Chương 18: Tương lai khó lường
Chương 18: Tương lai khó lường
"Nhiệm vụ chính tuyến 1: Ngã Mệnh Tại Ngã Bất Tại Thiên.
Thiên địa hữu số, vạn vật hữu mệnh. Đã tồn tại trong vũ trụ này, vạn vật đều vận hành theo những trật tự chung. Mọi việc xảy ra không phải vô cớ, mà luôn luôn đều có đạo lý của nó. Tuy nhiên, tương lai khó lường, không phải lúc nào mọi chuyện đều xảy ra theo những gì được sắp đặt sẵn.
Nếu như muốn sống một cuộc đời của chính mình, ngươi phải đứng lên nắm giữ vận mệnh của chính mình, chỉ có như thế, bản thân mới không còn là một con rối bị thiên mệnh điều khiển.
Yêu cầu nhiệm vụ: Chấp nhận điều khiển vận mệnh bản thân.
Phần thưởng: Không rõ."
Giao diện hệ thống xuất hiện, trước mặt La Nguyên là một màn hình hiển thị nhiệm vụ.
'CMN, sao cái thuyết minh nhiệm vụ này ta nhìn không hiểu lắm a?' La Nguyên mộng bức.
Đây là lần đầu tiên La Nguyên nhận được nhiệm vụ từ hệ thống, nên hắn không tránh khỏi có chút mờ mịt.
'Để ta phân tích kĩ càng chuyên sâu hơn cái đã.'
'Chấp nhận nắm giữ vận mệnh à? Chẳng lẽ ý hệ thống là muốn ta đối đầu thiên mệnh để giành giật số mệnh của ta?'
'Không, không phải. Không nhất thiết cứ phải đối đầu với lão thiên gia. Dù sao không phải sự việc nào đều xảy ra theo ý thiên đạo mong muốn, nên có nhiều cách để hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.'
'Khoan đã, có lẽ ta đã nghĩ lạc đề rồi. Trọng điểm của yêu cầu này hẳn là nằm ở hai chữ 'chấp nhận' có nghĩa là xem xét ý muốn của ta, để ta quyết định. Chứ với bản lĩnh bây giờ của ta khó mà chống lại vận mệnh được, hệ thống hẳn sẽ không phân phát nhiệm vụ ngoài tầm với của ta.'
'Ừm, bây giờ ta nên làm gì đây? Theo những gì ta học hỏi được từ các tiểu thuyết, thiên mệnh tồn tại là để ràng buộc, ngăn cấm những sự việc ngoài tầm kiểm soát, gây mất cân bằng cho dòng thời gian của thế giới, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tương lai. Phương thức vận hành như thế hẳn là một loại bản năng bảo vệ của ý chí thế giới, nhằm tránh khