa hết, bộ dạng thiếu tập trung của cô khiến một người hiểu nhầm.
Vương Tư Nguy ngồi bên cạnh ghé sát Tô Mạt hỏi nhỏ: "Cô cảm thấy rất vô vịđúng không?" Anh ta uống không ít rượu, gương mặt hơi đỏ bừng, đôi mắtđen dập dềnh như sóng nước, khiến trái tim Tô Mạt cũng xao động theo.
Tô Mạt cúi đầu: "Tôi không cảm thấy vô vị, tôi vẫn luôn nghe mọi người nói chuyện." Vương Tư Nguy cười cười, Tô Mạt nhất thời không lên tiếng. Ởbên này, Tùng Dung nói: "Lát nữa tôi đi công ty làm hợp đồng, ngày maichúng ta có thể ký kết."
Một khách hàng cười cười: "Giám đốc Tùng vẫn phong cách nhanh gọn như vậy."
Vương Tư Nguy mỉm cười: "Chị vội gì chứ? Đều là bạn bè cũ, chị còn sợ người ta chạy mất hay sao?"
Mọi người cười ồ, Tùng Dung nói: "Con người tôi là vậy, không giải quyếtxong chẳng làm ăn được gì." Chị ta ngoảnh đầu hỏi Tô Mạt: "Lát nữa cô về bằng gì?"
Tô Mạt nghĩ thầm: "Tôi chẳng quen ai ở đây, đương nhiên đi theo chị rồi".Nhưng cô chưa kịp mở miệng, Vương Tư Nguy cất giọng thản nhiên: "Chị cứbận việc của chị đi, tôi sẽ đưa cô ấy về."
Khi bữa cơm kết thúc, Tùng Dung đi trước, Vương Tư Nguy và mấy khách hàngchơi mạc chược ở trong phòng. Tô Mạt và cấp dưới của Vương Tư Nguy làtiểu Tiếu ngồi đợi ở bên ngoài. Thỉnh thoảng lại có nhân viên phục vụmang khay hoa quả đi vào, rót rượu và đồ uống cho bọn họ.
Trong phòng vọng ra tiếng cười nói, pha lẫn tiếng nam nữ đùa giỡn mờ ám. TôMạt cảm thấy không thoải mái, định lấy miếng thanh long ở khay hoa quảtrên bàn uống trà đưa lên miệng. Tiểu Tiếu ngăn cô lại, nói trông thanhlong có vẻ chưa chín, chắc sẽ rất chua. Nói xong, anh ta đưa cho Tô Mạtcốc nước hoa quả. Tô Mạt vội nhận lấy. Hai người trò chuyện một lúc, TôMạt uống hết cốc nước hoa quả.
Dần dần, Tô Mạt cảm thấy đầu óc choáng váng. Cô thầm nghĩ, hóa ra tửu lượng của mình kém như vậy, trước đó chỉ uống hai ba chén đã có biểu hiện say rượu. Cô tựa vào thành ghế sofa một lúc, cuối cùng người từ trong phòng cũng đi ra ngoài. Mỗi người đàn ông ôm một cô gái nối đuôi nhau đi quachỗ Tô Mạt ngồi.
Tô Mạt nheo mắt, cảm thấy dáng vẻ của đám người này khi bước đi rất kỳquái, nhưng cô không rõ khác lạ ở điểm nào. Vương Tư Nguy là người rakhỏi phòng sau cùng, miệng anh ta ngậm điếu thuốc lá. Tô Mạt cố lấy lạitỉnh cáo, hỏi: "Vương tổng, tôi có thể về chưa ạ?"
Vương Tư Nguy đi đến trước mặt Tô Mạt, cúi đầu nhìn cô mỉm cười: "Tất nhiên, lát nữa tôi sẽ đưa cô về, tôi không nuốt lời đâu."
Mí mắt Tô Mạt ngày càng nặng trĩu, cô kêu thầm một tiếng, không xong rồi...
Vương Tư Nguy quay sang Tiểu Tiếu: "Cậu cho cô ta uống bao nhiêu mà ra nông nỗi này?"
Tiểu Tiếu nói: "Cũng không nhiều lắm, nhưng loại thuốc này rất nặng." Anh ta hỏi: "Làm thế nào bây giờ?"
Vương Tư Nguy nói: "Tôi đã hứa tặng tay Thượng Thuần một món quà. Cậu hãy đưa cô ta lên phòng 209, anh ta sắp đến ngay bây giờ."
Tiểu Tiếu ngây ra: "Tôi nhớ trước đó anh nói là phòng 208."
Vương Tư Nguy đột nhiên mù mờ. Vừa rồi anh ta hít hơi nhiều "bột" nên đầu óckhông còn tỉnh táo. Anh ta ngẫm nghĩ một lúc, phòng 208 và 209 đều doanh ta đặt cho hai người, trong đó một phòng dành cho Thượng Thuần, mộtphòng cho ai nhỉ? Người đó hình như rất ghét con số "8"...Không đúng,trên đời này làm gì có ai ghét con số này, "8" là phát, là con số maymắn biết bao...Vương Tư Nguy vỗ tay lên đầu, cuối cùng cất giọng chắcchắn: "Là phòng 209, không sai, nhanh lên!"
Tiểu Tiếu "dạ" một tiếng, bế người phụ nữ đã bất tỉnh nhân sự trên ghế sofa. Anh ta không nhịn nổi, buông một câu: "Chẳng phải từ trước đến nay ôngchủ Thượng chỉ thích mấy con bé ít tuổi? Sao bây giờ lại nhìn trúng loại này?"
Vương Tư Nguy cười cười: "Tay đó thay đổi khẩu vị luôn xoành xoạch, hôm naygió đông ngày mai gió tây, ai mà biết được?" Nói xong, anh ta thả ngườixuống ghế sofa, không buồn nhúc nhích.
Tô Mạt cảm thấy cô đang nằm mơ, còn là giấc mộng xuân.
Kể từ khi "chiến tranh lạnh" với Đồng Thụy An, cô chưa từng đụng tới đànông. Không đúng, là người đàn ông đó không muốn chạm vào cô, thậm chíchẳng thèm ngó ngàng đến cô. Tô Mạt từng rất đau lòng vì chuyện này,lòng tự trọng của người phụ nữ đã bị Đồng Thụy An đạp xuống đáy bùn.
Nhưng bây giờ, thân dưới cô xuất hiện một sự lấp đầy lạ thường và sự ma sátmạnh mẽ. Cô được đưa lên hết đỉnh cao này đến đỉnh cao khác. Xúc cảmquen thuộc lại ùa về như thác lũ, điên cuồng cuốn trôi thân thể và bộnão của cô, khiến cô bất chấp tất cả, chìm đắm trong hoan lạc.
Tô Mạt nghĩ: Nhất định anh ấy đã hồi tâm chuyển ý, quay lại yêu mình. Đúng vậy, Đồng Thụy An đã trở lại, dù chỉ trong giấc mơ.
Tô Mạt nghĩ: Sao mình lại có giấc mơ này? nực cười thật đấy.
Tô Mạt lại nghĩ: Có lẽ bây giờ mình là người buồn cười nhất.
Bên tai cô không ngừng vang lên tiếng thở gấp gáp của người đàn ông. Đó làtiếng thở mạnh mẽ, cấp thiết, toát ra vẻ mê hoặc vô biên, rất giống Đồng Thụy An.
Tô Mạt cố gắng giơ cánh tay mềm nhũn, vuốt ve lồng ngực của người đàn ông, cô bất giác mở miệng: "An, là anh phải không?"
Người ở bên trên đột nhiên dừng động tác, Tô Mạt lại lẩm bẩm: "An, em biết là anh..." Ngón tay cô từ lồng ngực người đàn ông lướt theo cơ bắp rắnchắc xuống bụng, tiếp tục xuống dưới...Tô Mạt cong khóe môi cười cười,cô muốn nói: thân hình anh trở nên tuyệt vời như vậy từ lúc nào? Giốnghệt thời đại học...
Tô Mạt vô cùng mệt mỏi, cô thậm chí không có sức lực nói hoàn chỉnh mộtcâu dài. Những từ ngữ đó vỡ vụn giống ý chí và thân thể cô.
Người đàn ông lại đâm mạnh vào cơ thể Tô Mạt, cảm giác đau đớn, tê liệt lậptức nhấn chìm toàn thân cô. Tô Mạt liền cảm thấy hồn bay phách tán, tựahồ cô đang dần chết đi trong cơn ác mộng. Nhưng cảm giác đau đớn đó cũng đánh thức thần trí Tô Mạt, cô lập tức mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng tối, chỉ có ngọn đèn ở đầu giường tỏa ánh sáng mờmờ.
Một người đàn ông khỏa thân đang nằm đè trên người cô. Anh ta có ngũ quanhoàn toàn xa lạ, gương mặt lạnh lùng, đôi mắt vằn tia máu.
Tô Mạt vô cùng kinh hãi. Cô đờ ra mất vài giây mới giãy giụa, đồng thời cất giọng run run: "Anh là ai?"
Người đàn ông nhìn cô cười cười: "Vừa rồi cô còn gọi tên tôi, gọi lớn tiếngnhư vậy, bây giờ đã không biết tôi là ai?" Anh ta bổ sung một câu: "Gọirất tình cảm."
Máu trên toàn thân dồn hết lên đầu, Tô Mạt tích tụ mọi sức lực, vung tay tát bốp một cái: "Anh...đồ điên, lưu manh..."
Người đàn ông bỗng dưng bị ăn bạt tai, một bên má đau rát. Anh ta tóm cổ tayTô Mạt, cất giọng trầm trầm mắng cô: "Mẹ nó, cô mới là đồ điên, đồ cóbệnh..."
3.
Người đàn ông tóm đúng cổ tay phải của Tô Mạt.
Vết thương trên tay Tô Mạt mới lành lại không lâu, cô như nghe thấy xươngkêu răng rắc, không nhịn được hét lớn tiếng: "Mau bỏ tôi ra, đau quá."
Tiếng thét của Tô Mạt khiến đối phương giật mình, anh ta buông tay, vẻ mặt vô cùng khó chịu: "Kêu gì mà kêu, cứ như cô bị cưỡng bức ấy."
Nhân lúc anh ta phân tâm, Tô Mạt lập tức đẩy người anh ta, luống cuống trèoxuống giường. Nhưng bàn chân phải của cô vừa chạm đất, cổ chân trái lạibị đối phương túm chặt, lôi cả người cô về giường.
