Ánh mắt cô ảm đạm hẳn, cô nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn rồi bước lên lầu. Bác Lý đứng bên bèn đi theo, vội vàng nói: "Trầm phu nhân, tôi đưa cô lên..." Tiêu Bắc Thần chợt nhướng mày, quay đầu lại, quát bác Lý: "Sau này không được phép gọi cô ấy là Trầm phu nhân!" Bác Lý kinh hãi, hoảng loạn quay người lại thưa: "Tam thiếu gia."
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hàng Cảnh đang đứng sững trước cầu thang, lạnh nhạt đáp: "Gọi là Lâm tiểu thư."
Bác Lý sợ run trước giọng nói lạnh băng của hắn, liên mồm đáp vâng, ông nói với Lâm Hàng Cảnh một lần nữa: "Lâm tiểu thư, tôi đưa cô về phòng." Cô chỉ khẽ nhắm mắt lại, sau đó đi theo bác Lý lên lầu. Hắn nhìn theo bước chân cô. Ở đằng sau, Quách Thiệu Luân vẫn đang dẫn vài người lính chuyển hoa vào trong phòng khách. Đôi mắt Tiêu Bắc Thần tối sầm xuống, quay người quát: "Còn chuyển vào làm gì! Ném ra ngoài hết cho tôi!"
Quách Thiệu Luân ngơ ngẩn, tuy nhiên thấy vẻ mặt khó coi của Tiêu Bắc Thần nên cũng không dám nói nhiều, bèn sai mấy binh sỹ chuyển hết đi ra ngoài.
Hắn ngồi trên ghế sô pha, chậu hoa nhài bị hắn đập vỡ hiện ra trước mắt, đất trong chậu đã che phủ hết hương thơm của hoa, lá xanh tàn úa. Ánh mắt hắn như ngưng lại, hắn chỉ ngồi yên trên ghế, không lên tiếng.
Ngày hôm sau Lâm Hàng Cảnh đã dậy từ sáng sớm, cô đến thăm tiểu Khác trước. Bệnh cảm của cậu bé đã đỡ hơn rất nhiều, cô dỗ cậu ăn sáng xong rồi mới xuống lầu. Thấy trên giá gỗ sưa trước cửa sổ trong phòng khách có một chậu hoa nhài, bông hoa trắng muốt, mịn màng đang khẽ rung trước gió lạnh bên ngoài cửa sổ. Ánh sáng mặt trời dường như cũng đang làm nổi lên từng chút mềm mại của bông hoa. Cô ngẩn ngơ, đi đến mở cánh cửa sổ ra, cảm nhận từng đợt hương hoa thơm ngát, mái tóc đen của cô cũng khẽ khàng bay lên...
Trên hành lang dài của lối đi có bày đủ loại hoa rất chỉnh tề, có hoa nhài, bách hợp, linh lan... bày đến tận cánh cổng đá hoa hải đường đầu bên kia. Trước cổng là một cây hoa ngọc lan, nở đầy hoa, bên dưới có chậu cảnh mẫu đơn, hoa hồng, vân vân... Trên bức tường bên cạnh là cây thân leo, có vô số những bông hoa tím nho nhỏ đang nở, trông có vẻ thanh tịnh. Dưới những bông hoa tím rủ xuống là hải đường, thược dược... chúng đang nghênh đón gió.
Thím Lý thấy Lâm Hàng Cảnh chỉ đứng lặng ở trong đình nên bèn đi đến ân cần nói: "Lâm tiểu thư, đây là do tam thiếu gia bày biện cho cô từ tối hôm qua. Dù gì cô cũng ngắm qua một chút, xem có thích không?" Bà định nói tốt cho tam thiếu gia dăm ba câu, ai ngờ Lâm Hàng Cảnh chỉ đứng lẳng lặng nhìn số hoa đó, đứng một lúc lâu, sau đó mới khẽ nhắm mắt lại, môi mím nhẹ, trông giống như một đứa bé quật cường, cố chấp, không hề nói một câu nào.
Hoa viên Hồng gia chính là nơi ở của Hồng Phúc Sinh - chủ khu giải trí Thái Hằng. Hôm nay ở trước cổng lớn có trang trí cổng chào hoa hòe, hai bên đứng đầy tay sai Hồng gia, đều được trang bị đầy đủ vũ trang. Quách Thiệu Luân và đoàn trưởng đoàn năm Phùng Thiết Thành phong tỏa cả con đường này. Đến gần chiều tối thì Tiêu Bắc Thần mới tới. Hồng Phúc Sinh mặc bộ áo dài, cười ha ha dẫn hắn vào phòng khách lớn nghe kịch. Vừa mới ngồi xuống thì chợt nghe tiếng chiêng trống, con hát nổi danh Thu Tiêu Cúc đã lên tiếng, chính là vở "Bá vương biệt cơ". Nhìn quanh cũng chỉ có hai người Hồng Phúc Sinh và Tiêu Bắc Thần mà thôi.
