Là Yêu Hay Hận

Chương 48




Mới đó mà đã ba tháng trôi qua, tuyết rơi mấy lần. Năm mới qua rồi mà Tiêu Bắc Thần vẫn không về nhà. Sức khỏe Lâm Hàng Cảnh càng ngày càng tốt hơn, giờ chỉ thỉnh thoảng mới ho, nhưng không nghiêm trọng lắm. Người thì càng ngày càng gầy. Bình thường cô không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi trong phòng đọc sách, cứ đọc là đọc cả đêm, sau đó thường nằm luôn trên sô pha ngủ.

Mùa đông ở thành Bắc Tân cực kỳ lạnh, trời vào đêm, thời tiết bắt đầu lạnh hẳn. Ánh trăng chiếu xuống lớp tuyết làm mặt đất như sáng hơn. Lò sưởi trong Hoa Thinh châu đang được bật nên trong nhà vẫn ấm áp. Tối hôm nay, phòng ngủ vẫn đang bật điện sáng, Vân Nghệ đi nhè nhẹ vào trong, quả nhiên thấy Lâm Hàng Cảnh đã ngủ quên ở sô pha. Vân Nghệ bèn rón rén đi lấy chiếc chăn đắp lên cho cô. Cô nằm một mình, người gầy gầy trông rất đáng thương, một tay vẫn cầm quyển sách, hơi thở rất nhẹ. Bên dưới mắt có một quầng thâm nhàn nhạt. Vân Nghệ nhìn mà thấy thương, suýt nữa bật khóc, cô chăm sóc Lâm Hàng Cảnh xong đâu đấy mới đi ra ngoài. Vừa đi xuống lầu đã nghe thấy tiếng nghiêm chào của lính gác bên ngoài, tiếp đó là một hồi tiếng bước chân dồn dập. Nghe liền biết Tiêu Bắc Thần đã về, cô ngẩng đầu lên nhìn, Tiêu Bắc Thần khoác chiếc áo choàng quân đội màu đen đi vào, đằng sau là sỹ quan Quách Thiệu Luân và các cảnh vệ.

Vân Nghệ đi lên đón, chào một tiếng: "Tam thiếu gia."

Trên chiếc áo choàng đen của hắn vẫn còn những bông tuyết, hắn không nói gì, chỉ xoay người đi vào thư phòng. Vân Nghệ không nhẫn nhịn được mà nói: "Tam thiếu gia, mấy ngày nay thiếu phu nhân toàn đọc sách cả đêm, mắt đỏ cả rồi."

Bóng lưng hắn sững lại, nhưng không hề quay đầu, hắn nói: "Vậy phiền chị Vân chăm sóc cô ấy nhiều hơn, bảo cô ấy đi ngủ sớm, sức khỏe Hàng Cảnh lại yếu..."

Vân Nghệ nói thẳng thừng: "Chúng tôi đâu có khuyên nổi, ai cũng biết thiếu phu nhân cứ thức như vậy là để chờ ai đó, mà cuối cùng là chờ ai thì tam thiếu gia chắc còn rõ hơn. Giờ thấy tam thiếu gia đã như vậy, người làm bọn tôi thì có là gì, càng không cần thiết phải sốt ruột về chuyện này."

Tiêu Bắc Thần quay người lại, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt sắc bén khiến cô cảm thấy bất an, sau đó cô không dám nói thêm gì nữa. Còn hắn đã nhìn sang nơi khác, ngẩng đầu nhìn lên lầu, hắn im lặng một hồi rồi cởi khuy áo khoác, cởi ra, vứt xuống. Vân Nghệ vội vàng giơ tay bắt lấy. Tiêu Bắc Thần không nói thêm gì, đi thẳng lên lầu.

Trần Đăng Bình đang ở trong phòng thị vệ nói chuyện cùng mấy người lính vừa thay ca trực trở về, thấy thấy Quách Thiệu Luân đi vào thì vội đứng dậy hỏi: "Tổng tư lệnh về rồi?"

Quách Thiệu Luân phủi phủi tuyết trên quần áo, ừ một tiếng và nói: "Đã lên lầu."

