Hắn sững người: "Hàng Cảnh..."
Cô cúi đầu, cài từng chiếc khuy một, lẳng lặng nói: "Nếu có một ngày, thành Bắc Tân không giữ được nữa thật... vậy anh phải nhớ bắn em trước."
Hắn đứng im ở đó: "Em đừng nói như vậy."
Cô cười cười: "Nếu anh không ra tay được thì em cũng không làm khó anh, trong thành Bắc Tân chẳng phải vẫn có con sông Lâm sao, em sẽ học theo Khuất Nguyên, nhảy thẳng xuống sông là xong."
Hắn cảm thấy trái tim mình như bị nước nóng đun lên, vô cùng khó chịu, thấy đôi môi cô vẫn cười nhẹ như lâu nay, hắn liền giơ tay ra nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình, ruột gan như sôi trào: "... Anh lại hy vọng em vẫn như xưa, luôn luôn hận anh..."
Lâm Hàng Cảnh cười, ánh nến chiếu tới càng làm đường nét trên khuôn mặt cô thêm dịu dàng: "Em hận đến mệt cả người, quay đầu lại mới biết rằng hóa ra dù em có tình nguyện hay không thì anh cũng đã chiếm hết tám năm trong đời. Anh xem, thời gian dài như vậy, em không thoát ra được, anh cũng vậy, mà đời người được mấy lần tám năm?"
Hắn im lặng một hồi, sau đó cười khổ: "Em nói đúng, đời có mấy lần tám năm? Vậy mà chúng ta đã lỡ đi một cái tám năm."
Bỏ lỡ rồi sẽ không có khả năng quay trở lại.
Hắn chợt nói: "Anh đưa em vào thành ngắm hoa đào nhé?"
Cô khẽ ngẩn người: "Ngắm hoa đào?"
Tiêu Bắc Thần nắm chặt lấy tay cô: "Dù sao thì giờ cũng không có việc gì, hai người chúng ta về Hoa Thinh châu một chuyến, cho Đường Khởi An và Quách Thiệu Luân tự lo đi."
Dường như hắn nổi tính trẻ con, cứ vậy mà chẳng màng gì nữa, hắn dẫn cô ra ngoài sân. Đêm khuya, lính trực thấy họ ra ngoài thì liền chào. Tiêu Bắc Thần coi như không thấy, chỉ kéo cô đi. Hắn đi đánh xe đến rồi đẩy cô lên, Lâm Hàng Cảnh nói: "Chúng ta thế này có vẻ không ổn lắm."
Tiêu Bắc Thần cười: "Đã tới nước này rồi còn lo ổn với không ổn?"
Quách Thiệu Luân cũng Đường Khởi An biết được thì nhanh chóng dẫn người chạy tới, Tiêu Bắc Thần xua tay với họ từ trong xe, quăng lại một câu: "Chúng tôi cần về Hoa Thinh châu." Sau đó hắn lái xe đi. Xe chạy cực nhanh, Quách Thiệu Luân không kịp nói với thêm câu gì mà chỉ có thể nhìn theo chiếc xe càng ngày càng đi xa.
Hắn lái xe đến tận tảng sáng mới về tới thành Bắc Tân, chạy một đường tới Hoa Thinh châu rồi dừng lại. Trong ngoài nơi này chẳng có lấy một tiếng động, Tiêu Bắc Thần cười với cô: "Anh bảo Vân Nghệ và mọi người đi hết rồi, hiện tại chỉ còn thế giới của hai ta."
Hắn kéo tay cô xuống xe, cô hỏi: "Anh cứ úp mở đưa em đến đây làm gì?"
"Đi, chúng ta qua sân sau ngắm hoa."
Vườn hoa đằng sau không có người chăm nên đã tàn úa, mặt đất đầy cỏ dại, khung cảnh khiến cô không khỏi cảm thấy chua xót. Tiêu Bắc Thần lại vẫn cười cười, hắn chỉ về chỗ không xa lắm: "Bốn năm trước em tự tay trồng một cây đào, lẽ nào em quên rồi?"
