Cô khóc trong cơn mê man, giọng nói càng trở nên mơ hồ. Còn hắn thì cảm thấy càng ngày càng lạnh run, biết cô đang mơ thấy Mục Tử Chính, nước mắt cô khiến lòng hắn đau khó mà chịu được. Hắn bèn quay mặt đi, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Vị bác sỹ người Nga thấy vậy cũng không dám nói nhiều gì, ông tiêm cho Lâm Hàng Cảnh, kê thuốc, sau đó liền có người tiễn ông về. Buổi chiều, dì bảy lại đến một lúc, Lâm Hàng Cảnh vẫn đang mê man nên không biết gì cả. Tới tối, vị bác sỹ kia lại đến tiêm, còn Tiêu Bắc Thần luôn ở bên chăm sóc cho cô.
Nửa đêm, trong phòng ngủ chỉ còn chiếc đèn bàn nho nhỏ tỏa sáng, ánh sáng lờ mờ. A hoàn Vân Nghệ bưng thuốc vào, thấy Tiêu Bắc Thần đang ngủ lim dim trên ghế sô pha, cô liền rón rén đi vào nhưng vẫn làm hắn tỉnh giấc, cô bèn nói: "Đến giờ cho Lâm cô nương uống thuốc ạ."
Hắn gật đầu, đứng dậy đi đến trước giường, sờ trán Lâm Hàng Cảnh, vẫn còn rất nóng. Đôi lông mày hắn khó tránh nhíu lại.
Vân Nghệ đổ thuốc vào một bát nhỏ đưa tới, hắn cầm chiếc thìa bé đút cho Lâm Hàng Cảnh. Thuốc đó rất đắng, cô vừa mê man vừa nhíu mày, không chịu nuốt xuống. Hắn liền quay sang hỏi Vân Nghệ: "Không có thứ gì ngòn ngọt à?"
Vân Nghệ đáp: "Có bình nước quế chiều nay dì bảy mới mang đến."
Tiêu Bắc Thần bèn nói: "Lấy tới đây."
Vân Nghệ vội vàng đi xuống lầu lấy bình nước quế lên, cũng đổ ra một bát. Hắn liền đút cho Lâm Hàng Cảnh một thìa thuốc, sau đó cho thêm mấy thìa nước quế, cứ như vậy cũng đút xong được chỗ thuốc. Vừa đặt bát xuống thì chợt nghe nhiều tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài, cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Tiêu Bắc Thần nhíu chặt mày, tức giận sắp bùng nổ thì lại nhìn thấy là Quách Thiệu Luân, vẻ mặt cậu ta cực kì nghiêm trọng, nói nhanh: "Tổng tư lệnh, chỗ Triệu thống đốc ở Thịnh Kinh gửi thư mật!"
Thư được đội trưởng đội đặc nhiệm Diệp Thịnh Xương đi suốt đêm mang tới Hoa Thinh châu. Tiêu Bắc Thần sải bước nhanh đến thư phòng, mở thư ra thoáng nhìn, mặt mày liền trắng bệch. Quách Thiệu Luân đứng cạnh thấy trong mắt hắn bỗng chốc nổi lên vô số tơ máu, trông như sắp đi ra trận đến nơi, hắn liền gọi thất thanh: "Tổng tư lệnh!" Tiêu Bắc Thần ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bức thư, cả người trông như đã chết đứng!
Đội trưởng đội đặc nhiệm Diệp Thịnh Xương cũng ngạc nhiên mà đứng dậy: "Tổng tư lệnh..."
Hắn đập bức thư lên bàn, nói: "Quách Thiệu Luân, lập tức gọi tham mưu trưởng Mạc Vỹ Nghị và Dư Bạch tiên sinh đến đây."
Quách Thiệu Luân biết đã xảy ra chuyện lớn nên nhanh chóng quay người xông ra ngoài. Tiêu Bắc Thần cũng quay người đi, mặt mày trắng nhợt như đã bay hết hồn vía, có lẽ hắn muốn đi về phía trước, nhưng không hiểu sao hai chân không nhấc lên nổi, vì vậy cả người liền ngả về phía trước, ngã sấp xuống đất...