Trần Đăng Bình tự hiểu, vẫy tay ra ý bảo mấy cậu kính kia đi ra ngoài, mới ngồi xuống cầm cốc trà vừa pha xong đưa cho Quách Thiệu Luân. Quách Thiệu Luân đã khát khô cả cô, không thổi thiếc gì mà uống hết luôn: "Đội trưởng Trần, mượn phòng làm việc của cậu một lát, tôi chợp mắt chút. Sáng sớm mai còn phải đến ga tàu đón người nữa." Trần Đăng Bình cầm lấy cốc trà: "Là ai mà cần sỹ quan Quách phải ra mặt?"

Quách Thiệu Luân cởi áo ngoài và dây lưng treo lên giá treo quần áo cạnh cửa, đáp lời: "Tất nhiên là nhân vật quan trọng." Quay người lại, nhìn Trần Đăng Bình rót trà, mùi thơm của trà tràn đầy trong phòng. Hắn trầm mặc một hồi mới nói từ từ: "Đội trưởng Trần, tuyến tây chuẩn bị đánh rồi! Chắc chỉ còn mấy ngày nữa."

Động tác rót trà của Trần Đăng Bình liền ngừng lại, nước nóng tràn ra khỏi cốc, hắn buột miệng hỏi: "Nhanh thế?!"

Quách Thiệu Luân nhìn tới số nước tràn ra trên bàn, lạnh nhạt nói: "Chính phủ trung ương miền nam như một con rùa rụt đầu, toàn cầu hòa bình. Hiện tại Nhật đã đưa phần lớn quân lính đến tuyến tây, rình rập 24 tỉnh phía bắc hòng nuốt trọn luôn trong một lần. Tình hình tuyến tây hết sức căng thẳng. Cả nửa tháng nay tổng tư lệnh phải chuẩn bị toàn diện ở đó, không nhường quân Nhật một bước." Hắn ngừng lại, nhìn sang Trần Đăng Bình: "Tổng tư lệnh quyết tâm như vậy, trận này Dĩnh quân và Nhật chắc chắn một mất một còn!"

***

Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, từ khe hở có ánh sáng hắt ra, hắt lên tấm thảm màu đỏ trải trên hành lang, khiến những hoa văn trên thảm càng rõ nét. Tiêu Bắc Thần chỉ đứng ở ngoài cửa, rút ra một điếu thuốc từ hộp thiếc rồi ngậm trên môi, bật lửa, ngọn lửa nho nhỏ bất chợt xuất hiện phản xạ trong đôi mắt đen của hắn. Một làn khói trắng liền bay lên sau đó. Hắn cúi đầu hút hết nửa điếu thuốc, hô hấp không khỏi dồn dầp hẳn. Sự hoang mang trong lòng làm hắn tiện tay dụi luôn điếu thuốc xuống bồn hoa bên cạnh, duỗi tay đẩy cánh cửa kia ra, bốn bề yên tĩnh. Hắn đi từng bước vào trong, thảm rất dày, bước lên không gây tiếng động.

Chiếc đèn với chụp đèn màu hồng hắt ra những tia sáng dìu dịu, giá sách có mấy chục cuốn sách xếp gọn gàng. Trong bình hoa đặt cạnh chiếc sô pha có cắm mấy cành mai, căn phòng liền có hương mai nhạt, ấm áp mà nhã nhặn.

Hắn đi tới trước sô pha rồi lặng lẽ đứng đó.

Lâm Hàng Cảnh gối đầu trên chiếc gối mềm, đắp chăn, cuộn mình ngủ trên sô pha. Tóc đen xõa xuống, hàng mi đen dài càng tôn lên làn da trắng trẻo. Hình như nghe thấy một vài tiếng động nên miệng cô khẽ mấp máy, như đang nói một câu: "... Chị Vân... cho em cốc nước... em khát quá..."