Người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng đời nào chịu buông tha Tô Mạt. Anh tagiữ chặt eo cô, áp sát lồng ngực vào lưng cô. Bộ phận đàn ông cương cứng chọc vào thân dưới Tô Mạt, động tác dứt khoát, gọn gàng.
Tô Mạt ra sức giãy giụa, hơi thở của người đàn ông bên tai cô ngày càngnóng hổi, mang theo hơi rượu nồng nặc bao vây cô, khiến cô váng vất.Người đàn ông đó đột nhiên nổi tâm tư đùa giỡn, không ghì chặt người cônhư trước mà như gần như xa trêu chọc cô. Nhưng chỉ cần cô bỏ chạy làanh ta lại kéo cô vào lòng, lặp đi lặp lại hành động, giống tình thú của những người yêu nhau.
Tô Mạt hãi hùng, khiếp sợ. Cô biết bản thân không thể chống lại đối phương nên thôi không vùng vẫy. Toàn thân cô run rẩy, âm thanh nghẹn ngào:"Xin anh...xin anh hãy buông tôi ra."
Người đàn ông mỉm cười, cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai cô: "Chuyện này khôngnên cầu xin, đóng kịch quá sẽ hết thú vị..." Nói xong, anh ta lại nhấnngười, tiến sâu vào.
Tô Mạt vừa tức giận vừa xấu hổ. Cô ngoạm cánh tay của người đàn ông đó.Người đàn ông không đề phòng, “hừ” một tiếng, buông tay khỏi người TôMạt. Anh ta cúi xuống xem xét vết cắn trên tay mình.
Tô Mạt thừa dịp xoay người, vớ chai rượu trên tủ ở đầu giường. Đối phươngngồi dậy, giơ tay ấn lên vết thương đã rỉ máu, trừng mắt nhìn Tô Mạt. Tô Mạt cầm chai rượu nhảy xuống giường, chạy ra góc tường. Cô mở nắp chai, đổ hết rượu xuống sàn nhà, nắm chặt chai rượu giơ trước ngực: "Anh còntiến lại gần một bước, tôi sẽ đập chết anh..."
Người đàn ông trước đó còn nhăn mặt, nhíu mày, nghe Tô Mạt nói vậy, anh tabật cười: "Đạo đức nghề nghiệp của cô đâu rồi? Trước khi làm việc đừngcó chơi nhiều thuốc quá, bằng không sẽ trở thành người khác hầu hạ cô."Thấy người phụ nữ đờ đẫn trốn ở góc tường, tay cầm chai rượu hiên ngangnhư vác đại bác, anh ta đột nhiên mất hết hứng thú, rút bao cao su némsang một bên, miệng chửi thề: "Mẹ kiếp, mất cả hứng."
Đầu óc Tô Mạt vẫn còn mơ hồ, cô vừa đề phòng đối phương, vừa ra sức hồitưởng tại sao cô lại rơi vào tình cảnh này. Người đàn ông xa lạ kia chui từ đâu ra? Những lời anh ta nói vừa rồi là có ý gì? Toàn thân cô đaunhức mềm nhũn như vừa đi đánh trận.
Người đàn ông chẳng thèm để ý đến Tô Mạt, quay người đi vào nhà tắm. Tô Mạtthở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhặt quần áo vứt tứ tung dưới đất, mặc vào.Đầu óc cô tỉnh táo hơn một chút, một ý nghĩ rất bình thường bật ra trong đầu, cô phải báo cảnh sát. Đúng rồi, cần báo cảnh sát.
Tô Mạt vội vàng tìm điện thoại di động, nhưng chợt nhớ ra điện thoại nằmtrong túi xách. Túi xách của cô đâu rồi? Trống ngực Tô Mạt đập thìnhthịch, cô ngó nghiêng tìm vật tùy thân. Điện thoại, giấy tờ và cả vítiền của cô không biết bị giấu vào đâu. Phòng tắm vang lên tiếng nướcchảy xối xả, Tô Mạt nín thở, nằm sấp xuống đất ngó gầm giường. Cô quảnhiên nhìn thấy cái túi xách nhỏ màu đen nằm bên trong đó.
Tô Mạt vừa nhặt túi xách, người đàn ông vừa vặn từ phòng tắm đi ra ngoài.Anh ta liếc cô một cái: "Cô còn chưa đi à? Tiền ở trên bàn uống nướcấy."
Tô Mạt lập tức hiểu ý anh ta, lửa bốc lên đầu: "Anh...tôi sẽ báo cảnh sát..."
Người đàn ông cười cười: "Báo cảnh sát? Cô hài hước thật. Vừa rồi chưa đủ sướng phải không? Có cần thử lần nữa..."
Tô Mạt sợ anh ta giở trò, lập tức quay người chạy ra khỏi phòng. Cô chạymột mạch xuống tầng dưới, tới đại sảnh của câu lạc bộ. Đầu óc cô chợtvụt qua một ý nghĩ, là Tùng Dung đưa cô đến đây này, sau đó chị ta vềtrước. Nhưng còn Vương Tư Nguy và tiểu Tiếu, bọn họ biến đâu mất?
Mấy cô tiếp tân ở đại sảnh nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt kỳ lạ. Không đợi đốiphương lên tiếng, Tô Mạt liền chạy khỏi câu lạc bộ. Mặc dù đôi chân mỏinhừ nhưng cô vẫn cố chạy, những suy đoán đáng sợ không ngừng xuất hiện,tư duy ngày càng rõ ràng. Khi quay đầu không thấy người đuổi theo, TôMạt mới run run lấy điện thoại ra.
Nửa đêm trời nổi cơn gió lớn, bốn bề tối đen như mực. Tô Mạt miễn cưỡng đitới đầu đường cao tốc gần nhất. Trên đường thỉnh thoảng có chiếc xe ô tô phóng vụt qua, sau đó bốn bề trở lại không khí yên tĩnh. Tô Mạt lê bước đi chầm chầm về phía trước. Cũng không rõ bao lâu sau, cuối cùng cônhìn thấy đèn xe cảnh sát nhấp nháy ở phía xa xa đang tiến lại gần. TôMạt giơ tay vẫy vẫy, xe cảnh sát cuối cùng cũng dừng lại trước mặt cô.
Cửa xe hạ xuống, tài xế là một cảnh sát trẻ tuổi ngoài hai mươi. Anh chàngcảnh sát chiếu đèn pin vào mặt Tô Mạt, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét: "Vừa rồi là chị báo án phải không? Vụ cưỡng dâm ấy."
Tô Mạt gật đầu.
Anh chàng cảnh sát lại hỏi: "Chuyện xảy ra như thế nào?"
Tô Mạt lắp bắp: "Tôi...hình như tôi bị người khác cho uống thuốc, vừa rồibị một người đàn ông không quen biết...ở câu lạc bộ tư nhân trước mặt.Tôi...là ông chủ của tôi kêu tôi đến đây. Ông chủ tôi họ Vương, tênVương Tư Nguy, ở công ty điện tử An Thịnh. Tôi nghi ngờ...nghi ngờ bọnhọ cùng một giuộc..."
Anh chàng cảnh sát quay đầu nói với người trong xe vài câu mới đáp lời Tô Mạt: "Chị mau lên xe, chúng ta đi xem thế nào."
Tô Mạt đột nhiên do dự, đứng yên bất động. Người cảnh sát trẻ tuổi nói với vẻ sốt ruột: "Sếp của tôi bảo chị lên xe. Này, không phải chị đang giỡn chơi đấy chứ? Chuyện này không đùa được đâu."
Tô Mạt vội đáp: "Không phải...là thật đấy." Nói xong, nước mắt chảy dàitrên gò má cô. Vừa rồi tình thế khẩn cấp, khiến cô không kịp khóc. Anhchàng cảnh sát trẻ tuổi đành xuống xe mở cửa cho cô.
Xe cảnh sát lại đưa Tô Mạt trở về câu lạc bộ. Nhìn thấy câu lạc bộ đèn đóm sáng choang ở trước mặt, đầu Tô Mạt đau như búa bổ.
Người cảnh sát ngồi ở hàng ghế sau tầm bốn mươi tuổi, vẻ mặt rất nghiêm nghị. Anh chàng trẻ tuổi gọi ông ta là "Sếp Từ."
Sau khi xuống xe, cảnh sát Từ đi vào trong câu lạc bộ, nói vài câu với côlễ tân. Trong lòng Tô Mạt rất phức tạp, anh chàng cảnh sát trẻ tuổitưởng cô sợ hãi, lên tiếng an ủi: "Không sao đâu, có chúng tôi ở đây với chị." Nhưng khi thấy gương mặt và người cô không có vết thương, quần áo tương đối chỉnh tề, hành vi cử chỉ và trạng thái tinh thần cũng coi làbình thường, trong lòng anh ta không khỏi nghi hoặc.
Cô lễ tân nhìn về bên này rồi bắt đầu bấm máy bàn. Vài giây sau, đầu kiacó người bắt máy, cô lễ tân tỏ thái độ hết sức cung kính. Cảnh sát Từcũng quay đầu quan sát Tô Mạt.
Một lúc sau, cầu thang vang lên tiếng bước chân. Người đàn ông đó từ tốn đi xuống cầu thang, anh ta mặc áo sơ mi và quần dài lịch sự, miệng ngậmđiếu thuốc lá, thần sắc không còn một chút dục vọng, toát lên vẻ đứngđắn. Anh nhìn Tô Mạt, ánh mắt rất bình tĩnh .
Tim Tô Mạt đập thình thịch. Đèn ở đại sảnh sáng như ban ngày. Bây giờ, cô mới nhìn rõ diện mạo của đối phương.
Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi hỏi: "Chị quan sát kỹ đi, có phải là anh ta không?"
Tô Mạt gật đầu.
Cảnh sát Từ đột nhiên sải bước dài đi tới, giơ hai tay bắt tay người đàn ông đó: "Vương tổng, lâu rồi không gặp cậu."
Người đàn ông lúc này mới nhìn cảnh sát Từ. Anh ta nhả một vòng tròn khói,mỉm cười bắt tay cảnh sát Từ: "Đồn trưởng Từ, ngọn gió nào đưa anh đếnđây vào lúc nửa đêm nửa hôm thế này?"
Đồn trưởng Từ chỉ chỉ Tô Mạt: "Cô gái kia tự xưng là nhân viên của em traiVương Tổng, đang làm việc ở An Thịnh. Vừa rồi, cô ta nói đùa với tôi..."
Tim Tô Mạt như ngừng đập.
Người đàn ông chau mày, lại nhìn Tô Mạt: "Anh đã bảo là nói đùa rồi..."
Đồn trưởng Từ vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy, chúng tôi không làm phiền cậunghỉ ngơi. Nhưng...cậu xem lúc nào có thời gian, chúng ta tụ tập mộtbữa?"