Sáng sớm ngày hôm sau, trong thành Bắc Tân hãy còn tối mờ mờ, một cơn gió lạnh thổi đến, có mấy người già cả liền bàn luận sao mà hôm nay thời tiết thay đổi nhanh thế, làm người ta thấy hoảng. Ủy ban chính phủ ở Bắc Tân thông báo với bên ngoài: "Máy bay riêng của đại soái đang trên đường đi từ Mỹ về Bắc Tân, nhưng đến biên giới chỗ Thịnh Kinh thì gặp bất trắc, máy bay nổ tung. Bất hạnh là tất cả những người trên máy bay gồm phó quan của đại soái Lý Thành và những nhân vật quan trọng của Dĩnh quân đều thiệt mạng, tuy nhiên, may mắn là đại soái vẫn đang ở Mỹ, không gặp nguy hiểm gì, tất cả vẫn bình an... Chúng tôi thông báo như thế này đến mọi người để tránh những lời đồn đại sai lệch. Thành Bắc Tân vẫn yên ổn như cũ."
Tại Hoa Thinh châu, Quách Thiệu Luân dẫn đầu binh lính đứng canh trước thư phòng của Tiêu Bắc Thần, cả đêm chưa chợp mắt. Bên trong có: Dư Bạch tiên sinh, Diệp Thịnh Xương, Mạc Vỹ Nghị, Hứa Tử Tuấn. Sau khi bàn luận cả một đêm thì quyết định phong tỏa toàn bộ tin tức. Dư Bạch tiên sinh ngồi trên sô pha, trầm mặc một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Ổn định phía nam trước sau đó mới đánh Nhật - Đây mới là chuyện cần làm. Để tránh kẻ tiểu nhân chen vào làm hỏng chuyện, chúng ta phải đợi đến khi Dĩnh quân thiết lập xong phòng ngự, đồng thời liên hợp với chính phủ miền nam và tổng tư lệnh ổn định thế cục xong xuôi thì mới có thể báo tang cho đại soái và hai vị thiếu gia. Tin xấu như thế này chỉ có thể để mình chúng ta biết, không được để lộ bất kỳ manh mối nào cho bên ngoài."
Cuộc nói chuyện đó vô cùng nghiêm trọng, ai ai cũng biết tầm quan trọng của việc này, nếu để lộ ra thì thiên hạ sẽ loạn. Tiêu Bắc Thần đứng dậy, mắt đỏ bừng, nói với mấy người trong thư phòng: "Ba và em tôi bị hại chết, mối thù không đội trời chung này nếu tôi không đòi lại từ bọn Nhật thì cả đời này không xứng làm người!"
Giọng hắn khàn đặc chẳng ra làm sao, nghe như bị một con dao cắt thủng cổ họng, từng chữ nhuốm máu: "Nay mời các vị anh em cùng Tiêu Bắc Thần tôi liều mạng một phen!"
Hứa Tử Tuấn mở đầu: "Anh ba, anh yên tâm, em quyết sống chết bên anh!" Diệp Thịnh Xương và Mạc Vỹ Nghị cũng gật đầu, chợt nghe tiếng Quách Thiệu Luân ở bên ngoài cửa: "Tổng tư lệnh, xe của dì bảy đã đến trước cổng, cả ba vị tiểu thư cũng cùng tới."
Tiêu Bắc Thần ngẩn ra, Dư Bạch tiên sinh thấy hắn như vậy thì thở dài: "Trông tam thiếu gia thế này thì làm sao mà giấu được người tinh mắt như dì bảy."
Hắn hít sâu vào một hơi, đáp lời: "Tôi sẽ có cách, chuyện lớn như thế này sợ là dì bảy sẽ chọn tin vào lời tôi còn hơn! Tôi lên lầu chuẩn bị một chút."
Dì bảy cùng Thư Tinh, Thư Ngọc, và Thư Nghi vội vội vàng vàng đi vào, gần như đâm sầm vào cửa phòng. Trong tay bà đang cầm tờ báo mới ra ngày hôm nay, trên đó có thông báo từ ủy ban. Mặt bà tái nhợt, nhìn vào phòng ngủ chỉ thấy a hoàn Vân Nghệ đang chăm sóc Lâm Hàng Cảnh hôn mê, lại không thấy Tiêu Bắc Thần đâu, lòng hoảng hốt, bà run run hỏi: "Cậu ba đâu?"
Vân Nghệ nhanh chóng trả lời: "Tam thiếu gia chăm sóc thiếu phu nhân cả đêm không chợp mắt nên vừa qua phòng vệ sinh rửa mặt mũi rồi ạ." Cô vừa nói xong thì nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, hắn xuất hiện, trên mái tóc ngắn còn bám những giọt nước. Vừa thấy dì bảy thì liền cười hỏi: "Sao lại đến đây nhiều người thế này, dì tới thăm Hàng Cảnh à? Vừa hay, tối qua cô ấy mới tỉnh được một lúc, giờ lại ngủ rồi."