Giọng nói nho nhỏ đó làm Tiêu Bắc Thần như tỉnh mộng, hắn nhanh chóng xoay người đến cái bàn bên cạnh rót nước, ngón tay hơi hơi run, không ngờ làm nước đổ ra ngoài. Rót xong được một cốc, hắn cầm tới trước mặt cô, khom người xuống giúp cô uống. [VôDanh@kites]

Lâm Hàng Cảnh đang ngủ mơ màng, hé mở mắt nhìn cốc nước được đưa đến bên miệng, cô uống vài ngụm, sau đó mới hơi tỉnh táo lại. Cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhạt, vốn dĩ cô đang nửa tỉnh nửa mơ, lúc này liền tỉnh hắn, tim đập loạn nhịp, cô mở to mắt ra. Tiêu Bắc Thần đang ở ngay trước mặt, khuôn mặt đó vẫn anh tuấn như trước.

Cô đột ngột thấy hắn nên không kịp chuẩn bị, uống nước cũng sặc, cô cúi đầu xuống ho liên hồi. Tiêu Bắc Thần đỡ cô, không thể không than: "Em vội gì chứ? Tự làm mình khó chịu đến mức này."

Cô ho một hồi rồi mới thấy đỡ hơn chút, ánh mắt cũng bình tĩnh lại, nghe hắn nói thì ngẩng đầu lên nhìn, một lúc sau, cô lặng lẽ đẩy tay hắn ra, đứng dậy và nói nhỏ: "Sao anh lại về giờ này? Đã ăn tối chưa?"

Hắn chỉ im lặng đứng ngắm cô, thấy cô mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, quả nhiên cô đã gầy đi khá nhiều, cằm cũng trở nên nhọn hơn, đôi mắt trông càng to, sóng mắt dập dềnh như mây.

Thấy hắn không đáp lời, cô bèn cười nhẹ: "Em gọi chị Vân mang đồ ăn vào." Quay người lại định đi, Tiêu Bắc Thần chợt giơ tay ra nắm lấy tay cô: "Không cần đâu."

Bàn tay hắn nóng ấm, còn những ngón tay cô lại lành lạnh, hắn hơi nhíu mày, hắn nói: "Em nhìn tay mình đi, sao lại lạnh như thế này. Đang yên đang lành sao lại không chịu đi ngủ?"

Giọng hắn mang chút ý trách móc, Lâm Hàng Cảnh rụt tay về, cười cười: "Ban đầu em chỉ ngồi đây đọc sách, không ngờ lại ngủ quên, sau nay em sẽ không như thế nữa."

Sự bình thản và cái có thể xem như là sự mềm mỏng của cô chẳng khác gì sự xa lạ và lời cự tuyệt thẳng thừng. Cảm giác này làm lòng hắn quặn thắt, như bị hụt hơi. Sau đó hắn quay đầu đi, nhìn thấy chiếc chặn ngọc trên bàn đang đặt trên một tờ giấy, là nét bút của cô. Hắn cầm lên nhìn, trên đó viết:

"Đem làm quạt hợp hoan

Tròn giống hình trăng sáng

Ra vào tay áo vua

Lay động sinh gió mát

Thường sợ tiết thu đến

Gió mát cướp nồng nhiệt

Nên cất vào góc rương

Nửa đường ân ái tuyệt."

(Khúc ca ai oán - Ban Tiệp Dư) - Nguồn

Ngón tay hắn không kìm được mà run rẩy.

Cô thấy hắn cầm tờ giấy đó thì vội vàng nói: "Anh không được đọc!" Cô sải bước qua định lấy đi, hắn hơi nghiêng người tránh, vẫn cầm nó trong tay, hắn nói nhỏ: "Sau này không được viết những lời vớ vẩn như vậy."

Cô hỏi nhẹ: "Sao lại là vớ vẩn?"

"Tất nhiên là vớ vẩn!" Hắn quay đầu nhìn cô, trái tim như bị cô xé rách toạc, không thể không tức giận, hắn gằn từng chữ: "Lâm Hàng Cảnh, mấy năm nay anh đối với em như thế nào, em cũng rõ. Em lại bảo anh ''thu đến vứt quạt", vậy khác gì em cố ý dùng dao khoét tim anh?!"