Tiêu Bắc Thần vốn không hứng thú lắm với việc xem kịch, hắn ngồi chán nản, khó khăn lắm mới nghe hết được một vở. Vị Thi Tiêu Cúc kia nói lời cảm ơn xong lập tức có người cầm hộp thu tiền tản ra chung quanh, tiếng tiền kêu như tiếng mưa rơi. Vở kịch vừa hết thì Hồng Phúc Sinh liền cầm chén trà nhấp một ngụm, ông ta cười cười, nói với Tiêu Bắc Thần ở bên cạnh: "Vị anh em của tôi đã đến từ lâu rồi, đang đợi ngoài kia, Tiêu thiếu soái nể mặt lão già này gặp một lần được chứ?"
Vẻ mặt Tiêu Bắc Thần thản nhiên, Hồng Phúc Sinh đã đặt chén trà xuống, dựa người vào thành ghế, ông cầm tẩu thuốc hít một hơi thỏa mãn, rỗi vỗ vỗ tay. Đôi bàn tay chai sần đập vào nhau vang lên tiếng khá lớn, lập tức có tiếng cửa mở ngoài phòng khách. Tiêu Bắc Thần liếc qua một cái, thấy một người ăn mặc gọn gàng, thắt lưng có dắt khẩu súng ngắn, tay áo rộng thùng thình, đang đi vào. Mặt mày lạnh lùng. Người đó khiến hắn ngẩn ra, có cảm giác hắn ta khá quen.
Hồng Phúc Sinh ở bên cười nói: "Tiêu thiếu soái còn nhận ra cậu ta không? Theo lý thì hai người là người quen cũ. Còn tôi nợ cậu ta ân tình nên nay cần mời cậu đến, cũng coi như trả nợ xong cho cậu ta. Chuyện giữa các cậu thì các cậu tự xử lý đi, tôi không tham gia."
Tiêu Bắc Thần nhìn người nọ đi đến gần, đôi đồng tử đen nhánh lẳng lặng co lại. Người đến bỗng bật cười, con mắt đen sáng như đá quý toát ra sự lạnh lẽo, hắn nói: "Tiêu thiếu soái không nhớ tôi, nhưng tôi lại nhớ thiếu soái. Nếu không phải một phát đạn của anh cho tôi năm đó, thì cũng chẳng có tôi của ngày hôm nay!"
Một câu nói đã mở ra tất cả những ký ức của ngày xưa. Tiêu Bắc Thần cười lãnh đạm, chỉ quét ánh mắt rét lạnh của hắn lên mặt người đến mấy lượt, hắn nói: "Mạng lớn đấy!" Người nọ cười cười: "Tôi đã khác người từ bé, có tim nằm bên phải, tiếc là lúc đó Tiêu thiếu soái không biết!"
Tiêu Bắc Thần cũng cười lạnh: "Giờ biết vẫn chưa muộn!"
Hồng Phúc Sinh nghe cuộc đối thoại nhưng không hề chen vào một câu, ông chỉ nhìn lên đài diễn. Chiêng trống lại bắt đầu vang lên ầm trời, đây chính là một vở kịch võ mà ông ta đích thân chọn.
Đảo Tân Bình gần phương bắc hơn thành Bắc Tân, mới vào đêm liền thấy cái lạnh của mùa thu. Tối này, Tiêu Bắc Thần đi đến nửa đêm mới về. Vừa vào phòng khách, bác Lý liền đi lên báo rằng Lâm tiểu thư vẫn còn đang đợi ở thư phòng trên lầu. Hắn biết chắc chắn là cô đợi tin tức của Trầm Yến Thanh nên hắn đi thẳng lên lầu. Mở cánh cửa ra, thấy ánh sáng chiếc đèn bàn có chao đèn màu hồng phấn, tỏa ánh sáng mông lung đang bao trùm lên cô, cô dựa người lên ghế sô pha dài, đã ngủ mất.
Hắn đi tới, cởi chiếc áo khoác quân đội màu đen của mình ra, cẩn thận đắp lên người cô. Cô có vẻ rất lạnh, còn chiếc áo thì vẫn giữ hơi ấm của hắn nên theo bản năng, cô cuộn mình trong chiếc áo, quấn kín như một đứa bé. Hơi thở của cô ổn định. Hắn cúi người xuống trước mặt cô, lặng lẽ ngắm khuôn mặt thuần khiết và an tĩnh đó. Thư phòng cực kỳ yên tính, chỉ có tiếng đồng hồ chuyển động nho nhỏ.
Trong cái nhìn không tiếng động đó, trên khuôn mặt tuấn tú bức người của hắn dần dần xuất hiện những cảm xúc phức tạp khó nói thành lời, hắn chầm chậm nói khe khẽ: "Cuối cùng thì trong lòng em đang nghĩ gì?"
