Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 3: Đi làm




Chiếc Mercedes dừng lại bên cửa toà nhà lớn, bóng lưng trần nơi chiếc xe dừng lại phản chiếu từng khuôn mặt thấp thỏm căng thẳng hai bên. Cửa xe từ từ được mở, bên trong một dáng nam nhân cao lớn, khuôn mặt phúc hắc chẳng tươi cười từ từ bước ra. Kế bên cạnh là một tiểu thư đài các, mái tóc xoăn bồng bềnh gợn sóng thu hút hết thảy mọi ánh nhìn.

“Chào phó giám đốc Trịnh, thư ký Tô.”

Mọi người đứng hàng hai bên cúi chào theo thông lệ mỗi ngày. Đối với đám nhân viên này, sự xuất hiện của hai người họ chính là thời điểm bắt đầu cho ngày đi làm cùng cực.

Đợi tới khi Trịnh Đăng Bảo và Tô Tĩnh Nhi xa khuất tầm mắt, đám nhân viên mới thì thào vài lời đùa cợt:

“Phó Giám Đốc với thư ký Tô chắc hẳn là một cặp đấy.”

“Hôm trước tôi còn thấy hai người họ đi ăn tối cùng nhau nữa. Chắc tin đồn họ đang tìm hiểu không phải giả đâu.”

“Sao tôi nghe thấy Phó Giám Đốc từng cầu hôn cô ấy rồi mà bị từ chối?”

“Một người như Phó giám đốc, chỉ cần cưới về là đủ ăn sung mặc sướng rồi, ngu gì mà từ chối?”

“…”

Khế Phương đứng một góc, thu hết toàn bộ câu chuyện vào trong ánh mắt. Nỗi lòng lại nhói lên vài cơn bức bối. Cô đã tới công ty làm việc được hơn tháng, nhưng những gì bản thân nghe thấy cũng chỉ là những lời ca ngợi sự đẹp đôi của hai người họ. Còn cô- một nhân viên vệ sinh quèn, rõ ràng cô mới là vợ của Đăng Bảo mà lại đến gương mặt chồng cũng không thể thấy.

“Khế Phương, cô đứng đây làm gì? Mau chùi tolet nam tầng 10 đi. Nhân viên tầng đó hôm nay xin nghỉ.”

“Dạ vâng ạ!”

Khế Phương nặng nhọc vác theo đồ nghề bảo hộ, từng bước đi lên bậc thang. Mới ngày nào cô còn là một thiếu nữ khoẻ mạnh, mơ mộng về một tình yêu lớn bất diệt với Đăng Bảo, vậy mà bây giờ lại lôi thôi nhếch nhác đến bản thân cũng không thể nhận ra. Cô cũng chẳng còn nhớ lần cuối cùng mình được đi spa chăm sóc cơ thể là khi nào? Lần cuối cùng đi làm móng với bạn bè cũng cách đây bao tháng rồi?

“Nếu như ai đó phát hiện vợ của Phó Giám Đốc lại là một bà vợ già nua, ngày ngày kì cọ bồn cầu như thế này thì phải làm sao đây?”

Lời nói vừa dứt, cánh cửa lớn của nhà vệ sinh tầng 5 vội mở toang. Không gian gượng ngạo hiện dần lên trên khuôn mặt Khế Phương, cô đỏ bừng mặt, lập tức quay người về sau không ngừng cúi đầu xin lỗi:

“Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý! Anh cứ tiếp tục đi!”

Có lẽ mải suy nghĩ vớ vẩn mà cô đã không kịp thấy những câu chuyện tế nhị bên trong. Phải mất một lúc định thần xoá bỏ xấu hổ, người đàn ông mới mở cửa bước ra:

“Chắc cô mới làm. Chuyện như vậy mấy cô khác đều là ung dung bước vào. Chỉ cần cô không ngại thì người ngại sẽ thành chúng tôi.”

“Tôi không cố ý!”

“Tôi trêu cô thôi. Mà bên trong vẫn còn người, nếu cô ngại thì đợi lát nữa họ ra hãng vào.”

Người đàn ông khiến Khế Phương xấu hổ lại có thể nhẹ nhàng tới vậy. Nhưng nếu như sự dịu dàng này xuất phát từ Đăng Bảo thì có phải cô sẽ nhảy lên trong sung sướng hạnh phúc hay không?

Chưa kịp nói gì thêm thì người đàn ông vui tính đó đã đi mất. Chỉ kịp để lại trong đầu Khế Phương một nụ cười toả nắng nhẹ nhàng pha chút hài hước.

“Chắc anh ta không phải người của Kính Nghị. Ở Kính Nghị làm gì có thể tự do đi lại ở tầng 10 như vậy?”

Nhưng suy nghĩ vớ vẩn ấy chưa kịp thêm thắt thì Khế Phương như một con cá mất não, lại vội vàng mở toang cửa nhà vệ sinh. Chỉ có điều bây giờ trước mặt cô hoàn toàn không hiện lên bất kỳ một sự ngại ngùng e thẹn nào nữa mà hết thảy chỉ là hoảng sợ.

“Đăng Bảo…anh…”

Khế Phương không hề nghĩ tới sẽ gặp chồng tại đây. Cô vẫn chưa hề chuẩn bị chút tinh thần nào cũng như một cơ thể thơm mát nhất, một Khế Phương xinh đẹp nhất.

Còn Đăng Bảo, hắn chỉ nhẹ nhàng lướt qua một ánh mắt, chán ghét cố tìm kiếm một luồng không gian trong lành hít thở một hơi cho đỡ phải xổ ra một tràng đay nghiến.

“Tránh ra!”

Khế Phương lùi lại một bước, cúi gằm mặt định nhường đường nhưng chợt nhớ lại câu chuyện khi nãy. Cô lại sợ anh hiểu lầm, sợ rằng mối quan hệ của cả hai lại thêm xa cách.

“Chuyện vừa nãy là không may. Em không có ý định gì hết. Anh cũng đừng tức giận. Em chỉ định vào làm tròn công việc, nhưng ai ngờ, bên trong lại có người như vậy!”

Khế Phương ném vội cây cọ bồn cầu trên tay xuống, nắm chặt vạt áo của Đăng Bảo, nhỏ giọng cầu xin. Đây chính là điệu bộ năn nỉ tốt nhất mà cô từng học được của Tĩnh Nhi, tuy rằng cô không xinh đẹp như cô ấy nhưng chỉ cần cô thật lòng thì cũng có tác dụng.

“Buông tay!”

Đăng Bảo vừa nói vừa giật cánh tay về phía sau. Theo quán tính Khế Phương bị hất vung mạnh ngã nhào xuống đất. Toàn thân trượt dài trên nền nhà vệ sinh vẫn còn vương lại những dấu giầy chưa kịp lau.

“Á.”

Tiếng kêu đau đớn chưa kịp để bản thân nghe thấy, Khế Phương đã vội quay mặt tìm kiếm bóng dáng Đăng Bảo.

Chắc hẳn anh ấy cảm thấy áy náy lắm. Chắc hẳn anh ấy đang vội chạy lại đỡ cô. Vậy Khế Phương sẽ nói rằng: em không sao đâu anh không cần phải lo lắng như vậy.

Nhưng, chờ đến khi Khế Phương đứng dậy, bên ngoài chỉ kịp truyền vào một âm thanh quen thuộc:

“Anh Bảo, anh làm gì lâu vậy? Đối tác đang chờ anh trong văn phòng đấy!”

“Không có chuyện gì đâu! Tĩnh Nhi, mình đi thôi!”