Hắn nói rất chắc chắn, đôi mắt sâu thẳm bắn ra những tia sáng. Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh của hắn một lúc lâu, tâm trạng rối bời, cô đáp: "Theo như anh nói thì em lại sai rồi, em cũng không biết đây là ai khoét tim ai nữa, cảm giác bị đâm vào tim là như thế nào, hiện giờ lại chẳng phải chỉ có mình anh..." Cô ngừng lại, không nói tiếp, mắt hoe hoe đỏ, lẳng lặng xoay mặt đi. Hắn nhìn cô chăm chú, hô hấp như ngừng lại, trong lồng ngực có cái đau như kim chích, cảm giác không nỡ rời xa lan tràn, gần như nuốt hết chút lý trí còn sót lại của hắn.

Thấy trong tay Tiêu Bắc Thần vẫn cầm tờ giấy nọ, mà sắc mặt hắn không tốt cho lắm, cô bèn nói: "Cái này em viết linh tinh thôi, nếu anh không thích thì xé đi là được. Vì nó mà cãi nhau thì không đáng." Hắn đứng yên không nói, cô đi tới rút tờ giấy trong tay hắn, ai ngờ cổ tay mình lại bị hắn nắm chặt lấy. Lâm Hàng Cảnh giật mình, ngẩng đầu lên liền chìm vào một đôi mắt đen sâu như màn đêm. Cô rút mạnh tay ra, hắn cũng thả luôn, thế là cô không kịp đề phòng, liền ngã người về sau. Cánh tay Tiêu Bắc Thần vươn ra ôm lấy cô vào lòng. Sau đó hắn cúi đầu xuống, hôn cô thật sâu, một nụ hôn nóng bỏng, trằn trọc, dường như hắn sợ cô cự tuyệt nên hắn dùng chính miệng mình ngăn lại, không cho cô một cơ hội lên tiếng, như vậy hắn liền có thể cứ thế mà tiếp tục hôn, tham lam khám phá hết cái tuyệt hảo khi gần gũi.

Cô bị hắn siết chặt eo, ôm vào lòng, trái tim như bị bóp nghẹt, cô chỉ có thể giơ tay túm lấy tay áo quân trang của hắn. Hắn cướp đi tất cả không khí xung quanh, thậm chí cô còn cảm thấy mình sắp ngất đi vì không thở nổi.

Đúng lúc đó hắn buông cô ra.

Lâm Hàng Cảnh như được đại xá, hít vào mấy hơi thật sâu, sau khi đợt choáng váng qua đi thì cô mới nhận ra mình vẫn còn ở trong vòng ôm của hắn. Cô xấu hổ tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng, vội vã xoay mặt đi. Sườn mặt dịu dàng, xinh đẹp như hoa đào, là cái dịu dàng làm hắn điên cuồng cả nửa đời. Tiêu Bắc Thần hơi nheo mắt lại, bất chợt bế ngang cô lên. Động tác đột ngột làm cô hốt hoảng kêu lên một tiếng. Tóc dài đen nhánh xõa trên cánh tay hắn, mềm mại như mây.

Tất cả như một giấc mơ, không có thực.

Chăn thêu trăm chim hướng phượng có mùi thơm nhè nhẹ, xen vào hô hấp giữa họ.

Dục vọng bùng nổ giống như một ngọn lửa có thể thiêu cháy tất cả. Hắn hận không thể hòa lẫn cô vào người hắn. Xương cốt, tứ chi như bị lửa thiêu đốt. Sự thỏa mãn khi kết hợp đến tận cùng với đối phương làm hắn điên cuồng. Cô không thể chịu đựng nổi nữa, run run giơ tay lên đẩy hắn, hắn lại nắm thật chặt lấy tay cô, cúi đầu bên làn tóc mai hơi rối, lẫn mồ hôi, áp sát tai cô, giọng nói khàn khàn vang lên: "... Hàng Cảnh, anh không nỡ xa em... không nỡ xa em..."

Tiếng lẩm bẩm nho nhỏ đó như bông tuyết rơi rào rào trên cánh cửa, dù có không muốn rời đi, nhưng cuối cùng cũng phải lướt qua, để lại vô vàn quyến luyến. Dăm ba cành mai đang cắm trong bình, thanh lệ, thoát tục, như được chăm sóc rất kỹ nên vẫn có thể nở rộ trong ngày đông tuyết rơi.

Hết chương 48.