Dì bảy thấy hắn cười hì hì thì liền vung tờ báo trong tay, tái mặt hỏi: "Chuyện gì đây? Máy bay riêng của đại soái nổ? Đại soái, còn cả thằng năm thằng sáu..."
"Con biết dì lo chuyện này, còn đang định nói với dì đây. Trong thông báo cũng viết rất rõ ràng rồi, ba và các em đều không sao cả." Hắn cầm lấy tờ báo trong tay bà, liếc nhìn qua, sau đó lại vứt sang bên, nói thản nhiên: "Khuya hôm qua ba còn đánh điện cho con, bảo con lo chuyện này đi. Con thấy cũng chỉ có người Nhật mới có cái gan lớn thế, dám âm mưu hại ba. May mà hiện giờ ba không khỏe nên không lên máy bay. Lý phó quan bèn về báo tình hình của ba cho con, nhưng không ngờ lại thiệt mạng."
Tiêu Thư Nghi vẫn còn thổn thức: "Anh nói thật chứ? Không được lừa mọi người đâu đấy."
Hắn cười thong thả: "Em đúng là càng ngày càng chẳng ra làm sao, đến cả lời của anh ba còn không tin. Chị cả, chị hai, hai chị lấy lại công bằng cho em, em đã từng nói dối nhà mình bao giờ chưa?"
Thư Tinh cũng Thư Ngọc nhìn nhau, cả hai đều hoang mang, còn dì bảy thì nửa tin nửa không tin, nhưng thấy Tiêu Bắc Thần vô cùng bình tĩnh thì bà tình nguyện tin là không có chuyện gì không hay xảy ra. Bấy giờ bà mới yên tâm, đang tính hỏi thêm thì Tiêu Bắc Thần nói: "Sắp đến đám cưới của con và Hàng Cảnh, dì mau mau giúp bọn con chuẩn bị đi. Ba và em năm, em sáu vẫn đang yên ổn ở Mỹ, trông dì thế này lại như mong mọi người xảy ra chuyện ấy!"
Dì bảy vội vàng ngắt lời hắn: "Đừng có nói vớ vẩn, mới sáng sớm dì đọc được tin này sợ gần chết. Giờ mới yên tâm được đấy. Con còn ở đó mà to mồm, đợi đại soái về thể nào cũng cho con một trận đòn."
Hắn cười cười: "Có dì bảy chắn cho thì con sợ gì chứ! Nhưng mà tối qua ba có nói lúc về cần huấn luyện quân đội một tràng, sợ là không có thời gian rảnh mà đánh con."
Bà thấy vẻ mặt hắn ung dung, nói năng cũng đâu vào đó, Thư Tinh, Thư Ngọc và Thư Nghi bên cạnh cũng tin cả rồi, bà mới yên lòng, sau đó xoay người lại đi đến chỗ Lâm Hàng Cảnh, bà nói: "Vậy để dì xem Hàng Cảnh thế nào rồi. Đứa bé đáng thương, từ nhỏ đã không được khỏe, lần ốm này không biết lại gầy đến thế nào nữa."
Thư Nghi cũng đi đến: "Còn không phải là vì anh ba à, đang yên đang lành lại chọc người ta." Thư Tinh, Thư Ngọc đi tới bên, cả nhà đều yên tâm, sự yên tâm này càng thêm đôi phần vui vẻ, nói là thăm bệnh nhưng ai cũng không kìm được nụ cười, tiếng nói chuyện cũng nhẹ nhàng đi nhiều.
Tiêu Bắc Thần không nói thêm nữa, thấy dì bảy đang chăm sóc cho Lâm Hàng Cảnh thì bèn đi ra ngoài. Hắn vừa đóng cửa lại thì ánh sáng trong mắt như tan biến hết. Hắn đi xuống lầu, còn chưa đi được mấy bước thì cả người lảo đảo, họng cảm thấy tanh, ngọt, sau đó nôn ra một ngụm máu. Quách Thiệu Luân tái mặt, vội chạy tới cùng mấy người lính đỡ hắn, dìu vào thư phòng. Biết dì bảy đang ở trên lầu nên không dám nói to, chỉ hoảng loạn sai nho nhỏ người đứng bên: "Mau đi gọi bác sỹ."
Tiêu Bắc Thần lau vết máu ở khóe miệng, hắn nói: "Sợ người khác không biết tôi phun ra máu hả?"
Quách Thiệu Luân ngẩn người, lúc giờ mới nhớ ra vào thời điểm này, Tiêu Bắc Thần đang bị người ngoài rất chú ý, thế mà hắn lại lơ là như vậy, bèn sửa lại: "Vậy đi gọi Dư Bạch tiên sinh mau, ông ấy biết chữa bệnh."
