Nói xong, cô định tiếp tục đi vào sân bay.
Trình Bách Vũ cười khẽ: “Tâm trạng em không vui,anh có thể hiểu được.”
Anh ta có vẻ không bị lời nói vừa rồi của cô xúc phạm, vẫn nói chuyện với vẻ ôn hòa thường thấy: “Nguyên Dạ đâu? Sao không đi cùng em?”
Thi Ỷ Ni lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Trình tổng hình như rất quan tâm đến chuyện của vợ chồng chúng tôi thì phải?”
Hai chữ “vợ chồng” làm mặt Trình Bách Vũ thoáng tối sầm lại, nhưng anh ta nhanh chóng trở lại bình thường: “Nguyên Dạ có phải nói với em rằng anh ta đi công tác không? Thế anh ta có nói với em rằng—”
Trình Bách Vũ chậm rãi chỉnh lại tay áo, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Thi Ỷ Ni: “Thực ra anh ta không có đi không?”
Thi Ỷ Ni không bất ngờ với những gì anh ta nói, nhưng cô lại chú ý đến một chi tiết khác.
Cô từ từ tháo kính râm khỏi sống mũi, ánh mắt sâu thẳm: “Anh theo dõi anh ấy?”
Trình Bách Vũ nhếch môi cười vẻ không bận tâm: “Ỷ Ni, em không cần nhìn anh như thế. Đây là chuyện rất bình thường.”
“Em nghĩ Nguyên Dạ chưa bao giờ rời mắt khỏi Trình Thị sao?” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Anh ta nhướn mày hỏi ngược lại: “Nếu không, sao lần trước anh ta lại có thể chụp được anh?”
Thi Ỷ Ni hừ lạnh: “Nếu anh không làm những chuyện ghê tởm thì chẳng ai có thể chụp được anh.”
Trình Bách Vũ gật đầu, cười khẽ: “Em nói đúng.”
“Vậy nếu tối qua Nguyên Dạ về nhà,” anh ta đổi giọng, giọng điệu sắc bén, “Anh sẽ không thể chụp được anh ta và người phụ nữ khác dạo quanh cửa hàng miễn thuế.”
Biểu cảm Thi Ỷ Ni cứng lại, đôi mắt lóe lên chút kinh ngạc.
Như thể đã đoán trước phản ứng của cô, Trình Bách Vũ cười nhẹ rồi lấy điện thoại ra, lắc nhẹ trước mặt cô.
“Nếu em chịu đưa anh ra khỏi danh sách chặn, anh có thể cho em xem ảnh ngay lập tức. Mắt thấy mới là thật.”
Thi Ỷ Ni rũn mắt im lặng một lúc, lông mi khẽ rung, sau đó cô mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Trình Bách Vũ.
“Anh nghĩ tôi sẽ tin một kẻ ngoại tình ăn bám như anh, hay là tin vị hôn phu của mình?”
Lần này đến lượt Trình Bách Vũ sững lại.
Anh ta khẽ giật giật khóe môi: “Phải, em có thể không tin anh, nhưng điều đó không có nghĩa là Nguyên Dạ đáng tin cậy. Lần trước anh đã nhắc nhở em rồi.”
“Anh có lỗi với em, có hối hận.” Anh ta bước một bước đến gần cô hơn, ánh mắt sâu lắng nhìn Thi Ỷ Ni, giọng nói hạ thấp, “Cũng vẫn còn tình cảm. Cho nên, Ỷ Ni, cho dù em có ghét anh đến đâu, cho dù Trình Thị và Phong Lợi có đối địch thế nào, anh cũng không muốn đứng ở phía đối lập với em.”
Thi Ỷ Ni nghe xong, gương mặt không chút biểu cảm. Cô chậm rãi chớp mắt, như thể đang rất không kiên nhẫn: “Tôi nghĩ lần trước mình cũng đã nói rất rõ ràng rồi: đừng dùng những lời hoa mỹ này để che đậy vẻ mặt không biết xấu hổ của anh. Nếu anh giả tạo thêm chút nữa, biết đâu tôi còn có thể nhìn anh bằng con mắt khác đấy.”
Thi Ỷ Ni đi thẳng qua anh ta. Đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại.
“Còn nữa, anh nói sai rồi, tôi không hận anh—”
Cô khẽ cười khinh bỉ: “Anh căn bản không đáng để tôi hận. Thấy anh, tôi chỉ cảm thấy cực kỳ ghê tởm.”
Nói xong, cô không thèm nhìn lại anh ta thêm một ánh mắt nào, cất bước xoay người.
“Em thấy tôi ghê tởm?” Trình Bách Vũ cười lạnh, “Vậy còn vị hôn phu của em thì sao?”