Cô nhìn theo hướng hắn chỉ, quả thật có một gốc đào cạnh giả sơn, dưới nên tuyết trắng mới tan, từng bông hoa đào màu hồng nở ra xán lạn, khẽ lay động trong gió.
Hắn lên tiếng: "Là chính em từng nói, cây đào này hai năm nở hoa, ba năm kết quả, em đã lỡ mất hai năm nó nở hoa nên năm nay anh không muốn em lại bỏ lỡ nữa." [VôDanh@Kites]
Lòng cô rung động, cuối cùng cũng nhớ ra cây đào đó.
Cô của bốn năm trước chỉ vì muốn thoát khỏi cái lồng giam của hắn mà đích thân trồng một cây đào, nói huyên thuyên nào mà muốn bên nhau đến tận cuối đời. Không ngờ hắn vẫn chăm nó đến tận bây giờ, si tình không đổi, cuối cùng đợi được đến ngày hôm nay: hai người nắm tay đứng ngắm hoa. Hắn dang tay ôm cô vào lòng, ngửi hương thơm trên tóc cô, ánh mắt nhìn hoa đào trước mặt, bật cười:
"Hôm nay năm ngoái cổng này,
Hoa đào soi ánh đỏ hây mặt người."
Hai câu tiếp theo của bài này lại là 'Mặt người đã ở đâu rồi? Hoa đào nay vẫn còn cười gió đông'*, cô liền cảm thấy buồn, lên tiếng nói: "Anh mà đọc thêm nữa là em giận đấy."
*: Dịch thơ bởi Trần Trọng San, nguồn.
Hắn đáp: "Anh đã bảo em khó tính hơn anh, coi như anh sợ em, không nói nữa vậy." Hắn ngừng một lát rồi cười nhẹ: "Anh từng nói đời này nhất định sẽ luôn tôn trọng em, ở bên em, đến giờ phút này, có thể cùng em ngắm hoa đào đã làm anh cảm thấy thỏa mãn."
Cô quay đầu lại nhìn hắn, nghẹn ngào: "Em đã nói rồi, dù chuyện gì xảy ra em cũng sẽ ở bên anh." Cô nói xong thì nước mắt cũng rơi xuống, hắn nhắm mắt lại, che đi tất cả sự đau khổ trong đôi mắt. Hắn chợt ôm cô thật chặt, lặng nghe tiếng cánh hoa đào rơi xuống. Hắn siết chặt tay, độ ấm chân thực này làm hắn không nỡ buông ra, giọng hắn hoảng hốt như trong mơ: "Hàng Cảnh, sao chúng ta lại bỏ lỡ nhiều điều đến thế."
Giờ đây, tại nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ, tựa như chung một nhịp thở, cái gọi là số phận đúng là không ai có thể tránh được.
***
Buổi tối, ngoài cửa sổ gió thổi, đèn đặt trên sàn nhà tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Tiêu Bắc Thần đứng ở trước cửa sổ, nhìn dây leo trên bờ tường được gió thổi lay động. Hắn lặng lẽ đứng hút thuốc, khói bay lên lượn lờ như che hết cả khuôn mặt hắn.
Bỗng nghe có tiếng mở cửa, quay lại nhìn, là cô bưng mâm cơm vào. Cô nói: "Lại là mỳ, em chỉ tìm được ở trong bếp thứ này thôi. Tổng tư lệnh chịu khó ăn một chút vậy."
Hắn dập tắt điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, sau đó đi đến ngồi xuống: "Câu này anh nên nói mới đúng, đã làm khó thiếu phu nhân phải vì anh mà rửa tay nấu nướng, anh thích ăn mỳ lắm."
Cô cười nói: "Vậy thì anh ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta phải về nữa, sỹ quan Quách và thị vệ trưởng Đường còn đang chờ."
"Kệ bọn họ, anh còn muốn uống vài chén đã." Tiêu Bắc Thần đứng dậy, xoay người đến giá rượu. Cô nhìn hắn quay lưng với mình rót rượu ra. Cô mới ăn được mấy miếng thì hắn đã cầm cốc rượu đến, đặt một cốc trước mặt cô. Cô liền nói: "Em không uống rượu."