Trong miệng Tiêu Bắc Thần đều là máu, hắn liều mạng nhẫn nhịn lửa hận thù trong bụng, mới cúi đầu xuống lại nôn tiếp ra một ngụm máu. Quách Thiệu Luân thấy tình trạng hắn như vậy thì cảng hoảng: "Tổng tư lệnh, anh phải cố gắng lên, anh không thể..."
Hắn nói: "Các cậu ra ngoài trước đi."
Quách Thiệu Luân vô cùng lo lắng, nhưng thấy hắn nói vậy thì cũng không dám nhiều lời, liền dẫn người ra khỏi phòng, đóng cửa lại, tất cả canh gác ngay bên ngoài.
Tiêu Bắc Thần ngồi một mình trong thư phòng, cửa sổ được che bằng rèm dày, hắn ngồi trong bóng râm dười tấm rèm đó. Máu nóng đầy miệng, nửa mặt chìm trong bóng tối, hắn ngồi im như tượng như vậy thật lâu, thật lâu, sau đó mới thấy hắn thoáng động đậy, ra là ngả đầu dựa vào ghế. Tay nắm chặt thành nắm đấm, các khớp xương kêu răng rắc, hai mắt lẳng lặng nhắm lại, sau đó có hai hàng nước mắt nóng hổi như máu chảy ra...
Máy bay riêng của Tiêu đại soái Dĩnh quân bỗng nhiên nổ tung ở Thịnh Kinh làm cả nước chấn động, chính phủ ở Bắc Tân nhanh chóng thông báo sự thật, công bố rằng Tiêu đại soái không lên máy bay mà vẫn đang ở Mỹ chữa bệnh, nhưng chuyện máy bay nổ cho thấy có những phần tử rắp tâm hãm hại, âm mưu giết chủ soái Dĩnh quân. Thiếu soái Dĩnh quân Tiêu Bắc Thần đích thân ra lệnh cho hai mươi tư tỉnh phía bắc sẵn sàng chiến đấu ngay lập tức, đề phòng những kẻ có âm mưu gây rối.
Chính phủ miền nam liền phái đại biểu tới, cả công sứ Sato của Nhật cũng tới Bắc Tân. Tiêu Bắc Thần nhiệt tình tiếp đãi cả hai, vui vẻ mời ăn mời uống, rượu thịt không thiếu. Công sứ Nhật dò hỏi tình hình Tiêu đại soái mấy lần, Tiêu Bắc Thần đều cười đáp ba mình vẫn khỏe. Lại thêm việc lễ cưới của Tiêu Bắc Thần sắp tới gần, phủ đại soái liền đông đúc, người ra vào suốt, hệt như cảnh thiên hạ thái bình, vì thế người Nhật không dám manh động.
Buổi tối, Tiêu Bắc Thần đến phủ đại soái trước, thấy dì bảy cùng chị cả, chị hai, em tư đang vui vẻ chuẩn bị đủ loại đồ cưới. Dì bảy lo giàn hoa, bảo là nên dùng hoa tươi lá còn xanh thì mới trông tươi tắn, Tiêu Bắc Thần cười cười nghe bọn họ nói một hồi, sau đó mới đứng dậy. Dì bảy tiễn hắn ra khỏi phòng khách ấm áp, thấy xung quanh không có ai nên mới hỏi: "Cậu ba, đại soái có nói lúc nào thì đưa cậu năm cậu sáu về không?"
Hắn quay đầu lại cười: "Dì không cần lo, ba và em năm em sáu sẽ nhanh về thôi."
Bà nói: "Mấy hôm nay không hiểu vì sao mà trong lòng dì không yên, không phải là có chuyện gì đấy chứ?"
Hắn bình tĩnh cười như thường ngày: "Chắc chắn là do lễ cưới của con đấy, làm dì không yên thế này con thật có lỗi."
Bà cười nhẹ: "Nói gì vậy hả, mau mau về Hoa Thinh châu đi. Dì biết mấy ngày nay con vừa bận việc, vừa bận chăm sóc cho Hàng Cảnh, trông mắt con đỏ ửng cả lên rồi."
Hắn gật gật đầu, lên xe. Xe đi ra đường, hắn bèn nhìn qua cửa kính, trên mặt không hề có chút biểu tình gì. Quách Thiệu Luân ngồi đối diện thấy vậy thì không nhịn được mà nói: "Tổng tư lệnh, anh chèo chống đôi bên như vậy, đã không ngủ cả mấy ngày nay."
Trong mắt Tiêu Bắc Thần đều là tơ máu, hắn đáp: "Đầu tôi quá căng thẳng, cả người lúc nào cũng run run, quên cả việc ngủ là như thế nào từ lâu rồi."
