Là Tôi Nghiêm Túc Chia Tay! - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 21




Editor: Huyn

Tối nay Du Chân có cảnh quay đêm, đến khi hoàn thành về đến khách sạn cũng đã gần hai giờ sáng.

Cô mệt đến mức suýt quên luôn cả họ của mình, gắng gượng chút sức lực cuối cùng để mở khóa điện thoại. Bất ngờ thay, trên WeChat lại có một đống tin nhắn chưa đọc.

Phương Phương: 【Cậu đẩy số của Dư Dao qua cho tớ】

【Mau lên nào!!】

【Cậu vẫn chưa xong cảnh quay à??】

【A a a a nhanh nhanh nhanh lên! [khóc][phát điên]】

……

Du Chân: 【?】

【Không phải cậu đã kết bạn WeChat với chị ấy từ lâu rồi sao?】

Đã trễ thế này, đại tiểu thư vậy mà còn chưa ngủ, lập tức trả lời:

【Đưa đây cho tớ!!】

Du Chân thấy khó hiểu nhưng vẫn tìm tài khoản của quản lý trong danh sách, rồi chuyển qua cho Thi Ỷ Ni.

Du Chân: 【Chị Dư Dao mấy ngày này đang đi công tác nước ngoài】

【Sao cậu còn chưa ngủ? Có chuyện gì sao?】

Phía bên kia chỉ trả lời một câu “Lát nữa nói với cậu sau”, rồi không có động tĩnh gì thêm.

Thi Ỷ Ni mở tài khoản vừa được gửi, rồi quay lại xem đoạn trò chuyện với tài khoản có tên là “○” ban nãy, đối chiếu qua lại hai lần, rồi thở dài đưa tay lên ôm trán.

Hóa ra, cô đã lưu nhầm tên cho cả hai người…

Hiện tại mọi chuyện đều sáng tỏ. Đọc Full Tại Đọc Truyện

— Những biểu cảm ngớ ngẩn, câu chữ với dấu ngoằn ngoèo lộn xộn của “Nguyên Dạ giả mạo” lúc chiều, rồi cả cái giọng điệu kỳ quặc của “cô nhỏ” đó nữa…

Thi Ỷ Ni ôm lấy một chiếc gối, che lên mặt không ngừng rên rỉ.

Sao có thể như thế này được chứ?!

Chỉ cần lúc đó cẩn thận một chút thôi, cô đã không phải đợi đến bây giờ mới ngộ ra…

Thi Ỷ Ni lật người nằm ngửa, tay cầm điện thoại vuốt lên xuống.

May mà phía Dư Dao không có vấn đề gì, chắc chị ấy cũng không nhận ra cô nhầm lẫn.

Cô từ từ nheo mắt lại, rồi nhấn vào tài khoản mà cô đã lưu là “cô nhỏ”.

Tên đàn ông này chắc chắn biết là cô đã nhầm.

Rõ ràng mỗi lần cô gọi đều toàn gọi là “cô nhỏ”…

Khi nhìn thấy dòng chữ trong ô thoại màu trắng, “Em đi hôn cậu ấy một cái đi”, mí mắt Thi Ỷ Ni giật mạnh, vành tai đỏ bừng lên.

Cô thậm chí còn tưởng tượng ra được dáng vẻ người đàn ông kia ngồi trong thư phòng gõ dòng chữ đó, đôi mắt đào hoa đầy vẻ nghiền ngầm trêu đùa…

Ảo não cùng xấu hổ cảm xúc bị hòa tan, thay vào đó là cơn phẫn nộ ngày càng tích tụ.

Thi Ỷ Ni nhấn giữ ô tin nhắn, giận dữ xóa dòng tin đó đi.

Nếu không phải tối nay xảy ra hiểu lầm lớn thế này, chẳng lẽ anh còn định tiếp tục diễn với cô sao?

Trêu chọc cô vui lắm sao?

Anh có phải đang nghĩ mình rất hài hước không?