Người đàn ông trả lời qua loa: "Có gì tính sau, gần đây tôi rất bận."
Đồn trưởng Từ cười cười: "Không sao, Vương Tổng cứ lo việc đi, có gì liênhệ sau." Nói xong, ông ta bảo anh chàng cảnh sát trẻ tuổi đưa Tô Mạt đi.
Tô Mạt tức giận, không nhịn nổi chất vấn đồn trưởng Từ: "Các anh...các anh có ý gì vậy? Rõ ràng anh ta là..."
Đồn trưởng Từ mất hết kiên nhẫn. Anh ta liếc người đàn ông rồi quay sang Tô Mạt, cất giọng nghiêm nghị: "Ý gì ư? Chúng tôi nghi ngờ cô bán dâmkhông thành rồi vu oan cho người khác. Chúng tôi cần tiến hành điều tracô, mời cô đi theo chúng tôi về đồn cảnh sát."
Tô Mạt như bị một nhát búa giáng vào đầu, sắc mặt cô tái mét. Anh chàngcảnh sát trẻ tuổi cũng lộ vẻ kinh ngạc, mở miệng: "Sếp..." Nhưng mới nói một từ, anh ta liền bị cấp trên ngăn lại.
Lúc này, người đàn ông đã đi lên cầu thang đột nhiên quay đầu, xen ngangmột câu: "Lão Từ à, anh nhàn rỗi quá nên muốn kiếm việc làm phải không?Đã bảo nói đùa rồi, anh còn nhiều chuyện như vậy làm gì?"
Đồn trưởng Từ hơi ngượng ngập, vội vàng phụ họa: "Đúng, đúng...Vương tổngđã nói vậy thì thôi, tôi nghĩ chắc có sự hiểu nhầm gì ở đây."
Người đàn ông đó không để ý đến đồn trưởng Từ, đi thẳng lên gác. Đồn trưởngTừ dõi theo bóng lưng người đàn ông cho đến khi anh ta khuất dạng mớiquay sang cấp dưới: "Còn đứng đó làm gì, đi thôi!"
Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi quay đầu nhìn Tô Mạt: "Người phụ nữ kia thì sao?"
"Lắm chuyện, đi thôi!"
"..."
Vương Cư An về phòng, lập tức gọi điện thoại. Một lúc sau, đầu bên kia mới bắt máy.
Anh ta vô cùng bực tức, vừa lên tiếng đã mắng té tát người ở đầu bên kia:"Tôi giao công ty cho chú quản lý, là mong chú an phận một chút. Tôi vừa mới trở về, chú đã gây chuyện rồi. Tôi hỏi chú, người đàn bà ở trêngiường tôi là ai?"
Người ở đầu kia điện thoại rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, ngớ ra một lúc mới trảlời: "Chẳng phải là cô minh tinh gì đó hay sao?" Anh ta cười nịnh bợ:"Gần đây cô gái này rất nổi, giành được được giải thưởng tài năng mới,đến ăn bữa cơm cũng tăng giá. Cô ta mới vào nghề, coi như tương đối sạch sẽ..."
Vương Cư An cố gắng kiềm chế, anh ta kéo cổ áo sơ mi: "Vớ vẩn, cô gái đó vừabáo cảnh sát, nói là nhân viên của An Thịnh. Chú khốn nạn thật đấy, đếnngười của công ty cũng động vào. Sau này chú còn muốn làm ăn nữa không?Mẹ kiếp, chú còn muốn sống nữa không?"
Đối phương ngẩn người: "Không phải đâu anh...Người đàn bà anh vừa nói đếnngười đàn bà đó? Cô ta mới vào công ty, tay Thượng Thuần có hứng thú với cô ta nên em mới thuận nước giong thuyền...Hả, sao cô ta lại ở chỗ anh? Chắc là tụi nó sắp xếp nhầm rồi...Đúng rồi, Thượng Thuần ở phòng đốidiện anh, anh có định chào hỏi anh ta không?"
Vương Cư An càng tức giận, “hừ” một tiếng: "Vương Tư Nguy, chú vẫn còn bámlấy tay họ Thượng đó? Chú hít ma túy đến mức não tàn rồi hay sao? Thểnào cũng có ngày chú chết cho mà xem. Dù lời nói chối tai nhưng tôi cứcảnh báo trước, sau này chú đừng oán trách tôi. Còn nữa, bà già sắp vềrồi, chú mau cuốn xéo về nhà cho tôi. Đừng tiếp tục ở ngoài gây chuyệnnữa!"
Vương Tư Nguy vội khẩn cầu: "Đại ca, anh bắt em tự rút ván của mình à? Emđang bàn một vụ làm ăn với Thượng Thuần, sắp thành công rồi. Anh cho emmột ít thời gian có được không?"
Vương Cư An mắng lớn tiếng: "Shit, chú có thể làm gì? đừng ở ngoài bày ra mấy trò mất mặt..."
Vương Tư Nguy im lặng. Đợi anh trai chửi mắng sướng miệng, anh ta mới hỏi một câu: "Anh, có phải anh chơi người đàn bà đó rồi? Nếu anh đã ngủ với côta thì đừng bao giờ để Thượng Thuần biết, lòng đố kỵ của tay này ghê lắm đấy.
Vương Cư An nhíu mày: "Tôi chẳng cần kiêng dè anh ta."
Vương Tư Nguy cười: "Anh quả nhiên chơi người ta rồi. Xem ra anh vẫn chưa đãnên mới bực tức như vậy? Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, tống íttiền là xong. Bên Thượng Thuần mới khó ăn nói, anh ta để ý đến người đàn bà đó từ lâu. Đúng vậy, anh không cần sợ anh ta, nhưng chúng ta làm ănvẫn cần anh ta nói với bên trên một tiếng. Ai bảo người ta có ông nộilàm to."
Lúc này, giọng điệu của Vương Cư An mới dịu đi đôi chút: "Chuyện này chú khỏi bận tâm. Còn nữa...người đàn bà đó tên là gì?"
Vương Tư Nguy ngẫm nghĩ: "Hình như họ Tô, cấp dưới của Tùng Dung. Cô ta lànhân viên mới, là người ngoại tỉnh, ở đây cũng chẳng quen biết nhiềungười."
Vương Cư An “hừ” một tiếng: "Ngay cả tên người ta, chú cũng không biết?"
Vương Tư Nguy tiếp tục lải nhải: "Em đâu có chơi cô ta..." Ngừng vài giây,anh ta cười nói: "Em thấy người đàn bà đó rất bình thường, chẳng hiểusao tay Thượng Thuần lại muốn bằng được. Anh cảm thấy thế nào?"
Vương Cư An đang mải nghĩ đến chuyện làm ăn, nhất thời không hiểu ý: "Thế nào là thế nào? Chú hãy lập tức đem mấy trò vớ vẩn của chú biến khỏi tầmmắt tôi. Nơi này không cần chú bận tâm, cuốn xéo càng xa càng tốt." Nóixong, anh ta dập máy. Một lúc sau, anh ta mới chợt nhớ tới câu hỏi củaVương Tư Nguy, bất giác nghĩ thầm: Đúng là chẳng ra sao cả, đã tìm thìnên tìm loại tử tế một chút. Nhìn ngang nhìn ngửa, nhìn trên nhìn dướicũng chẳng có điểm nào hấp dẫn, trên bụng còn có vết sẹo mờ mờ...Chỉ cólàn da là tạm được, vừa trơn láng vừa mềm mại, như có thể bấm ra nước...
4.
Tô Mạt một mình đi ra đường. Cô không biết bao giờ mới đến đích, cũngkhông biết đích nằm ở chỗ nào. Đầu óc cô trống rỗng, toàn thân như condiều bị đứt dây. Cô nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ cuộc sống đơn giản mà trongsạch trước kia. Nhưng tất cả những điều đó đã theo gió cuốn đi từ lâu.Bây giờ cuộc sống của cô như có một bàn tay vô hình sống chết túm lấycô, không ngừng lôi kéo cô, cho đến khi cô rơi vào tăm tối.
Mùa thu ở Nam Chiêm, trời sáng rất nhanh. Đường chân trời ở phía xa xa lộtia sáng bàng bạc, xe ô tô chạy trên đường rầm rầm. Tô Mạt chán ghét âmthanh ầm ĩ ngày càng hỗn độn này. Cô nên chặn một chiếc xe, như vậy mớicó thể nhanh chóng quay về nội thành nhưng không dám, cô không rõ người ở trong những chiếc xe đó là loại người thế nào. Qua lớp cửa kính, gươngmặt bọn họ mưu ma chước quỷ và có hình thù kỳ dị. Tô Mạt chỉ có thể đibộ ngược trở lại theo con đường cô đã tới đây.
Một chiếc xe ô tô chạy chầm chậm phía sau, ngày càng tiến lại gần, ánh đènpha chiếu luồng sáng nhàn nhạt. Tô Mạt giật mình quay đầu.
Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ gương mặt một thanh niên trẻ tuổi không xa lạ.Anh chàng cảnh sát nói: "Chị định đi bộ về thành phố đấy à? Để tôi đưachị về."
Tô Mạt không buồn lên tiếng, chỉ đứng thẳng người. Thực tế, từ chối là cách bảo vệ bản thân tốt nhất.
Bắt gặp thái độ lạnh nhạt của Tô Mạt, anh chàng cảnh sát im lặng cho xechạy tiếp. Nhưng đi một đoạn, anh ta đột nhiên dừng xe, bước xuống, điđến trước Tô Mạt: "Này, chị định đi bộ đến lúc nào hả? Mau lên xe đi."
Tô Mạt giơ tay ôm trán, một lúc sau mới thốt ra một từ: "Cút..."
Anh chàng cảnh sát cúi đầu: "Tôi thành thực xin lỗi...bây giờ tôi đã hếtgiờ làm việc, tôi tuyệt đối không làm hại chị." Vừa nói, anh ta vừa rúttừ túi áo sơ mi thẻ cảnh sát, nhét vào tay Tô Mạt: "Thật đấy, chị cứ cầm lấy cái này, khi nào chị về nhà an toàn trả lại cho tôi cũng được."
Tô Mạt liếc tấm ảnh trên thẻ cảnh sát, bất giác cười nhạt một tiếng, ném tấm thẻ xuống đất.
Anh chàng cảnh sát cúi xuống ,nhặt tấm thẻ, nói nhỏ: "Chị hãy tin tôi, tôisẽ chẳng làm gì chị đâu. Tôi chỉ là...chỉ là cảm thấy không dễ chịu,thật đấy..."
