“Anh vào nhầm trường quay rồi!” Sư tôn nói, “Mau làm người qua đường chịch tôi rồi nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
“Gei bên Tấn Giang tụi tôi là trai nhà lành, ban ngày ban mặt không thể chịch trắng trợn như thế được…” Tôi giải quyết vấn đề tốt lắm, cá chắc tôi sắp được ra ngoài đây.
“Anh có biết mấy ngày nữa thiết lập nhân vật của tôi sẽ bị đóng băng rồi cắt bỏ không hả? Anh có biết vào được bộ truyện này tôi phải tốn biết bao công sức không? Danh sách bên ngoài toàn là “song tính”, “vếu bự”, “sinh tử” không đấy! Mà bên dưới của tôi chỉ có một lỗ thôi, tình trạng cơ thể không cho phép nên không vào được bộ truyện khác đâu! Bây giờ chỉ mới là chương đầu tiên của tôi thôi, anh có chịch tôi không?” Vẻ mặt của sư tôn trông tức giận lắm, tức đến mức muốn đá phăng tôi ra khỏi đây luôn, “Thiết lập nhân vật của tôi là chỉ cần người có vẻ ngoài được được chút thì phải đến chịch với nhau một phát! Mà vai chính lại dính trên người anh nữa chứ, anh không lên được hả?”
“Tôi… Tất nhiên là tôi lên được rồi! Chỗ bên dưới bị censored của tôi đúng chuẩn 18cm đấy! Tuy Tấn Giang của chúng tôi không cho chịch nhau nhưng điều kiện bên dưới đều là loại tốt cả. Đây chỉ là độ dài phổ biến thôi, gần đây chất lượng dinh dưỡng tăng lên nên nói 20cm cũng không ngoa đâu!” Có thể không được chịch nhưng phải bảo vệ được tôn nghiêm của đàn ông! Censored cũng không che giấu được độ dài đáng tự hào của bố đâu!
“Anh dài đến 20cm thì có ích lợi gì chứ? Anh không chịch thì cửa của bộ truyện này không mở, mà cửa không mở thì anh cũng không ra khỏi đây được!”
Đây là cái thiết lập độc tài gì thế? Sao Hải Đường mấy người lại làm khó dễ một người qua đường quá vậy? Ở Tấn Giang, nếu bước nhầm vào một bộ truyện mà trở thành người qua đường muốn chấm mút nhân vật chính thì đó chính là hấp diêm đấy! Chắc chắn dưới phần bình luận sẽ bị các độc giả Thượng Đế mắng cho banh xác mà xem!
Cũng đâu phải tôi không muốn ra ngoài, nhưng mà hợp đồng trên người tôi khiến tôi không chịch được… Thật luôn đó!
“Còn cách nào để mấy ngày sau tôi được ra ngoài không? Từ phần cổ trở xuống của gei bên Tấn Giang không nhìn thấy được đâu, thật sự tôi cũng chẳng làm được gì…”
Tiên tôn nhíu mày tự hỏi, lúc này cậu đồ đệ bé chó săn bị tôi mắng thầm lên tiếng: “Thật ra theo nội dung bộ truyện thì lúc sư tôn trúng cổ độc phải chịch ngay. Nếu cổ độc được giải thì sư tôn cũng không cần phải chịch nữa. Đến lúc đó đương nhiên anh có thể rời khỏi đây toàn thây, thiết lập nhân vật của sư tôn cũng không bị đóng băng rồi cắt bỏ…”
“Được, chấp nhận luôn! Tôi sẽ làm theo tình tiết của bộ truyện!” Tôi vội vã đáp lời. “Làm nghề này được vào một bộ truyện tốt cũng chẳng dễ dàng gì. Sư tôn cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ giải độc cho cậu thật tốt! Tôi ổn, cậu ổn, mọi người đều ổn!”
Sư tôn hơi trầm ngâm, cậu đồ đệ nói không đóng H có thể làm tuyến tình cảm với nội dung truyện gần nhau hơn thì mới tạm thời chấp nhận. Nhưng vì không để cho thiết lập nhân vật của cậu ấy bị đóng băng rồi cắt bỏ nên lúc nào tôi cũng phải ở bên cậu ấy.
Cậu ấy cho tôi thiết lập nhân vật là một đệ tử cố gắng chịu đựng, một lòng muốn giải độc cho crush mà mình thầm yêu. Vào lúc cần thiết còn phải vừa khổ sở vừa hưng phấn ngồi nghe trộm bên góc tường của cậu ấy nữa.