Tiêu Bắc Thần cầm cốc của mình: "Hôm nay hai ta phải làm chén giao bôi."
Lúc này Lâm Hàng Cảnh mới hiểu ý hắn, miệng cười: "Vậy em sẽ uống một ít."
Hắn ngắt lời: "Đeo cái này lên trước." Tiêu Bắc Thần giơ ra một cái hộp, sau khi mở mới thấy là đôi hoa tai ngọc châu tròn trịa: "Em còn nhớ nó không?"
Cô cười dịu dàng: "Em vẫn nhớ." Duỗi tay ra cầm lấy đôi hoa tai, nghe hắn nói nhỏ: "Để anh đeo cho."
Hắn đứng dậy, tự tay đeo lên cho cô, sau đó tiện thể chỉnh trang lại những sợi tóc hơi rối rồi mới quay người ngồi xuống cạnh bàn nhìn đôi hoa tai như tỏa sáng sau khi được đeo lên. Hắn cầm cốc rượu, hai người lồng cánh tay vào nhau cùng uống. Lâm Hàng Cảnh bị sặc bởi rượu, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, cô không nhịn được mà nói: "Cái thứ khó nuốt thế này mà anh lại thích."
Hắn không nói gì, chỉ im lặng ngắm cô, ánh mắt chú mục đó trông như sau này sẽ không còn được gặp cô nữa vậy. Cô hỏi: "Anh sao thế?"
Cô mới hỏi xong thì cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi vật trước mắt bắt đầu chuyển động, mí mắt nặng tựa ngàn cân. Cô buông tay, chiếc chén rơi "cạch" xuống đất, vỡ tan. Cô bỗng hiểu ra tất cả, há miệng mấp máy, nhưng đã không còn sức mà lên tiếng.
Hóa ra là vậy.
Hóa ra hắn muốn cô đi!
Nước mắt nóng hổi lăn xuống từ đôi mắt cô, rơi lên bàn. Cái nóng đến mức cô phải nhắm mắt lại, nhưng cô lại không dám, bởi cô biết một khi nhắm mắt sẽ không còn thấy hắn nữa. Hắn lặng lẽ ngồi trước mặt cô, khuôn mặt cực kỳ an tĩnh, cô dùng hết sức lực duỗi tay ra, nghẹn ngào gọi một tiếng: "Anh ba..."
Hắn giơ tay ra nắm lấy tay cô, đôi mắt đen sâu như biển, khóe môi hơi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ nhàng, hắn nói rõ từng chữ một: "Lâm Hàng Cảnh, em phải nhớ, Tiêu Bắc Thần anh đời này chỉ yêu duy nhất một người con gái, chính là em."
Một câu nói mang theo sức nặng vô cùng, duyên nửa đời, một kiếp tình, khiến người ta đau lòng tỉnh mộng. Cô nằm mềm oặt ra bàn, trái tim đau đớn như bị dao đâm, dần dần, hình ảnh hắn cũng không còn rõ ràng nữa. Nỗi tuyệt vọng và bi thương kéo đến bao trùm lấy cả người cô, cô không thể gắng gượng được, ý thức dần tan rã. Vào một giây trước khi tất cả biến mất trước mắt, cô cố gắng nói được một câu: "... Em và Nam Quy... đợi anh trở về."
Cuối cùng cô cũng ngất đi, đôi bông tai nằm trên gò má cô. Hắn vẫn ngồi đó không nhúc nhích, tay nắm chặt tay, chăm chú nhìn khuôn mặt dịu dàng nọ, dường như muốn khắc sâu nó vào trong tim, như đây là khoảnh khắc cuối cùng bọn họ thấy nhau. Bên ngoài cửa sổ, gió mang cái lạnh thổi không ngừng, những bông tuyết chưa tan rơi xuống từ trên mái nhà, rơi qua cửa sổ vang thành tiếng. Hắn vẫn còn nhớ ngày đầu tiên cô tới nhà họ Tiêu, tuyết bên ngoài cũng gây ra tiếng động như vậy. Mới đó mà tất cả đã thành quá khứ, như chuyện từ kiếp trước, gần như vậy, mà xa đến thế...
Hết chương 51.