Thi Ỷ Ni cười lạnh, kéo phần ghi chú xuống, xóa hai chữ “cô nhỏ” đi.

Thay vào đó, cô đổi thành “lừa đảo”.

Sửa ghi chú xong, cơn tức vẫn không giảm, cô lại bấm mạnh vào nút “Xóa” màu đỏ.

Cửa sổ xác nhận hiện lên, ngón tay Thi Ỷ Ni bỗng khựng lại giữa chừng.

Như thể vừa nghĩ ra điều gì, chân mày cô giãn dần, đôi mắt lóe lên một tia sáng.

**

Sân bay, phòng chờ VIP.

Dư Dao ngồi vắt chéo chân thẳng lưng, điềm tĩnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế sofa đối diện.

Nguyên Dạ duỗi dài chân, dựa lưng vào ghế bọc da, chiếc cà vạt trên người đã lỏng lẻo hết cả, cổ áo sơ mi cũng nhăn nhúm vì vừa bị anh kéo mạnh.

Anh ngậm một điếu thuốc, đôi mắt đen trừng trừng không động đậy, cứ nhìn chằm chằm vào hộp cơm gỗ trắc trên bàn.

Nếu ánh mắt có lực sát thương, chắc chắn chiếc hộp đó đã tan tành không còn mảnh nào rồi.

Dư Dao lắc đầu, không tài nào nhìn nổi dáng vẻ vừa uể oải vừa toát ra sát khí của anh nữa.

“Tôi nói này đại thiếu gia—” cô đá nhẹ vào chân bàn trước mặt anh, “Dù phòng chờ này là của nhà cậu xây, cậu cũng không thể cứ hút thuốc liên tục ở đây như vậy được.”

Nguyên Dạ ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa khẽ động, cố ý phà ra làn khói mờ ảo như khiêu khích.

Khói thuốc mờ nhạt bay lững lờ trước khuôn mặt sắc nét của anh, ánh mắt anh càng thêm u tối, đường viền cằm lạnh lùng.

Dư Dao: “…”

Chẳng hiểu vì sao, cô lại thấy rất buồn cười. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thiếu gia nhà họ Nguyên, một kẻ không sợ trời cũng không sợ đất, rốt cuộc lại để một hộp bao cao su chọc tức đến mức nội thương.

Thật là không thể tin nổi.

Tức đến muốn phát điên, vậy mà vừa nãy gọi điện cho người ta, lại chẳng dám lớn tiếng nói câu nào.

Ở đầu dây bên kia hết thở dài lại lạnh giọng, thật sống động mà diễn giải câu, “bất lực tức giận” :) 


Dư Dao lớn hơn Nguyên Dạ chưa tới mười tuổi, hai người cãi nhau từ nhỏ tới lớn, đã hơn hai mươi năm nhưng cô chưa bao giờ chiếm được lợi thế trước cậu ấy.

Cô còn tưởng thằng nhóc này không có ai trị nổi, hiện tại nhìn lại, đúng là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

Khắc tinh của cậu ta đã xuất hiện rồi.

Thật tuyệt~

Cô dâu này, xem ra cướp đúng rồi.

Dư Dao nén lại khóe miệng đang nhếch lên, nghiêm mặt nói: “Tôi nói này, thật sự không đến mức như vậy đâu.”

“Ỷ Ni lén lút đưa cho cậu cái này chỉ là nhắc cậu chú ý thôi, cũng là để bảo vệ bản thân cô ấy — dù sao, đối với chuyện này, các cô gái rất dễ gặp rủi ro, nếu cậu thật sự gặp vấn đề gì, cô ấy cũng sẽ phải chịu thiệt theo.”

Sắc mặt Nguyên Dạ thoáng sượng lại, sau đó giận dữ phản bác: “Đừng có xem tôi giống như một con thú động dục khắp nơi! Tôi cũng ngại bẩn lắm đấy, có được không! Còn nữa, có khi nào chị thấy tôi tùy tiện xằng bậy như vậy chưa?”

Anh hừ lạnh: “Bảo vệ bản thân? Cô ấy cũng phòng xa thật đấy.”

Dư Dao sững lại một chút, hai giây sau mới hiểu ra: “Ý cậu là gì?”

Ánh mắt cô trở nên đầy ẩn ý: “Mấy ngày nay chẳng phải hai người ở chung nhà sao? Chẳng lẽ… cậu vẫn ngủ dưới đất à?”

Nguyên Dạ khựng lại, rồi quay đi, giọng nhạt nhẽo: “Sao có thể.”

Rõ ràng là ngủ ở thư phòng.

…Chết tiệt.

Bị Dư Dao nói vậy, anh càng tức hơn.

Mấy ngày nay, cả đời này của anh kiềm chế cùng nhẫn nại đều dành hết cho cô ấy. Thà dậy tắm nước lạnh nửa đêm, cũng không muốn lấn lướt cô.

Vậy mà cô lại nghĩ anh quay đầu là có thể cùng phụ nữ ở bên ngoài tùy tiện tìm hoan lạc mua vui?

Sự nhẫn nại và kiềm chế của anh hóa ra chỉ là trò cười.

Người đàn ông cúi nhìn chiếc hộp nhỏ màu đỏ trên tay, trầm ngâm.

Hộp sáu cái.

Cỡ trung.

… Rất tốt.

Không chỉ hiểu lầm về anh, mà còn xem thường anh “nhỏ”.

Được lắm.

Chờ lúc quay về, anh sẽ dùng hết trên người cô.

Dùng hết một hộp…

Dư Dao nhún vai: “Tôi biết cậu thủ thân như ngọc thì có ích lợi gì, vợ cậu lại không biết.”

— Ai bảo bình thường nhìn cậu phong trần như vậy. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Nguyên Dạ im lặng, cắn điếu thuốc khinh thường liếc nhìn cô một cái.

Dư Dao mở túi, cũng rút ra một điếu thuốc lá của nữ dài mảnh rồi châm lửa.

“Mấy hôm trước, con trai Bành gia vừa kết hôn, trong lễ cưới lại xuất hiện một cô gái bụng bầu to tướng… Những chuyện thế này, có lẽ Ỷ Ni thấy không ít, nghe cũng chẳng ít, bầu không khí xung quanh chúng ta là như vậy, cậu đừng trách cô ấy nghĩ ngợi nhiều.”

Nguyên Dạ nhếch môi, tự giễu: “Nói trắng ra là không tin tưởng tôi.”

“Tin tưởng?” Dư Dao cười khẽ, nhả một vòng khói mỏng, “Xin lỗi, chúng tôi chưa từng tin vào đàn ông.”

“Cậu chưa nghe mấy câu này à: miệng đàn ông, quỷ lừa người; đàn ông đáng tin, heo mẹ biết trèo cây.”

Cô lắc đầu: “Đa phần đều phải mắt nhắm mắt mở mà sống, miễn sao không xảy ra chuyện lớn là được.”

Nguyên Dạ ngước mắt nhìn cô, chậm rãi ngồi thẳng dậy rút điếu thuốc khỏi miệng, cúi đầu nhấn nó vào tách cà phê bên cạnh.

“Chị nghĩ, tôi cưới Thi Ỷ Ni,” ánh mắt đen của anh híp lại, giọng điệu sâu xa, “là để sống tạm bợ với cô ấy sao?”

“Vì cô ấy, tôi đã gần như dốc cả cuộc đời mình ra. Đến mặt mũi tôi cũng không cần nữa! Cướp hôn tôi cũng cướp, còn lên mạng làm lớn chuyện để chống lưng cho cô ấy—”

Trong mắt anh lóe lên tia đỏ, giọng khàn hẳn đi, tiếng nói đè thấp nhưng vẫn giống như gầm lên: “Mẹ nó tôi chỉ còn thiếu mỗi việc moi tim ra đưa cho cô ấy — rốt cuộc lại bị người ta cho rằng tôi chỉ muốn tìm một người phụ nữ để sống tạm bợ chắp vá??”