Tô Mạt chống tay vào lan can bên lề đường, thở dốc: "Chuyện của tôi liênquan gì đến cậu mà cậu không dễ chịu? Chắc cậu đã gặp nhiều tình huốngtương tự..."
Đối phương cất giọng chân thành: "Tôi xin lỗi."
Tô Mạt xua tay, tỏ ý không muốn nghe. Cô chậm rãi bước đi vài bước, lạiquay đầu nhìn chiếc xe đỗ ở phía sau. Anh chàng cảnh sát biết ý, lập tức lái xe về phía trước. Tô Mạt không vội lên xe mà giơ tay về phía anhta: "Đưa cho tôi."
Anh chàng cảnh sát vội rút tấm thẻ. Nghĩ ngợi thế nào, anh ta tháo cả còngtay ở thắt lưng đưa cho Tô Mạt: "Chìa khóa cũng ở trên đó, nếu không tin tưởng chị có thể khóa tôi lại."
Tô Mạt hỏi lại: "Tôi khóa cậu làm gì?"
Anh chàng cảnh sát không trả lời.
Tô Mạt lên xe: "Từ đây về đến thành phố chắc cũng hơn sáu giờ, cậu hãy đưa thẳng tôi đến công ty điện tử An Thịnh."
Anh chàng cảnh sát liếc Tô Mạt, vài giây sau mới mở miệng: "Chị đừng gâychuyện với bọn họ, chị chơi không lại bọn họ đâu...Hay là tôi đưa chịđến bệnh viện kiểm tra, nếu không sao..."
Tô Mạt cắt ngang lời anh ta: "Có chết cũng phải chết cho minh bạch, tôikhông tin trong mắt những người đó không có quan niệm đạo đức. Nếukhông, pháp luật tồn tại để làm gì?"
Anh chàng cảnh sát câm nín, một lúc sau mới lên tiếng: "Có lẽ chị cảm thấynực cười nhưng tôi vẫn phải nói. Chị hãy tránh xa đám người đó, càng xacàng tốt, đừng dây dưa với bọn họ. Tôi nói thật đấy, không đáng đâu."Anh ta thở dài: "Hồi ở trường cảnh sát, chúng tôi đều có chí khí ngúttrời. Nhưng trước khi tốt nghiệp, thầy hướng dẫn bảo chúng tôi chuẩn bịtâm lý. Ông ấy nói, làm cảnh sát ở cơ sở, hai ,ba năm đầu tiên gặp những chuyện đen tối còn nhiều hơn hai mươi mấy năm cuộc đời. Lúc đó tôikhông tin, chẳng phải chức trách của tôi là bắt những người có tội đểpháp luật trừng trị hay sao? Bây giờ tôi mới hiểu, nơi nào có con người, nơi đó có mặt tăm tối. Mấy người bạn học của tôi không chịu nổi đãchuyển nghề. Công việc mệt mỏi không nói làm gì, còn phải suốt ngày tạoquan hệ và nhắm mắt làm ngơ. Đúng là rất khó chịu."
Anh ta quay sang Tô Mạt, nói tiếp: "Còn rất nhiều sự việc có lẽ chị chưatừng nghe nói cũng chưa từng gặp qua. Trên đời này không biết có baonhiêu người thảm hại hơn chị. Vừa rồi chắc chị cũng nghe nói, chị màđụng đến bọn họ, bọn họ kiểu gì cũng cách chơi lại chị. Trên đời này tồn tại một số người không có bản lĩnh gì ngoài việc chơi người khác, ví dụ như vu oan giá họa chẳng hạn. Không giở mấy chiêu này, tâm lý bọn họkhông thăng bằng. Bọn họ thích hưởng thụ cảm giác ở trên đầu người khác. Thật đấy, chị hãy chăm sóc tốt cho mình trước đi, đừng đi tìm bọn họ.Hãy nghe tôi, tôi nói không sai đâu."
Anh chàng cảnh sát nói một thôi một hồi, sau đó thở phào nhẹ nhõm. Đoạnđường tiếp theo anh ta chỉ chuyên tâm lái xe. Tô Mạt im lặng, trong lòng cô ít nhiều cũng bị tác động bởi lời khuyên của người cảnh sát. Bây giờ cô chỉ muốn lập tức mọc đôi cánh bay về quê hương, không cần suy nghĩđến những điều phiền muộn, chỉ muốn núp trong vòng tay của bố mẹ như lúc nhỏ. Tô Mạt thở dài, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ không thiết thực. Cô cúiđầu nhìn tấm thẻ cảnh sát trong tay, bên dưới có ghi tên, cô lên tiếnghỏi: "Lộ Chinh?"
Người thanh niên đáp, giọng điệu có phần lưỡng lự: "Ừm...",
Lộ Chinh lái xe thẳng đến bệnh viện thành phố, nói thế nào anh ta cũngkhông đi nơi khác. Lúc Tô Mạt xuống xe, anh ta nói một câu: "Dù chị biết tên tôi cũng vô dụng tôi. Tôi mới làm việc không bao lâu, không quenbiết nhiều người, không thể giúp đỡ chị. Những việc tôi có thể làm chỉbấy nhiêu thôi."
Tô Mạt không nói gì, xuống ô tô, đóng sập cửa xe. Lộ Chinh lập tức lái xe đi mất.
Tô Mạt vào khám bệnh, cô chỉ nói muốn khám phụ khoa. Thái độ của bác sỹtrực ban điềm nhiên như không, không hề tỏ ra kinh ngạc hay hiếu kỳ. Chị ta bảo Tô Mạt một tuần sau đến lấy kết quả, nói loại bệnh này có thờikỳ tiềm ẩn, không phải ra kết quả trong chốc lát được. Tô Mạt không muốn đợi dù chỉ một giây một phút. Nghĩ đến chuyện bản thân có khả năng mắcphải bệnh truyền nhiễm khó nói nào đó, sống lưng cô đổ mồ hôi lạnh. Sauđó, cô tới nhà thuốc bên cạnh bệnh viện, mua thuốc tránh thai khẩn cấpvà chai nước khoáng. Uống hết nửa chai nước khoáng, cô mới dần bìnhtĩnh, lập tức bắt xe taxi tới công ty. Lúc này, đèn đường đã tắt hẳn, Tô Mạt đợi bên ngoài công ty một lúc, bảo vệ mới mở cửa cho cô vào trong.
Vì nhớ đến bản hợp đồng tối qua nên Tùng Dung đến công ty từ sáng sớm.Thấy Tô Mạt còn xuất hiện sớm hơn mình, chị ta tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưngkhông quên nhắc nhở cô: "Nếu tối hôm trước nhân viên có buổi tiếp kháchxã giao về muộn, ngày hôm sau có thể đi làm muộn."
Tô Mạt nhìn chằm chằm Tùng Dung. Cô chất vấn chị ta, giọng điệu không lễphép như thường lệ: "Sao chị biết tối qua tôi tiếp khách muộn?"
Tùng Dung ngẩn người: "Lúc tôi ra về đã không còn sớm nên có lẽ cô còn về muộn hơn tôi. Không phải sao?"
Bắt gặp bộ dạng thản nhiên, không một câu thừa thãi của Tùng Dung, Tô Mạtcàng nghi ngờ. Cô tiến lên một bước: "Chị sớm biết tôi tiếp khách đếntối muộn nên đương nhiên chị bỏ đi trước rồi."
Tùng Dung đã xoay người bước đi. Nghe Tô Mạt nói, chị ta quay lại nhìn cô:"Cô có ý gì hả?" Chị ta mỉm cười, nói tiếp: "Đúng rồi, bây giờ cô lànhân vật được sếp để ý, hống hách cũng là lẽ thường tình. Có điều, trước đây tôi thật sự không nhìn ra cô là loại người như vậy."
Trong lòng Tô Mạt như bị bóp nghẹt, cô nói: "Tôi không biết tôi đắc tội vớichị ở điểm nào, tại sao chị lại chơi tôi như vậy, còn dùng thủ đoạn bẩnthỉu đó? Bản thân chị không có quan niệm đạo đức thì thôi, nhưng ít nhất chị cũng nên tích đức cho con trai chị..."
Nghe Tô Mạt tự dưng nhắc đến con trai mình, Tùng Dung nổi giận: "Cô bất mãnvề tôi phải không? Lát nữa họp xong cô đến văn phòng tôi, chúng ta nóichuyện."
Tô Mạt cười nhạt: "Không cần, nói chuyện với chị có tác dụng gì chứ. Látnữa tôi trực tiếp đi tìm Vương Tư Nguy hỏi cho rõ ràng."
Tùng Dung cũng nhếch mép: "Đúng là có bệnh, chuyện của hai người, lôi tôivào làm gì? Chuyện cá nhân, hãy giải quyết ở bên ngoài, đừng để dínhdáng đến công việc." Chị ta ngừng một giây rồi nói tiếp: "Tôi nghe nóisáng nay Vương Tư Nguy đã bị tống cổ ra khỏi công ty. Cô và cậu ta saunày có cơ hội gặp mặt hay không còn là vấn đề. Không trói nổi đàn ông là do bản thân ngu xuẩn, không có bản lĩnh, vậy mà cô hỏi đi hỏi tội người chẳng liên quan, cô có lòng tự trọng không hả? Còn nữa...hôm nay sếptổng sẽ đến họp với nhân viên, tất cả phải báo cáo thành tích công việc. Với thành tích của cô, nếu không có người chống lưng, cô còn có thểtiếp tục ở lại công ty không? Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, bây giờ cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý thì hơn, không phải người nào cũng dễ ăn nóinhư Vương Tư Nguy..."
Tô Mạt ngẩn người: "Anh ta không đến công ty nữa?"
Tùng Dung cười khẽ, nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt khinh bỉ: "Thịt đến miệng rồicòn để mất, cô thất vọng cũng giải quyết được vấn đề gì?"
Tô Mạt trừng mắt với chị ta: "Chị và anh ta cùng một giuộc. Dù sao tôicũng không muốn ở lại nơi này, nhưng tôi phải hỏi cho rõ ràng, tôi không thù không oán với anh ta, tại sao anh ta bỏ thuốc hại tôi..."
Tùng Dung giật mình kinh ngạc, quay người về phía Tô Mạt: "Cô nói gì?" Bắtgặp bộ dạng đờ đẫn của Tô Mạt, chị ta giơ tay kéo cô: "Vào văn phòng tôi ngay."
Hai người vừa vào văn phòng, Tùng Dung lập tức khép chặt cửa. Chị ta hỏingay: "Vừa rồi cô nói linh tinh gì thế? Chuyện này không đùa giỡn đượcđâu?"
Tô Mạt buộc phải nhắc lại một lần: "Tối qua Vương Tư Nguy bỏ thuốc vào cốc nướ của tôi, tôi bị...bị...chị đừng nói với tôi rằng chị không biếtchuyện này?"
Tùng Dung sững sờ, im lặng hồi lâu. Một lúc sau, chị ta nhìn Tô Mạt một lượt vẻ dò xét: "Thảo nào cô vẫn mặc bộ quần áo tối qua...Cậu ta làm..."
Gương mặt Tô Mạt trắng bệch. Cô quan sát kĩ lưỡng vẻ mặt của Tùng Dung, chỉhận không thể moi hết tim gan của những con người này để xem bản chấtthật sự của bọn họ.
Tùng Dung đi đi lại lại trong văn phòng, ra chiều suy nghĩ: "Tối qua tôi đãcó cảm giác lạ thường. Nhưng...dù cậu ta có ý với cô, cũng chẳng cầndùng thủ đoạn này..."
Tô Mạt nói ngay: "Không phải anh ta."
Tùng Dung ngẩng đầu nhìn cô: "Cậu ta đẩy cô cho người khác?"
Tô Mạt im lặng.
"Cô đã báo cảnh sát chưa?"
"Tôi báo rồi, bọn họ quay lại đổ tội cho tôi..."
Tùng Dung gật đầu, thở dài: "Đúng là không ngờ, không thể nào ngờ được.Vương Tư Nguy bình thường rất nghiêm chỉnh, đối với ai cũng lịch sự,chẳng bao giờ nổi nóng...Có điều, hình như tôi nghe ai đó tiết lộ, cậuta sử dụng ma túy. Người nhiều tiền không có chỗ để tiêu thường thíchtìm mấy trò kích thích." Chị ta lại quay sang Tô Mạt, nói: "Nếu cậu tađã làm ra chuyện này, cô cho rằng bây giờ tìm cậu ta có tác dụng sao?"
Tô Mạt trầm mặc. Tùng Dung cũng không lên tiếng, chị ta khoanh tay đứng tựa vào bàn làm việc, quan sát Tô Mạt.
Trong phòng vô cùng tĩnh mịch, bên ngoài dần trở nên náo nhiệt. Ánh nắng banmai chiếu qua cửa sổ, hắt vào mặt Tô Mạt, làm cô lóa mắt. Ánh sáng chóichang bao vây tầm nhìn, khiến cô có cảm giác hư ảo.
Tùng Dung ngắm gương mặt thanh tú trắng trẻo của Tô Mạt dưới ánh mặt trời.Chị ta đột nhiên cảm thấy chói mắt, trong lòng thầm nghĩ: ngoại hìnhcũng không đến nỗi, thảo nào bị người ta để ý. Tùng Dung không thể kiềmchế sự tò mò, hỏi Tô Mạt: "Người đó...là ai? Trình tổng của tập đoànVĩnh Thuận? Hay...Giám đốc Châu? Có phải người hơi mập mạp không?"
Tô Mạt cắn môi không trả lời, trong lòng cô rối bời.
Tùng Dung biết hỏi không ra đáp án, đành kìm nén sự hiếu kỳ. Chị ta nói tiếp: "Cô định thế nào? Xin nghỉ việc à?"
Tô Mạt gật đầu.
Tùng Dung chau mày, lên tiếng: "Cô cứ bỏ đi như vậy, chẳng phải khiến ngườikhác rẻ rúm sao? Cô có thể nuốt trôi mối hận này không? Tôi có một cách, xem cô đồng ý hay không?" Chị ta cười cười: "Đối phó với lưu manh phảidùng cách của lưu manh mới được."
Tô Mạt không hiểu: "Ý chị là gì? Tại sao chị lại giúp tôi?"
Tùng Dung lắc đầu: "Cô đừng nghĩ ngợi nhiều. Tôi không phải muốn giúp cô,chuyện xảy ra với cô liên quan gì đến tôi? Chỉ là tôi thấy nhàm chán nên nói vài câu chứ cũng chẳng làm gì." Chị ta hạ thấp giọng: "Vương TưNguy chẳng là cái thá gì, gia đình anh ta vô cùng phức tạp..." Tùng Dung chưa kịp nói hết câu, điện thoại nội bộ trên bàn đổ chuông. Cô thư kýnhắc nhở: "Chị Tùng, sếp tổng đã đến, mời chị lên phòng hội nghị tham dự cuộc họp của các lãnh đạo cao cấp."
Tùng Dung “ừ” một tiếng, vội vàng cầm tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn. Thấy TôMạt đanh mặt, chị ta lập tức giải thích: "Không phải Vương Tư Nguy gọiđi họp. Sáng sớm hôm nay, Vương Tư Nguy đã bị đá đi ngoại tỉnh rồi."Tùng Dung mở cửa ra vào: "Hôm nay chắc tôi sẽ rất bận, cô về nhà nghỉngơi đi. Tôi cho cô hai ngày phép, hãy suy nghĩ kỹ những điều tôi nói,việc xin nghỉ không nên vội vàng."
Tô Mạt đi theo Tùng Dung ra ngoài, tâm trạng của cô hỗn loạn. Hai người đi đến trước thang máy, Tùng Dung ngẫm nghĩ, nói một câu: "Cô hãy nghĩthoáng một chút, khó khăn lắm cô mới có cơ hội trở thành nhân viên chính thức, lợi ích trước mắt là quan trọng nhất."
Thang máy lên đến nơi, cửa mở ra, Tùng Dung đi đến cửa thang máy. Chị ta cấtgiọng cung kính, chào hỏi người ở bên trong: "chào sếp tổng!"
Người đàn ông ở trong thang máy gật đầu, nói: "Quản lý Tùng, tôi vừa mới bảo thư ký thông báo mọi người họp."
Tùng Dung vội nói: "Tôi biết rồi, tôi đang lên đây ạ."
Người đàn ông ở bên trong nhường lối: "Đi thôi!"
Tùng Dung cám ơn, bước vào thang máy. Chị ta quay người, liền thấy Tô Mạt đờ người như khúc gỗ, đang nhìn về phía chị ta bằng ánh mắt kỳ quái. Sauđó, cô cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Tô Mạt đứng bên ngoài, mở to mắt nhìn cửa thang máy từ từ khép lại. Ngườiđàn ông ở bên trong liếc nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn xa lạ.
Tô Mạt do dự, không biết có nên xông vào thang máy, cho người đàn ông đómột bạt tai hay không. Kết quả cô sẽ bị lôi ra ngoài, bị cảnh sát đưa đi là cùng .
Cô suy đoán vô số khả năng xảy ra, nhưng kết quả chỉ có một, cô sẽ thuarất thảm. Cơ hội trả thù cứ thế trôi đi trong lúc cô do dự.
Một cảm giác nhục nhã dâng tràn từ đáy lòng. Cảm giác này có thể xuất pháttừ việc cô chán ghét bản thân đã mất đi tinh thần chính trực, hoặc giảlà sự hối hận về cái đêm triền miên điên cuồng đó, hay là bởi vì cô đãnhìn thấu hiện thực, nhìn thấu sự phóng đãng và nhu nhược của bản thân.
Cửa thang máy khép lại, bức tường bóng loáng như gương chiếu rõ diện mạo của mọi người.
Trong thang máy, ngoài Tùng Dung và ông chủ Vương Cư An, còn lại là mấy người thư ký tháp tùng. Tùng Dung bỗng dưng sinh nghi, bởi vừa rồi chị tathoáng nhìn thấy hình như sếp tổng chau mày khi nhìn thấy cô gái ở ngoài thang máy.
Sau đó, lúc tham gia cuộc họp, Tùng Dung lại phát hiện, trên má bên tráicủa Vương Cư An có một vết xước mờ mờ, giống như dấu vết bị móng tay phụ nữ cào.
5.
Tô Mạt về đến nhà, mới phát hiện điện thoại hết pin.
Ông cậu đang lo rối tinh rối mù, bà mợ kéo cô lại gần, nói một thôi mộthồi, cuối cùng lại hỏi cô tối qua đi đâu. Tô Mạt đành giải thích tiếpkhách quá muộn, lại uống ít rượu nên Tùng Dung đưa cô về nhà, ngủ mộtgiấc đến giờ mới đỡ hơn một chút. Bà mợ nửa tin nửa ngờ, nhưng bà cũngchẳng có ý can thiệp quá sâu, chỉ nói: "Tô Mạt, đừng nghĩ cháu là ngườitrưởng thành. Cháu sống ở nhà cậu mợ, cậu mợ cũng phải có trách nhiệmvới cháu. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, cậu mợ biết ăn nói thế nào với bố mẹ cháu. Cháu là người lớn, cùng ai qua đêm ở bên ngoài, cậu mợ không tiện can thiệp. Nhưng cháu nên báo một tiếng với cậu mợ, sức khỏe của cậucháu không tốt, cả đêm ngủ không yên giấc."
Tô Mạt lại nói xin lỗi, bảo đảm không có lần sau, cuối cùng gạt được cậumợ. Cô đem quần áo vào phòng tắm, kỳ cọ sạch sẽ thân thể. Nhưng nhữngvết bầm tím trên người vẫn còn, không ngừng nhắc nhở cô về cơn ác mộngtối qua. Sau khi Tô Mạt giặt xong quần áo ra ngoài, trong nhà không mộtbóng người. Cô về phòng mình, khóa trái cửa, nằm vật xuống giường. Dùtóc vẫn còn ướt nhưng cô không bận tâm, thần trí ngơ ngẩn. Cô dần dầnchìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Tô Mạt có một giấc mơ đẹp. Lúc tỉnh dậy, cô nhất thời không phân biệt đâulà hiện thực, đâu là mộng cảnh, thế là bật khóc nức nở.
Sau đó, Tô Mạt đưa mắt ra ngoài cửa sổ. Đoán Thanh Tuyền đã thức dậy saugiấc ngủ trưa, cô lau sạch nước mắt, gọi điện thoại về nhà.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, bà Tô hỏi con gái: "Giọng con làm sao vậy, bị cảm à? Con không phải đang trong giờ làm việc à? Sao có thời giangọi điện về nhà?"
Tô Mạt nói: "À, mấy ngày nay cổ họng con hơi đau. Thời gian trước quá bậnrộn nên hôm nay con được nghỉ." Cô lại hỏi: "Bố mẹ có khỏe không? ThanhTuyền sao rồi, con bé có ngoan không ạ?"
Nghe Tô Mạt hỏi vậy, bà Tô lập tức hắng giọng, gọi lớn tiếng: "Cháu ơi mau lại đây, mẹ cháu muốn nói chuyện với cháu."
Ai ngờ Thanh Tuyền từ chối thẳng thừng: "Không, cháu không ra."
"Mẹ cháu rất nhớ cháu."
"Cháu không nhớ mẹ."
"Con bé này, mẹ cháu nghe được sẽ buồn đấy."
"Cháu chỉ nhớ ông bà ngoại, cháu yêu ông bà ngoại nhất, cháu không thích mẹ một chút nào."
Bà Tô cười: "Cháu gái ngốc, chẳng phải ông bà ở ngay cạnh cháu sao, có gìđáng nhớ chứ?" Bà lại nói với Tô Mạt: "Con bé đang mải chơi trò xếp hình ấy mà."
Tô Mạt vội lên tiếng: "Thôi, mẹ cứ để nó chơi đi..." Ngừng vài giây, cô không nhịn được, mở miệng: "Mẹ, con muốn về nhà..."
Bà Tô rất vui mừng: "Được thôi, con sắp nghỉ phép phải không? Thanh Tuyền rất nhớ con, cả ngày nói mẹ không dẫn cháu đi chơi..."
"Không phải...con muốn về quê tìm việc làm."
"Sao thế?" Bà Tô nóng ruột: "Có phải ở công ty đó con gặp chuyện không vừa ý, hay là...mất việc rồi?"
Tô Mạt không đành lòng, vội nói: "Không phải, chỉ là con nhớ con gái...Con nghe nói, trẻ em sau ba tuổi không ở bên cạnh bố mẹ sẽ rất ảnh hưởngđến sự phát triển tính cách...Hơn nữa, bố mẹ cũng lớn tuổi rồi, con vềnhà có thể chăm sóc bố mẹ..."
Bà Tô thở phào nhẹ nhõm: "Ờ, mẹ còn tưởng con bị làm sao. Con đừng lo,Thanh Tuyền rất ổn, con bé hoạt bát hơn con lúc nhỏ ấy chứ. Sức khỏe của bố mẹ cũng tạm ổn, có thể giúp con trông cháu...Chỉ là bố con..."
Tô Mạt giật mình: "Bố làm sao ạ?"
Bà Tô ngập ngừng: "Có một chuyện mẹ muốn thương lượng với con... Khu nhàchúng ta sắp bị dỡ bỏ nên chẳng ai quản lý. Tầng dưới mở mấy cửa hàng,rồi tự dưng xuất hiện đám người bán rau cỏ. Trời chưa sáng đã bày bán ởbên ngoài, rất ồn ào. Bố con thì khó ngủ, hai ba giờ sáng mới chợp mắt.Tới năm, sáu giờ người ta bán rau ở bên ngoài, bố con bị đánh thức dậy,không tài nào ngủ lại được nữa. Bố mẹ nghĩ, căn nhà này cũng sắp bị tháo dỡ bỏ rồi, nhà đền bù lại ở quá xa, xung quanh không có bệnh viện, bốmẹ cũng không có ô tô nên rất bất tiện. Thôi thì đến lúc đền bù chúng ta nhận tiền chứ không lấy nhà. Chúng ta gom thêm tiền mua căn hộ rộng hơn một chút ở khu vực quanh đây. Sau này con có phòng riêng, Thanh Tuyềncũng có phòng riêng, tiện lợi biết bao. Tìm một khu chung cư yên tĩnhmột chút, để bố con có thể ngủ ngon giấc."
Sống mũi Tô Mạt cay cay, cô thầm thở dài: "Bố mẹ cũng nên đổi nơi ở, mất ngủ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."
Bà Tô lập tức tiếp lời: "Thì vậy đó. Mấy ngày trước bố mẹ đi xem một cănhộ cũng không tồi. Căn hộ đó nằm ở khu vực giao thông tiện lợi, hoàncảnh rất tốt. Bố mẹ gom hết tiền tiết kiệm và tiền bồi thường nhà đểthanh toán một nửa căn hộ mới nhưng vẫn không đủ. Gần đây giá nhà đấttăng không ít."
"Còn thiếu bao nhiêu ạ?."
"Khoảng hai trăm ngàn."
Tô Mạt ngẫm nghĩ: "Lúc trước ông nội Thanh Tuyền có đưa hai trăm ngàn, bố mẹ hãy cầm lấy dùng đi ạ. Còn lại để con nghĩ cách."
Bà Tô nói: "Đó là số tiền của hai mẹ con con, bố mẹ không nên động đến. Bố con có chơi cổ phiếu coi như đầu tư nhỏ. Sau này nếu kiếm được tiền, bố mẹ sẽ trả dần cho con sau. Con thấy có được không?"
Tô Mạt rất hổ thẹn, vội nói: "Đó là tiền dưỡng lão của bố mẹ, không cầntrả cho con. Bố mẹ khỏi lo lắng chuyện nhà cửa, muốn mua thì cứ mua đi.Con vẫn còn trẻ, ngày tháng kiếm tiền còn dài."
Bà Tô rất vui mừng, mỉm cười: "Đúng vậy, bây giờ con đổi công việc, mứclương khá ổn. Bố con cũng nói con có tiền đồ. Bố mẹ cảm thấy tình hìnhtốt hơn nên mới có ý định mua nhà, chứ bố mẹ già rồi cần gì chuốc khổvào thân? Bố mẹ mua nhà cũng vì mục đích muốn để lại chút tài sản choThanh Tuyền. Thấy con ở đó có công việc ổn định, bố mẹ cũng yên tâm. Con đừng lo lắng chuyện con cái, bố mẹ sẽ chịu trách nhiệm nuôi dưỡng conbé thật tốt. Nếu con nhớ con bé, lại không có thời gian về nhà, bố mẹ sẽ đưa nó tới thăm con."
Tô Mạt nói: "Mẹ không cần tới chỗ con ngay, đợi Thanh Tuyền lớn một chútrồi tính, bởi vì đi đường dài cả người lớn lẫn trẻ con đều rất mệt. Hơnnữa, chỗ con ở chật lắm, không tiện chút nào."
Bà Tô ngẫm nghĩ thấy cũng đúng. Bà còn muốn tiếp tục trò chuyện, ống ngheđiện thoại đã bị ông Tô giật lấy. Ông Tô cười nói: "Chuyện con cái không cần con bận tâm, con ở bên đó hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đồng thời làm tốt công việc. Bố tin con gái của bố không phải là người sống trong cái bóng của quá khứ, suốt ngày oán trách trời đất...Bố mẹ già rồi, bây giờ con là trụ cột của gia đình, ai có thể gục ngã, chứ con thì khôngthể..."
Tô Mạt vâng vâng dạ dạ. Cho đến lúc tắt điện thoại, đầu óc cô vẫn mơ mơ hồ hồ. Cô nắm chặt điện thoại trong tay, bắt đầu tính toán: bây giờ cầnmua nhà, tiền bồi thường dỡ nhà vẫn chưa đâu vào đâu, gom mọi khoản tiết kiệm cũng chỉ có thể miễn cưỡng thanh toán đợt đầu, sau này mỗi thángtrả góp một ít. Nghĩ đến đây, nỗi lo lắng sốt ruột lập tức tan biến, côlại tràn đầy tinh thần hăng hái, đến cuối cùng rơi vào trạng thái ủ rũnhư thể cưỡi trên lưng hổ khó leo xuống.
Sáng ngày hôm sau, Tô Mạt đi công ty tìm Tùng Dung, hỏi thẳng: "Chẳng phảichị nói nhận tôi vào làm chính thức hay sao? Lúc nào mới được tănglương?"
Tùng Dung hỏi ngược lại: "Không phải cô nói sẽ xin nghỉ việc sao? Bao giờ mới bàn giao công việc?"
"Chị...chị..." Tô Mạt bám tay vào mép bàn, nhìn Tùng Dung chằm chằm. Tiếp theo, cô bật ra một câu đè nén trong lòng từ lâu: "Chị đừng ức hiếp người quá đáng."
Tùng Dung chẳng bận tâm, nhẹ nhàng đặt tập tài liệu xuống bàn rồi từ tốn lên tiếng: "Tôi đã nộp danh sách cho phòng nhân sự. Mức lương của cô vàođầu tháng sau chắc sẽ có thay đổi." Chị ta hất cằm về phía tập tài liệuđặt trên bàn: "Ở đây tôi có đơn đặt hàng, cô cầm lấy, đi giải quyết đi."
Tô Mạt kinh ngạc, như không tin nổi vào tai mình. Cô giơ tay cầm tập tài liệu rồi lại đặt xuống: "Ý chị là gì?"
Tùng Dung nói với vẻ bất lực: "Tiểu thư, trên tờ giấy không dính thuốc độcđâu, cô sợ gì chứ? Tôi thật sự bận đến mức thở không ra hơi. Nếu côkhông nhận, tôi sẽ giao cho người khác."
Tô Mạt cầm tập tài liệu lên xem rồi quay người bỏ đi.
Tùng Dung cất cao giọng: "Cô mau trở lại cho tôi, cô có thái độ gì vậy?"
Tô Mạt dừng ở cửa ra vào, Tùng Dung nhìn cô chăm chú: "Phản ứng không bằng người khác, gặp phải chuyện gì là luống cuống. Ngoài ra, hễ cô lêntiếng là đắc tội với người khác. Cô thử nói xem, cứ như vậy thì sau nàycô tồn tại kiểu gì? Bất kể xảy ra chuyện gì, cô cũng không được rụt rè,sợ hãi. Dù sợ chết khiếp cũng phải cố gắng đối mặt...Được rồi, cô rangoài đi."
Tô Mạt quay lại bàn làm việc của mình, bắt đầu nghiên cứu đơn đặt hàng.Tim cô đập thình thịch, trực giác của cô mách bảo sắp có chuyện xảy ra.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, Tô Mạt dè dặt cầm ống nghe, không ngờ làphòng nhân sự mời cô đi ký hợp đồng dài hạn. Lúc này, dây thần kinh căng thẳng của Tô Mạt mới thả lỏng đôi chút. Rời khỏi văn phòng, Tô Mạt định đi cầu thang bộ, bởi phòng nhân sự chỉ cách hai tầng. Nhưng khi đi quathang máy, Tô Mạt chợt nhìn thấy thang máy đang chạy lên trên, cô vôthức bấm nút.
Vài giây sau, cửa thang máy mở ra, Tô Mạt ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vương Cư An một mình đứng trong đó.
Cuộc chạm trán bất ngờ khiến Tô Mạt luống cuống. Cô dừng bước, tiến thoái lưỡng nan.