Quách Thiệu Luân khuyên: "Cơ thể anh làm sao mà chịu được. Bây giờ đâu đâu cũng chỉ dựa vào một mình anh, anh cứ cố gắng như vậy thì khác nào liều cả mạng..."
Hắn phất tay một cái, đôi mắt đầy tơ máu kia bỗng lóe sáng như điện: "Nếu tôi không thể trả thù rửa hận cho ba và hai đứa em thì còn cần cái mạng này làm gì nữa!"
Quách Thiệu Luân kinh ngạc, thấy toàn thân Tiêu Bắc Thần bao phủ bởi một loại khí thế lạnh lẽo, đáng sợ như những con thú hoang bị thương muốn quay lại cắn người, dù có là thân tín của Tiêu Bắc Thần thì lúc này hắn cũng phải rùng mình, không dám nói thêm nữa.
Trong biệt thự Hoa Thinh châu, đèn đuốc sáng choang, Vân Nghệ dẫn theo mấy a hoàn đứng dưới chân cầu thang trong đại sảnh, vừa nhìn thấy Tiêu Bắc Thần đi vào thì liền hốt hoảng chạy lên báo: "Tam thiếu gia, hôm nay thiếu phu nhân càng ốm nặng hơn, đút bao nhiêu thuốc đều nôn ra hết, chúng em không biết nên làm thế nào nữa."
Hắn nghe hết, chẳng nói câu nào liền đi lên tầng. Vân Nghệ đi theo đằng sau, vừa đi vừa không ngừng nói: "Thiếu phu nhân còn nói mơ suốt, nói nào là không thể chết... bác sỹ người Nga tiêm mấy mũi cũng không hạ sốt, người càng ngày càng mê man, còn gọi Mục Tử Chính gì gì đó..."
Vân Nghệ chưa nói xong, Quách Thiệu Luân đã kéo cô lại, cô ngạc nhiên quay đầu: "Sỹ quan Quách..." Ánh mắt Quách Thiệu Luân lạnh lùng, hắn nói: "Cô yên lặng chút đi. Cái tên "Mục Tử Chính" đó cô còn dám nói ra à!"
Tiêu Bắc Thần đã sải bước tới trước phòng ngủ, đẩy cửa ra, thấy Lâm Hàng Cảnh đang nằm trên chiếc giường to. Hắn đi đến sờ trán cô, nóng hầm hập, lòng hắn trầm xuống, quay đầu thấy mấy viên thuốc đang để trên bàn, bên cạnh còn có đơn thuốc. Hắn đứng dậy, đi đến đó xem, ai ngờ vừa đứng lên đã thấy chóng mặt, bước chân hẫng một cái rồi cả người ngã ầm xuống thảm. Trước mắt tối đen, đầu đau như muốn nổ tung, bên tai chỉ có những âm thanh ong ong, hắn cảm thấy mình sắp điên đến nơi rồi. Lúc này, gánh nặng ngàn cân đang đè nặng lên vai một mình hắn, hắn càng không được ngã xuống. Nghĩ vậy, hắn liền đập chính đầu mình vào chiếc ghế bên cạnh, cái đau đó khiến hắn tỉnh táo ra được một chút.
Tiêu Bắc Thần lảo đảo đứng dậy, nhìn qua đơn thuốc, chợt nghe tiếng động trên giường. Lâm Hàng Cảnh đang lắc lắc đầu, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô liên tục mơ thấy một cơn ác mộng giống nhau, cả người run rẩy, khóc lóc trong mơ, hoảng loạn rên rỉ khe khẽ: "... Không được giết anh ấy... Xin anh đừng giết anh ấy... Mục Tử Chính..."
Tiêu Bắc Thần nghe rất rõ ràng, khóe miệng khẽ run lên, như có hàng ngàn mũi kim sắc nhọn đâm vào tim hắn, mặt cắt không còn giọt máu, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, hô hấp càng ngày càng nhanh. Hắn tuyệt vọng như vậy, cô đơn như vậy, còn cô lại không ngừng mong nhớ một người đàn ông khác ở trong mơ.
Đơn thuốc rơi xuống thảm từ trong tay hắn, lặng lẽ rơi như một cánh hoa đã khô héo.
Tiêu Bắc Thần hít sâu vào một hơi, lưng thẳng tắp, bàn tay nắm chặt, hắn quay người đi về phía cửa. Còn chưa đi được mấy bước đã nghe tiếng khóc ở đằng sau"
"Mục Tử Chính, anh đừng giết anh ấy!"
Hết chương 40.