Dư Dao giật mình, sững sờ.

Cô phức tạp nhìn anh trong giây lát, rồi bật cười, cũng ném đầu thuốc vào cốc cà phê: “Nếu cậu nghĩ vậy thì có chút phiền phức rồi.”

Vẻ mặt cô nghiêm túc lại: “Bởi vì trong mắt tôi, Thi Ỷ Ni đồng ý làm vợ cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy muốn làm người yêu của cậu.”

Nguyên Dạ khẽ sững người, đôi mắt đào hoa sâu thẳm chậm rãi chớp mắt, trông thật đầy cảm xúc.

“Cậu cũng biết cô vợ này là ‘cướp’ về. Cô ấy đồng ý kết hôn với cậu cũng không phải bởi vì giữa hai người có tình cảm.” Nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của anh, Dư Dao vội nói thêm, “Ít nhất đối với cô ấy, là như vậy.”

——Thậm chí còn chẳng bằng một cuộc hôn nhân thương mại không có tình cảm.

Yêu đơn phương thật sự còn đau lòng hơn nhiều.

Nguyên Dạ đẩy đầu lưỡi lên má, nhíu mày: “Nhưng cô ấy không phải kiểu người chỉ muốn sống tạm bợ giống như chị vừa nói.”

“Nếu cô ấy không kỳ vọng vào tình cảm, chỉ coi hôn nhân như một nhiệm vụ, thì lúc đầu cũng không bất chấp nhiều ý kiến phản đối để ở bên Trình Bách Vũ như vậy.”

“Trước kia cô ấy có thể yêu Trình Bách Vũ —” Nguyên Dạ hơi nghiêng đầu, một tay chỉ mạnh hai cái vào không khí, trong mắt ánh lên vẻ nghiêm túc xen lẫn sự tự tin, “Vậy tại sao bây giờ không thể yêu tôi?”

——Anh không phải còn hơn cái tên rác rưởi Trình Bách Vũ vô dụng kia cả một dải ngân hà sao?

Dư Dao nhướng mày: “Có thể chứ.”

“Nhưng cậu có từng nghĩ qua chưa, chính vì từng ngu ngốc yêu một kẻ như thế, hiện tại ngược lại sẽ không dễ dàng lại yêu thêm một người?”

Cô đưa tay chống cằm: “Đó là vấn đề của cô ấy, không liên quan đến cậu như thế nào, cũng không liên quan đến việc cậu có thích cô ấy hay không.”

“Thiếu gia à, cậu đúng là rất bản lĩnh, chỉ vài chiêu đã giúp cô ấy xử lý tên khốn kia, còn dạy dỗ luôn kẻ thứ ba, đúng là trút giận được cho cô ấy — nhưng liệu trong lòng cô ấy có thật sự nguôi ngoai chưa?”

Dư Dao cúi đầu, khẽ thở dài: “Chỉ cần động đến chuyện tình cảm, thì sao có thể không bị tổn thương cho được.”

Nguyên Dạ không nói gì, ánh mắt chớp động như có gì lay chuyển trong lòng. Anh ngả người lại vào ghế, từ từ đưa một bàn tay gân guốc lên trán, đôi mắt đào hoa cụp xuống, che đi nửa mí mắt.

Tâm trạng anh rối bời.

Muốn cầm dao đi xử lý Trình Bách Vũ.

Lại đau lòng cho cô.

… còn hối hận.

Hối hận tại sao vừa rồi gọi điện mắng cô.

Tức giận, đấm vào tường hai cái là được rồi.

Mắng cô ấy, chỉ khiến niềm tin vốn chẳng sâu đậm giữa hai người càng thêm mong manh…

Dư Dao nhìn anh, khóe môi lại chầm chậm nhếch lên.

Trước đây không phải chưa từng thấy anh ủ rũ, nhưng dáng vẻ này thật sự là lần đầu.

—— thất bại, lại cô đơn.

Nếu phải miêu tả chính xác hơn, đó chính là dáng vẻ của một kẻ thất tình.

Thiếu niên ngây ngô si tình, thất tình online.

Anh chàng yêu đơn phương, chim bay mất rồi.

Dư Dao cười khẽ, đưa tay vỗ vào đầu gối Nguyên Dạ: “Dù sao thì, người cậu đã cướp được rồi, nhưng đường còn dài. Bất quá người lâu ngày sẽ hiểu lòng người, cậu đối xử tốt với cô ấy, thời gian sẽ khiến cô ấy dựa dẫm và tin tưởng cậu thôi.”

“Còn về tình cảm, đến được đâu thì… còn tùy duyên. Cái đó cũng không thể miễn cưỡng.”

Nguyên Dạ từ từ hạ tay xuống, đôi mắt mở ra không chút biểu cảm gì nhìn lên trần nhà, một lúc lâu sau mới cười nhếch một bên môi đầy thách thức.

Anh ngồi dậy, người nghiêng tới nhìn thẳng vào Dư Dao, đuôi mắt đỏ lên vẻ cố chấp sâu đậm, nói từng chữ rõ ràng: “Tôi lại cứ miễn cưỡng đấy!”

Dư Dao: “…”

Cô đảo mắt: “Tùy cậu.” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Tình yêu chính là như vậy, ai động lòng trước là kẻ thua cuộc. Cuối cùng thì, chịu khổ như một con cún cũng chỉ là tự cậu chuốc lấy thôi.

Không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cô nhíu mày xoa xoa bụng. Ánh mắt lia qua hộp cơm trên bàn,ánh mắt cô lại sáng lên.

Cánh tay vừa vươn ra thì bị một bàn tay đập lên hộp cơm, chặn lại.

Bàn tay thon dài trắng trẻo, gân xanh nổi rõ.

Nguyên Dạ cảnh giác nhìn cô, nhíu mày đầy bất mãn: “Chị làm gì đấy? Cái này không phải cho chị.”

Dư Dao bất lực: “Cho cậu cậu cũng không ăn…”

“Tôi nói không ăn khi nào?” Anh nhướng mày đáp, rồi đột ngột cao giọng, “Bỏ tay ra!”

Dư Dao: “…”

Dư Dao xem thường trắng mắt liếc nhìn anh một cái.

Lúc nãy còn hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Giờ lại che chở bảo vệ đồ ăn như thế này.

Ha, đàn ông, thật đúng là thất thường.

Nguyên Dạ đứng dậy, một tay giật bỏ chiếc cà vạt lỏng lẻo trước ngực.

“Chị đi trước đi. Tôi sẽ bay chuyến sớm nhất vào ngày mai.”

Dư Dao sợ ngây người: “Không phải chứ, Nguyên tổng!”

Nói cái gì mà đàn ông yêu đương thì chỉ số IQ về không chứ, đều là nói xạo cả. Khi yêu thật lòng, trí khôn của đàn ông cũng sẽ tụt xuống âm độ.

Nguyên Dạ bình tĩnh nói: “Vừa nhớ ra có chút việc gấp.”

Việc gấp cái rắm, chẳng qua là gấp gáp muốn đi dỗ vợ thôi.

Dư Dao kéo miệng cười nhạt, nhặt cuốn sổ trên bàn lên, “Lúc nãy tôi qua cửa hàng của hãng G, thấy họ ra mắt dòng nước hoa mới, đây này – hàng đặc biệt ở cửa hàng miễn thuế.”

Cô liếc mắt nhìn sang bên cạnh, giọng nói có phần cao lên: “Ai nha, trước đó nhìn thấy Ỷ Ni đăng lên vòng bạn bè, bảo rằng đây là chai nước hoa duy nhất cô ấy từng dùng hết sạch…”

Nguyên Dạ dừng bước, mặt không biểu cảm quay lại, im lặng chộp lấy cuốn sổ trên bàn.