Vương Cư An liếc nhìn cô, gương mặt lộ vẻ thản nhiên và cao ngạo. Dáng vẻ của anh ta rõ ràng là bộ dạng của lãnh đạo cao cấp, cố ý giữ khoảng cáchvới nhân viên thấp cổ bé họng.
Đằng sau có người đi qua thang máy, cung kính chào một tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Vương tổng."
Vương Cư An gật đầu với người đó.
Không khí xung quanh lại tĩnh lặng. Sau vài giây đấu tranh tư tưởng ngắn ngủi nhưng vô cùng kịch liệt, Tô Mạt cố gắng kìm nén nỗi hoảng sợ, đi vàotrong thang máy. Mặc dù cố coi đối phương như người vô hình, nhưng người đó cao lớn và uy nghiêm. Tuy anh ta không có bất cứ cử chỉ nào, Tô Mạtvẫn cảm thấy một sự áp bức mãnh liệt từ từ bủa vây.
6.
Cảm giác sợ hãi khiến Tô Mạt gần như nín thở.Trong tay Tô Mạt trống không,lúc này cô chỉ muốn túm lấy thứ gì đó. Cô cúi đầu liếc nhìn thanh kimloại gắn trên tường trong thang máy nhưng không động đậy, bởi cử chỉ nhỏ của cô cũng sẽ bộc lộ sự nhút nhát trong nội tâm. Tô Mạt cố gắng trấntĩnh. Cô nhủ thầm, nếu đã quyết định ở lại, trốn tránh cũng không phảilà cách, chi bằng thăm dò ý tứ của đối phương rồi tính tiếp.
Thang máy dừng lại ở hai tầng tiếp theo. Cả quá trình đó, Vương Cư An khônghề nhìn Tô Mạt. Động tác duy nhất của anh ta là cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay. Tô Mạt chậm rãi rời khỏi thang máy, tim cô như sắp nhảy ra khỏilồng ngực.
Tô Mạt thuận lợi ký hợp đồng. Bản hợp đồng có nội dung đâu ra đấy, phúclợi của công ty điện tử An Thịnh không tồi. Khoảng thời gian tiếp theo,Tô Mạt không gặp hai anh em họ Vương, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn nhớ đếnchuyện xảy ra tối hôm đó. Điều này khiến Tô Mạt rất xấu hổ, cô hy vọngbọn họ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa. Hoặc giả nếu có ngày gặp lại, cô có thể ngẩng cao đầu.
Tô Mạt dần lấy lại tâm trạng, lao đầu vào công việc.
Tùng Dung không những giao đơn đặt hàng cho cô, mà còn chỉ bảo cô từng chútmột. Tô Mạt dần nắm bắt bí quyết, thành tích công việc có chuyển biếntốt. Về sự thay đổi thái độ của Tùng Dung, trong lòng Tô Mạt hết sứcnghi hoặc, nhưng cô không tìm ra đầu mối, chỉ có thể tạm thời cho rằng"con người ai cũng có lòng trắc ẩn".
Thấy Tô Mạt được Tùng Dung coi trọng, các đồng nghiệp đều đối xử tốt với cô. Tô Mạt hiểu rõ nguyên nhân, nhưng tính cách của cô ôn hòa nhã nhặn, sau vài tháng đã tạo lập được mối quan hệ rộng rãi. Nhân duyên tốt khiếncông việc của cô gặp nhiều thuận lợi. Một số khách hàng thấy cô là người thật thà, không cần e dè đề phòng, nên muốn hợp tác với cô.
Tất nhiên không phải ai cũng như vậy. Có một số người thích kiểu quan hệtoan tính thiệt hơn. Về phương diện này, Tô Mạt còn là người mới. Vìvậy, dù cô nỗ lực học ngoại ngữ, học tiếng địa phương, vất vả mệt nhọcđến mấy cũng không kêu ca, thành tích của cô vẫn chỉ dừng ở mức trungbình.
So với Tô Mạt, Tào Nhược Thành mới là ngôi sao của phòng kinh doanh. Hai năm nay, thành tích của anh ta luôn dẫn đầu.
Anh ta chưa đến ba mươi tuổi nhưng mồm miệng sắc bén, có mạng lưới quan hệxã hội rất rộng. Nhược điểm duy nhất của anh ta là tính cách tương đốinóng nảy. Đặc biệt đối với những đồng nghiệp có thành tích kém cỏi, anhta sẽ không giữ thể diện cho người ta, chửi thẳng vào mặt họ.
Tào Nhược Thành hành sự quá đáng, các đồng nghiệp bất mãn từ lâu, nhưng vẫn phải qua lại với anh ta. Đến Tùng Dung cũng tỏ ra độ lượng , thườngkhen ngợi thành tích chứ không hề đả động đến cách đối nhân xử thế củaanh ta. Thái độ nhân nhượng của Tùng Dung khiến đám người trong phòngđều cảm thấy hoang mang, nhưng cũng chỉ dám tỏ thái độ bất bình ở saulưng.
Tùng Dung không hề bận tâm. Tào Nhược Thành được thể ngày càng ngạo mạn, hễgặp ai là gây tổn thương cho người đó. Anh ta thích nhất mắng người khác "ngu xuẩn". Đặc biệt khi mắng các đồng nghiệp nữ, vẻ mặt anh ta vô cùng sảng khoái. Ví dụ như: "Cô đúng là đồ ngu xuẩn, cô đã ngủ với người tarồi, người ta đương nhiên không ký hợp đồng với cô", "cô suốt ngày bámlấy người ta, người ta không coi cô là nhân viên bán hàng mà coi cô làosin" hoặc "con bé ngu xuẩn này chỉ biết lên giường là giỏi"...
Tùng Dung đứng bên cạnh nghe Tào Nhược Thành mắng người, vẻ mặt điềm nhiênnhư không. Thậm chí chị ta còn gật đầu tán thành: "Tiểu Tào nói đúng,không để người khác ăn "đậu hũ" mà vẫn ký được hợp đồng mới là có bảnlĩnh thật sự. Chúng ta bán hàng chứ không bán thân. Người ta coi thườngcô thì còn bàn chuyện làm ăn thế nào được nữa? Ít nhất, mối quan hệ giữa nhân viên bán hàng và khách hàng là bình đẳng..."
Tào Nhược Thành càng đắc ý, dần dần không coi quản lý của phòng kinh doanhra gì. Tuy nhiên, anh ta chưa từng nặng lời với Tô Mạt. Cô làm việc kínkẽ, đối xử hòa nhã, lễ độ với tất cả mọi người, ngay cả với cô quét dọnvệ sinh. Tính cách không bao giờ nổi nóng hay tức giận của Tô Mạt khiếnTào Nhược Thành chẳng biết làm thế nào để phê bình cô. Cùng lắm, anh tachế nhạo cô tốn nhiều công sức cũng chỉ kiếm mấy đơn đặt hàng nhỏ, hoặcnói cô bề ngoài luôn tỏ ra đứng đắn một cách giả tạo. Tô Mạt coi nhưkhông nghe thấy, chỉ tập trung làm tròn phận sự của mình.
Một buổi sáng đến công ty, Tô Mạt còn chưa vào cửa đã nghe thấy Tào Nhược Thành mắng người ta "ngu xuẩn" ở trong văn phòng.
Người bị mắng là một đồng nghiệp nữ có thành tích bán hàng chỉ xếp sau TàoNhược Thành. Hai người cạnh tranh gay gắt từ lâu. Đồng nghiệp nữ này cónhan sắc vào loại khá, nhưng tiếng tăm thì không hay lắm. Đối với chuyện nhân viên có quan hệ mờ ám với khách hàng, cấp trên chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng tình hình lần này hoàn toàn khác, cô vợ của một kháchhàng hung hăng xông vào tận văn phòng, chỉ vào mặt cô ta, quát mắng: "Cô là đồ dâm phụ trơ trẽn..." Cô vợ còn nói: "Loại người ỷ vào tuổi trẻ và nhan sắc mà dụ dỗ đàn ông thì chẳng có bản lĩnh gì. Sông Trường Gianglớp sóng sau dồn sóng trước, đám con gái trẻ trung xinh đẹp hơn cô nhưrau hẹ cắt mãi không hết..."
Cô ta cũng không phải loại vừa, lập tức cất cao giọng: "Cô không giữ nổichồng thì đến đây sủa bậy bạ sao? Nếu cô có thể giữ anh ta, cô còn đếntìm tôi làm gì, hả bà già mặt nhăn nheo kia..."
Nghe cô ta nói vậy, người vợ kia bật cười: "Chồng là người của mình, đươngnhiên tôi không nỡ nói anh ấy, tôi còn phải giữ cuộc sống sau này. Nghenói cô sắp kết hôn, nếu tôi tung tin về những việc làm xấu xa của cô,coi như giải cứu cho một người đàn ông đáng thương bị che mắt..." Nóixong, cô ta tiến về phía trước, giơ tay tát bốp vào gương mặt xinh đẹpcủa cô nhân viên.
Chứng kiến cảnh này, Tào Nhược Thành xông vào can ngăn hai người, túm tay nữđồng nghiệp không cho cô ta đánh lại, để mặc người đàn bà kia đánh, chođến khi Tùng Dung rẽ đám đông đi vào.
Sự việc tương đối ầm ĩ, thu hút phóng viên của hai tờ báo nhỏ. Đây cũng được coi là một vụ scandal của công ty.
Buổi chiều ngày hôm đó, lãnh đạo của công ty không cho cô nhân viên cơ hộixin nghỉ việc, trực tiếp đưa ra quyết định và gửi email cho tất cả nhânviên, thông báo cô ta đã vi phạm điều lệ của công ty, ảnh hưởng nghiêmtrọng đến thanh danh công ty, gây tổn hại đến danh dự của nhãn hiệu sảnphẩm trong ngành, đồng thời gây tác hại nghiêm trọng đến đạo đức xã hội. Căn cứ vào hợp đồng lao động hai bên cùng ký kết, công ty quyết định sa thải cô ta.
Tô Mạt nhìn chữ ký điện tử ở cuối thông báo. Ba chữ "Vương Cư An" đượcviết bằng nét bút nghiêm túc nhưng rất phóng khoáng ,mang phong cách của Tống vận.(1)
(1): trào lưu văn học đời Tống.
Khoảng thời gian sau đó, Tô Mạt vô cùng bận rộn. Phòng kinh doanh liên tục mất đi hai nhân vật chủ chốt. Ngoài đồng nghiệp nữ bị sa thải, một ngườicấp phó đột nhiên xin nghỉ, nhảy sang công ty có vốn đầu tư nước ngoài.Những người ở lại nhìn chằm chằm vào vị trí trống. Trong đó, người tựtin nhất là Tào Nhược Thành.