Anh ta quay đầu nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Thi Ỷ Ni, giọng điệu đầy châm biếm: “Em nghĩ, việc anh ta đính hôn với em không phải vì lợi ích sao? Trở thành vị hôn phu của em, không phải anh ta cũng đang lừa dối em, nửa đêm còn đi cùng người phụ nữ khác sao?”
“Như vậy xem ra,Nguyên Dạ và anh cũng không có gì khác biệt? Em nói anh ghê tởm—”
Giọng anh ta trở nên sắc lạnh, gần như nghiến răng: “Anh ta cũng ghê tởm như vậy!”
Thi Ỷ Ni quay phắt người lại, khuôn mặt hiện lên vẻ lạnh lẽo đến gợn người.
“Anh nói Nguyên Dạ giống anh sao?”
“Anh ấy giống anh ở điểm nào? Phong Lợi là từ con số không mà dựng lên, Nguyên Dạ dùng chính năng lực của mình mà leo lên đỉnh cao — còn anh thì sao?” Cô hỏi ngược lại, ánh mắt sáng quắc, “Dựa vào bố mẹ mà được cầm trong tay quân bài tốt, nhưng thật đáng tiếc là chẳng làm nên trò trống gì, bây giờ Trình Thị dưới tay anh còn không phải đang suy sụp thảm hại sao!”
“Cho nên, cho dù vì lợi ích mà đính hôn với Nguyên Dạ, tôi cũng sẵn lòng, vì anh ấy giỏi hơn anh, có bản lĩnh hơn anh!”
Từng lời của cô như nhát dao đâm thẳng vào tim, câu nào cũng đánh trúng trọng điểm.
Trình Bách Vũ bị đâm trúng chỗ đau, nét mặt co rúm, méo mó, nhưng không thốt nổi lời nào để phản bác.
Thi Ỷ Ni tiếp tục không nương tay: “Anh còn dám nói Nguyên Dạ và anh không khác gì nhau sao? Anh hoàn toàn không xứng đáng để so sánh với anh ấy!”
Cô khoanh tay, nhếch môi cười đầy khinh bỉ: “Trình Bách Vũ, anh chỉ là một kẻ vô dụng!”
Trình Bách Vũ ban đầu sững sờ, rồi sắc mặt trở nên khó coi đến cực độ, chưa kịp nói gì, Thi Ỷ Ni lại như chợt nghĩ ra điều gì đó.
“Còn nữa, điểm khác biệt lớn nhất giữa Nguyên Dạ và anh là — ”
Cô cố ý nhấn mạnh từng từ, ẩn ý sâu xa: “Nguyên Dạ, anh ấy là, một, người, đàn, ông.”
“Còn anh thì sao,Trình Bách Vũ?” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Thi Ỷ Ni nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt sâu xa: “Anh có được coi là một người đàn ông không?”
Trình Bách Vũ giật mình, từ mặt đến cổ đỏ bừng lên trông thấy.
Anh ta hít sâu một hơi: “Thi Ỷ Ni, cô nói vậy… là có ý gì?”
Thi Ỷ Ni chậm rãi nhướng mày, ung dung hỏi ngược lại: “Anh nhất quyết bắt tôi phải nói rõ đến vậy sao?”
“Ý của tôi là — “ Cô gõ nhẹ chiếc kính râm, một bên gọng kính,”tách” một tiếng khẽ gập lại.
“Nguyên Dạ có ‘điểm mạnh’ mà anh không có.”
Từng cái tạm ngừng, từng chữ cô đều nói ra đầy ẩn ý:
“Còn có ‘năng lực’ mà anh không thể nào sánh bằng.”
Biểu cảm của Trình Bách Vũ đông cứng lại, hoàn toàn hóa đá.
Mặt anh ta tái mét, miệng há ra hồi lâu mới lắp bắp thành lời: “Cô… làm sao cô biết…”
“Cho nên, Trình Bách Vũ, xin anh đừng cố gắng gây sự chú ý trước mặt tôi nữa.” Thi Ỷ Ni lạnh lùng ngắt lời, “Anh nghĩ tôi bây giờ còn có chút lưu luyến nào với anh sao?”
“Tôi chỉ cảm thấy may mắn vì đã kịp chạy thật mau.”
Cô đeo lại kính râm, đôi môi đỏ cong lên một đường cong chế giễu, như một cú dứt điểm chốt hạ: “Giang Vân Niệm có thể không ngất xỉu vì kim tiêm,nhưng tôi thì không.”
“Anh tốt nhất nên đi tìm cô ấy cùng nhau thêu thùa may vá mà sống đi!”
Tác giả có lời muốn nói:
Ách, chồng của mình có thể để mình tự do khi dễ, nhưng người khác chỉ nói một câu thôi cũng không được (đầu chó).