Dư Dao cười nhẹ: “Không phải có việc gấp sao? Sao còn ghé qua cửa hàng miễn thuế làm gì?”

Người đàn ông lại bước đi, dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.

“Ai cần chị lo.”



Chiếc Maybach đen đậu trong đêm khuya ở sân bay.

Tài xế xuống xe mở cửa sau, người đàn ông khom lưng nhẹ nhàng ngồi vào, đặt túi chứa các hộp quà có logo của nhiều thương hiệu nổi tiếng bên cạnh.

Anh lấy điện thoại ra, đầu ngón tay vuốt qua lại trên viền điện thoại vài lần nhưng mãi không mở khoá.

Vẫn là không gọi, lỡ đánh thức cô ấy thì sao. Cứ trực tiếp về nhà, nói trực tiếp sẽ tốt hơn.

Đêm khuya, đường phố thông thoáng, chiếc Maybach nhanh chóng lao qua cầu vượt, hướng thẳng đến khu trung tâm thành phố.

Nguyên Dạ đột ngột lên tiếng: “Tìm một tiệm hoa, dừng lại một chút.”

Tài xế khựng lại, mặt lộ vẻ khó xử: “Nguyên tổng, giờ này… làm gì còn tiệm hoa nào mở cửa chứ?”

Anh im lặng, đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn qua kính chiếu hậu.

Tài xế lập tức giật mình.

Ông chủ bình thường dễ tính, nhưng đừng có dại mà thử thách anh ấy vào lúc không dễ tính.

Tài xế vội vàng gật đầu lia lịa: “Rõ rồi!”

Tìm! Có lùng đến chân trời góc bể cũng phải kiếm cho ra một bó hoa!

Vừa định mở bản đồ, đã nghe tiếng anh nói thêm: “Quay đầu lại.”

Tài xế tưởng mình nghe nhầm: “À… hả?”

Nguyên Dạ không ngẩng đầu, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vừa sáng lên.

Trên giao diện WeChat, Thi Ỷ Ni vừa gửi đến vài tin nhắn:

“Cô nhỏ,thực ra chuyện tối nay chỉ là hiểu lầm thôi. Cả đêm em không ngủ được.”

“Hiện tại tài xế đến rồi, em đang trên đường ra sân bay đây!”

“Chắc mọi người chưa đi đâu đúng không? Chị đừng nói cho Nguyên Dạ biết được không? Anh ấy có vẻ rất tức giận. Đợi em đến nơi, em sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy.”

Hầu kết người đàn ông nặng nề nuốt xuống, lặp lại: “Quay đầu lại.”

Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen sáng rực trở lại: “Quay lại sân bay!”

“Vâng!”

Chiếc xe sắp về đến nhà, nhưng tài xế không dám hỏi gì thêm, nhấn ga mạnh mẽ, quay xe về lối cũ.

Khi về đến sân bay, phương Đông đã hé sáng đôi chút. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Ra khỏi xe, người đàn ông sải bước dài đi thẳng vào phòng chờ. Cả người anh như có gió cuốn theo, vạt áo bên hông khẽ bay lên cùng từng bước chân.

Không gian rộng lớn khiến người ta cảm thấy mất phương hướng, anh nhíu mày nhìn quanh, một tay lấy điện thoại ra nhanh chóng gửi tin nhắn:

【Đến rồi sao? Đừng đi lung tung.】

Chưa đợi bên kia trả lời, anh lại gửi thêm một tin:

【Anh đến tìm em. Em đang ở đâu?】

Qua một lúc lâu, Thi Ỷ Ni mới trả lời anh:

【Ở nhà.】

Nguyên Dạ: “?”

Nguyên Dạ đứng yên tại chỗ, ngây người nhìn màn hình điện thoại.

Phía trên màn hình hiển thị “Đối phương đang nhập tin nhắn”, rất nhanh sau đó, một bong bóng trắng xuất hiện.

【Thế nào, vui không?】

【Nguyên cô nhỏ [cười]】