“Ở chỗ chúng tôi NTR1 cũng khá phổ biến.” Sư tôn nói.
1: NTR là thể loại kiểu như bạn thụ bị người khác cướp rồi hấp ấy. Nói chung là vậy =)))
Vì thế tôi bắt đầu cùng sư tôn quay trở về môn phái. Cả đường đi này gặp phải huynh đệ kết nghĩa của cậu ấy thì cổ độc phát tác phải chịch, đến ở khách điếm gặp được một thiếu hiệp trẻ tuổi thì cổ độc lại tái phát phải chịch, đi ăn cơm tình cờ đụng trúng một thư sinh đi dự thi thì cổ độc của cậu ấy phát tác lại phải chịch nữa…
Đêm nay, cậu ấy cùng ông chủ khách điếm chịch nhau, tôi được cậu ấy sắp xếp chỗ ngồi dưới đáy giường để cần mẫn nghe trộm. Theo lệ thông thường thì cậu ấy sẽ chống cự một chút, sau đó không chịu được hiệu lực của thuốc nữa nên ngã oặt trên giường. Ông chủ khách điếm cười dâm: “Rõ ràng là thứ lẳng lơ, đã từng bị chịch qua rồi còn ở đó giả vờ thanh cao gì nữa chứ.”
Sư tôn bị sỉ nhục đến mức nghẹn ngào nức nở.
Ông chủ khách điếm lại tiếp tục đọc lời thoại: “Bị chịch đến sảng khoái thì ngươi mới chịu nói thật à? Cái miệng nhỏ bên dưới này của ngươi thật thà hơn đó nha~”
Tôi ở dưới giường nghiêng người một cái, vừa ngồi niệm kinh vừa tiếp tục chọt thủng lớp giấy trên tường. Sư tôn đã bắt đầu rên rỉ rồi.
Cậu ấy rên: “A! A~ Ưm!”
Phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch.
Cậu ấy cất tiếng: “Đồ lẳng lơ này thích lắm, dùng chym lớn kia chịch ta đi! A a a a a… Ca ca tốt quá, ta sẽ mang thai rồi sinh con cho ca ca… A a a… Đưa sâu vào bên trong tử cung của ta đi ưm ưm ưm… Đừng dừng lại mà, thích quá đi!”
Nói thật, lần đầu tiên tôi nghe cậu ấy rên đã sợ đến mức censored trên người xém chút nữa bay sạch.
Rốt cuộc, khi cậu ấy cùng huynh đệ kết nghĩa chịch thì trước lúc đó cậu ấy khổ sở không chịu khuất phục rồi chống cự một chút, sau đó lại rên lên: “A! A~ Ưm!”
Phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch.
Cậu ấy cất tiếng: “Đồ lẳng lơ này thích lắm, dùng chym lớn kia chịch ta đi! A a a a a… Ca ca tốt quá, ta sẽ mang thai rồi sinh con cho ca ca… A a a… Đưa sâu vào bên trong tử cung của ta đi ưm ưm ưm… Đừng dừng lại mà, thích quá đi!”
…
Khi cậu ấy cùng thiếu hiệp trẻ tuổi chịch thì trước lúc đó cậu ấy uất ức không đồng thuận mà chống cự một chút, sau đó lại rên lên: “A! A~ Ưm!”
Phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch.
Cậu ấy cất tiếng: “Đồ lẳng lơ này thích lắm, dùng chym lớn kia chịch ta đi! A a a a a… Ca ca tốt quá, ta sẽ mang thai rồi sinh con cho ca ca… A a a… Đưa sâu vào bên trong tử cung của ta đi ưm ưm ưm… Đừng dừng lại mà, thích quá đi!”
…
Khi cậu ấy cùng thư sinh đi dự thi chịch thì trước lúc đó cậu ấy chống… Nhầm rồi, thư sinh quá yếu đuối nên sư tôn đẩy thư sinh một chút, giây lát sau cậu ấy lại rên lên: “A! A~ Ưm!”
Phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch phịch.
Cậu ấy cất tiếng: “Đồ lẳng lơ này thích lắm, dùng chym lớn kia chịch ta đi! A a a a a… Ca ca tốt quá, ta sẽ mang thai rồi sinh con cho ca ca… A a a… Đưa sâu vào bên trong tử cung của ta đi ưm ưm ưm… Đừng dừng lại mà, thích quá đi!”
…
…
Bây giờ tôi đã hơi thích ứng được rồi, đã có thể can đảm mắt điếc tai ngơ với mấy phong cách rên rỉ luôn. Vì nếu nghe nhiều hơn sẽ phát hiện ra sư tôn tựa như học sinh tiểu học đang học thuộc lòng vậy, rên chẳng có cảm xúc gì cả. Trước kia tôi từng ở trong bộ “khoái xuyên” nuôi vịt, tiếng vịt kêu còn có nhịp điệu hơn cậu ấy nữa là. Aiii, thật ra vị sư tôn trông có vẻ đầy kinh nghiệm như thế lại rên rỉ chẳng có chút cảm giác gì. Ngay cả cải biến lời thoại cũng không chịu làm, lần nào cũng một kiểu rên như thế thì hèn chi không nổi tiếng là đúng rồi, cũng mệt nhóm độc giả phải đi thẩm định. Lúc nào cũng phải làm cho mọi người có cảm giác mới mẻ thì mới vào bộ tốt hơn được chứ.
Sau khi ông chủ khách điếm rời đi thì tôi từ dưới giường bước ra, sư tôn thuận tay mở phần bình luận ra xem thì thốt lên: “Sao lại thế này chứ? Anh là người duy nhất không chịch với tôi nhưng tại sao độ nổi tiếng lại cao đến thế hả?”
Tôi đến gần xem thử thì phát hiện bình luận được tương tác cao nhất viết rằng: Đồ đệ đáng thương quá, yêu mến kính trọng sư tôn như vậy mà. Nhìn thấy người người chịch sư tôn của mình còn muốn giày vò bắt mình phải nghe lén bên góc tường nữa! Lớp giấy dán tường sắp bị anh ấy chọt thủng rồi. Đồ đệ thật là thâm tình, thật là đáng thương mong sao cuối cùng anh ấy sẽ nhận được cả chân tâm lẫn thể xác của sư tôn.
Tôi trả lời: “Có lẽ mọi người ai cũng chịch, có mình tôi cố gắng kiềm chế không chịch nên thấy mới lạ đi.”
Sư tôn tắt phần bình luận đi rồi tò mò hỏi tôi: “Tại sao mấy người không được chịch? Từ đó đến giờ anh chưa từng thử qua à?”
Chuyện này kể ra thì khá là xấu hổ, tôi sợ sau gáy tôi vẫn còn dính ba chữ “Chờ xét duyệt” đây này. Vì thế đã quyết định trao đổi một cách uyển chuyển với sư tôn.
“Thật ra trước lúc tôi đến Tấn Giang làm vai chính thì Tấn Giang có “đường đua xe” đấy, có cả “đường cao tốc” và “bãi đỗ xe” nữa. Tốc độ “bão xe” của chúng tôi cũng không thua kém gì mấy cậu đâu, nhưng mà sau này người đến sau đã chầm chậm hơn, rồi có những chuyện không quản lý ổn được lại còn khá hỗn loạn, dễ gặp phải trẻ vị thành niên nên là cấp trên đã đưa công văn xuống bắt phải chấn chỉnh lại, niêm phong luôn “bãi đỗ xe” của chúng tôi. Sau đó họ lại cảm thấy người trưởng thành cũng có thể gặp “tai nạn giao thông”, vì thế đã không “mở” với không cho hành khách “lên xe” nữa. Sau này lại áp dụng biện pháp mạnh, phá hủy luôn “đường đua xe” của chúng tôi, “đường cao tốc” cũng dần cấm luôn…”
Ánh mắt sư tôn nhìn tôi như nhìn một thái giám bị mất đi chym nhỏ, trông thương hại dữ lắm, sau đó cậu ấy nói: “Lần sau tôi sẽ đem anh đi mở mang kiến thức, ở đây chúng tôi không viết công khai được nhưng tác giả có thể lén viết H trong im lặng. Có lần biên tập còn chỉnh sửa lại một bộ H nặng chịch trong văn phòng, sửa sao mà khiến cả tầng làm việc rung sập luôn đấy!”
“Lần tới tôi đưa anh đi mở mang kiến thức, xem đầy đủ tất cả các trò chơi của họ luôn.” Sư tôn nói.