Ánh sáng từ chiếc đèn phủ lên hai người họ. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô, không biết đã qua bao lâu, cô đang ngủ say bỗng nhiên chau mày, như đang mơ một giấc mơ không đẹp đẽ gì. Sắc mặt dần dần nhợt nhạt, mắt nhắm chặt, thốt lên những tiếng hoảng loạn: "Đứa bé... Đứa bé... Đừng mang nó đi, đừng đi..."
Cô bị vướng trong cơn ác mộng, không mở nổi mắt, cánh tay gầy gầy vươn ra khỏi chiếc áo choàng quân đội, như đang muốn túm lấy thứ gì đó. Tiêu Bắc Thần duỗi tay ra nắm lấy tay cô, tay cô rất lạnh, vào khoảnh khắc chạm vào tay hắn, cô giống như một người đang vẫy vùng trong nước bỗng túm được một khúc gỗ trôi nổi, cô nắm thật chặt. Nước mắt lập tức tuôn ra, ướt đẫm đôi lông mi dài đen nhánh: "Đứa bé... trở về..."
Cô cứ gọi như thế liên tục cho đến khi làm chính mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra thì đôi mắt vẫn còn ngập nước liền phản chiếu rõ khuôn mặt của Tiêu Bắc Thần. Sự bất ngờ làm cô không thể tránh được ánh mắt của hắn. Đứa bé đó quả thực giống hệt hắn. Dường như cô vẫn đang chìm trong giấc mơ, mặt nhợt nhạt, trong đầu đều là những hình ảnh trong mơ, theo bản năng túm chặt lấy tay hắn, như đó là chỗ dựa của cô, nước mắt cô lã chã, thổn thức: "... Đứa bé... đứa bé..."
Đôi mắt hắn hiện vẻ lo lắng: "Đứa bé nào?"
Giọng nói khiến cô tỉnh hẳn, trái tim hốt hoảng, trán ra đầy mồ hôi. Bốn mắt nhìn nhau, hắn như đang dồn ép cô, còn đôi mắt cô vẫn còn vương những giọt nước mắt như thủy tinh, lông mi cũng ẩm ướt, cô nghẹn ngào: "Tôi... tôi mơ thấy tiểu Khác... lại bị ốm..."
Mắt cô vẫn đầy hoảng hốt như trước, hắn cứ nhìn chằm chằm vào cô, như có thể nhìn xuyên vào tận trái tim. Cô càng hoảng sợ, nhìn sang chỗ khác lại thấy tay mình vẫn đang nắm chặt tay hắn, cô nhanh chóng buông ra. Ai ngờ ngón tay vừa mới cử động thì hắn đã phản ứng lại rất nhanh, càng nắm chặt hơn, chặt chẽ trong lòng bàn tay hắn.
Cô kinh ngạc. Đôi mắt hắn đen như mực, hắn mở miệng: "Lâm Hàng Cảnh, tôi hỏi em, nếu như giữa tôi và Trầm Yến Thanh chỉ có một người sống thì em sẽ chọn ai?"
Cô nhìn hắn, chỉ đáp: "Bỏ tay ra." Cô định rút tay mình khỏi tay hắn, không ngờ hắn càng siết chặt hơn nữa, thậm chí còn không ngại làm đau cô. Lòng bàn tay hắn nóng hầm hậm như sắt nung, ánh mắt dần toát ra cái lạnh, hắn buột miệng: "Nếu tôi và Mục Tử Chính chỉ có một người có thể sống, thì em sẽ chọn hắn, hay là chọn tôi?"
Lâm Hàng Cảnh vừa nghe thấy ba chữ "Mục Tử Chính" thì như bị một con dao đâm thẳng vào tim, nước mặt bỗng trào ra, cô không nói nên lời. Đôi mắt hắn chợt hiện lên một sự điên cuồng, như tấn công cô, làm tâm trạng cô rối bời. Hắn cố chấp muốn nghe câu trả lời của cô.
"Lâm Hàng Cảnh, cuối cùng là hắn hay là tôi?!"
Hắn hỏi làm vết thương lòng của cô lại một lần nữa rỉ máu. Cô chỉ muốn trốn tránh, nhưng hắn ép đến từng bước, ánh mắt hắn làm cô khó thở. Cô ngước mặt lên nhìn hắn, nước mắt bèn men theo khóe mắt trào ra, nóng bỏng, cô vừa khóc vừa nói: "Anh cần gì phải nói thế để đâm tôi, nếu tôi chọn anh ấy thì anh có thể làm anh ấy sống lại chắc?"
Bàn tay hắn chợt buông lỏng, nó mất hết sức lực chỉ trong một khoảnh khắc. Hai mắt đầy nước mắt của cô hiển hiện sự đau đớn khôn cùng. Cả đời này hắn chỉ sợ nước mắt của cô, mỗi giọt nước mắt đều như chiếc kim đâm vào trái tim hắn. Cô chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, run rẩy nói: "Anh ta đã chết bởi súng của anh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?! Anh nợ anh ta! Anh nợ Mục Tử Chính một mạng!"
Hắn đột nhiên thấy bực, tức giận quát: "Vậy tôi trả cho hắn!"
Hết chương 32.