Về chuyện này, Tô Mạt không hề bận tâm, vì cô cho rằng việc đó chẳng liênquan đến mình. Cô cũng không tham gia tán gẫu với các đồng nghiệp, chỉtập trung hoàn thành công việc của mình. Nghĩ đến chuyện chiết khấu mỗitháng một tăng, có thể gửi thêm tiền trả góp căn hộ mới và sinh hoạt phí về cho bố mẹ, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Bắt gặp bộ dạng thản nhiên không cạnh tranh với đời của Tô Mạt, Tào NhượcThành lại cho rằng cô có lá bài gì đó. Anh ta chống tay xuống bàn của Tô Mạt, cất giọng khiêu khích: "Tôi phát hiện con người cô không đơn giảnmột chút nào. Nếu cô không phải quá ngốc nghếch thì là đóng kịch quágiỏi...."
Tô Mạt ngẩng đầu: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nhận xét như vậy."
Tào Nhược Thành cười cười, giơ tay vỗ vai Tô Mạt, rồi bóp mạnh một cái:"Tôi muốn nhắc nhở cô, vờ vịt quá đáng cũng sẽ bị người khác đề phòng."
Tô Mạt xoay người, tránh bàn tay của anh ta. Cô không đáp lời mà quay đầu, gọi điện thoại hẹn gặp khách hàng.
Vài ngày sau, Tùng Dung đột nhiên kêu Tô Mạt cùng tới bệnh viện thăm mộtngười bạn. Tô Mạt cảm thấy kỳ lạ, Tùng Dung nói: "Cô còn nhớ Mạc ÚyThanh không? Cô ta vừa sinh con, thời gian trước có hỏi thăm cô đấy."
Tất nhiên Tô Mạt nhớ Mạc Úy Thanh. Cô còn nhớ cô ta từng nói, chỉ cần sinhcon trai là có thể chính thức bước vào Thượng gia. Thế là cô nổi lònghiếu kỳ, hỏi Tùng Dung: "Mạc tiểu thư sinh con trai hay con gái?"
Tùng Dung cười cười: "Con gái."
Tô Mạt kêu "a" một tiếng, thất vọng thay cho Mạc Úy Thanh. Cô lại nghĩ đến Thượng Thuần. Từ trong tiềm thức, cô coi người đàn ông này như loài rắn rết, chỉ sợ chạm mặt hắn. Vì vậy, cô cũng không muốn đi thăm Mạc ÚyThanh.
Tùng Dung không rõ nguyên do, chỉ nửa đùa nửa thật khuyên Tô Mạt: "Thật racon người Mạc Úy Thanh cũng rất thú vị. Cô ta là người biết thích nghivới hoàn cảnh, thường xuyên tiếp xúc với cô ta càng có lợi cho cô. Conngười cô quá đứng đắn, trong khi Mạc Úy Thanh có một vẻ mang tà khí. Làm nghề bán hàng, đứng đắn quá sẽ khiến khách hàng sợ chạy mà mất dép..."
Nghe những lời này, Tô Mạt cảm thấy rất mới mẻ. Cô thầm tính toán làm thếnào để gần gũi với Tùng Dung, tốt nhất là có mối quan hệ ngoài côngviệc. Thế là cô không từ chối, cùng Tùng Dung tới bệnh viện.
Trung tâm ở cữ của bệnh viện phụ sản như khách sạn năm sao, phòng đơn rấtsang trọng. Mạc Úy Thanh lười nhác nằm trên giường, sắc mặt cô ta hồnghào. Ngoài chuyện cơ thể hơi đẫy đà một chút, gần như nhìn không ra vẻmệt mỏi của một người phụ nữ mới sinh.
Tùng Dung không kiêng dè, hỏi thẳng: "Ông chồng không chính thức lăng nhăng của cô đâu rồi?"
Mạc Úy Thanh kêu người giúp việc pha trà, thong thả trả lời: "Ở chỗ con békia. Con bé đó cũng sinh con gái, tôi nghĩ chắc cả cuộc đời này, ThượngThuần sẽ không có người nối dõi tông đường." Nói xong, cô ta bật cười ha hả.
Tùng Dung thổi thổi cốc trà: "Cô sinh con, người ta cũng sinh con. Anh ta đi thăm người ta mà không đến thăm cô, cô còn vui vẻ như vậy sao?"
Mạc Úy Thanh nhún vai vẻ bất cần: "Con bé đó không có đầu óc, bắt ThượngThuần phải đi thăm nó bằng được. Trẻ tuổi thì có tác dụng gì, sinh conxong cũng như lợn nái cả thôi. Bất kể là thanh xuân vô địch hay DươngNgọc hoàn(lqd) tại thế, trưng cái bụng to nhũn nhẽo, chỉ e đàn ông muốn cứng cũng không cứng nổi. Bọn họ không nói ra miệng nhưngtrong lòng đều cảm thấy chán ghét như nhau...Tôi không cho anh ta đếnthăm tôi, đến thăm con thì được, đến nhà thổ tìm vui cũng chẳng sao,nhưng đừng đến gặp tôi. Chỉ cần cho tôi tiền để tôi chăm sóc cơ thể. Đợi đến khi hoàn toàn lấy lại làn da mịn màng, vùng bụng phẳng lì, xem anhta có đến không? Đảm bảo có đuổi anh ta cũng chẳng đi, đàn ông đều nhưvậy cả."
*(lqd) Dương Ngọc Hoàn: tức Dương Quí Phi, một trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc.
Tùng Dung “hừm” một tiếng: "Bỏ hết tâm tư vào một người đàn ông, cô không mệt sao?"
Mạc Úy Thanh trả lời nghiêm túc: "Đã làm điếm thì đừng đòi hỏi lập miếuthờ, phải có tố chất nghề nghiệp." Nói xong, cô ta quay sang dò xét TôMạt: "Chị thay đổi nhiều đấy, trông trắng trẻo da, mỡ màng hơn trước.Chỉ có điều bộ đồ này...chị nên đi mua mấy bộ quần áo tử tế."
Trước mặt Mạc Úy Thanh, Tô Mạt ít nhiều cảm thấy không thoải mái. Cô mỉmcười, đưa mắt đi chỗ khác. Tùng Dung lên tiếng hỏi: "Bà vợ cả của anh ta không nói gì sao?"
Mạc Úy Thanh thản nhiên nói: "Nhắc đến chuyện này, tôi quả thực rất khâmphục vợ Thượng Thuần. Mười năm rồi, chị ta không gây náo loạn, thậm chícòn chẳng bận tâm, để mặc anh ta ở bên ngoài bồ bịch thoải mái. Từ đầuđến cuối chị ta không tỏ thái độ nên địa vị vững như bàn thạch. Trongchuyện này, ai không chịu nổi trước, người đó sẽ thua. Nếu không muốnđẩy người đàn ông cho người đàn bà khác thì phải nhẫn nhịn, lòng tựtrọng chẳng là gì cả."
Tùng Dung nói: "Vậy phải xem chị ta cần gì, có đáng hay không?"
Nghe bọn họ kể chuyện bẩn thỉu, cẩu huyết của đàn ông như nói chuyện vụn vặt trong gia đình, Tô Mạt bất giác cảm thấy như xương mắc trong cổ họng.Cô lại nhớ đến chuyện cô đòi ly hôn Đồng Thụy An, từ lúc phát hiện ra sự tồn tại người thứ ba đến lúc bàn chuyện ly hôn, không một ngày nào được yên ổn. Sau này, cô từng hỏi chính mình, lúc đó cô có thật sự muốn lyhôn? Câu trả lời là một nghìn một vạn lần không muốn.
Sau khi trải qua một số việc ở bên ngoài, lúc buồn khổ, cô lại thầm hỏi bản thân, nếu Đồng Thụy An hồi tâm chuyển ý, cô có muốn quay đầu hay không?
Tô Mạt thở dài. Đã từ lâu cô chẳng nghĩ tới vấn đề này, bởi cô không có sức lực, không có thời gian, cũng chẳng có tâm trạng.
Rời khỏi bệnh viện, Tùng Dung hỏi Tô Mạt: "Cô cảm thấy con người Mạc ÚyThanh thế nào? Sinh con cho người ta, đổi lại được một căn hộ và mộtchiếc ô tô."
Tô Mạt nói: "Mục tiêu rất rõ ràng."
Tùng Dung liếc nhìn cô: "Tôi tưởng cô sẽ ngưỡng mộ con bé đó. Thật ra hai người có khá nhiều điểm tương đồng."
Tô Mạt không tỏ ra tức giận như trước kia: "Mạc Úy Thanh rất lợi hại. Bảotôi sống như cô ấy, chắc tôi chịu thôi, mệt chết đi được ấy." Cô bổ sung một câu: "Kể cả làm điếm, tôi cũng muốn được lập miếu thờ."
Tùng Dung phì cười. Chị ta định lên tiếng, bất chợt thấy một người đi tới,chị ta lập tức chào hỏi: "Ông chủ Thượng, lâu rồi không gặp."
Thượng Thuần gật đầu với Tùng Dung rồi quay sang Tô Mạt.
Từ xa, hắn đã thấy gương mặt đầy ý cười chế giễu của người đàn bà này. Ýcười đó khiến gương mặt thanh tú đến mức nhạt nhẽo bỗng trở nên chói mắt trong giây lát. Khi đôi mắt dịu dàng của cô chạm vào mắt hắn, xương cốt của hắn như mềm đi. Ở giây tiếp theo, Thượng Thuần phát hiện cô rời mắt đi chỗ khác, né tránh hắn, một nửa xương cốt như lại bị ngọn lửa vôdanh từ đáy lòng đốt cháy.
Tô Mạt không chào hỏi Thượng Thuần, coi như không nhìn thấy hắn.
Ánh mắt của Tùng Dung lướt qua Thượng Tuần và Tô Mạt mà không để lại mộtchút dấu vết. Đợi Thượng Thuần đi xa, chị ta mới lên tiếng: "Về vị trícòn trống, phòng nhân sự hỏi có cần tuyển người hay không. Lãnh đạo cũng rất quan tâm, vì vậy tôi đã trình danh sách hai người. Đáng lẽ có baứng cử viên, đáng tiếc một người không biết điều, đã bị sa thải...Tôitiết lộ một chút với cô, để cô chuẩn bị trước tinh thần."
Tô Mạt hỏi lại với vẻ kinh ngạc: "Chị tiến cử tôi?"
Tùng Dung nhíu mày, nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt thích thú: "Đúng, tôi đã tiến cử cô."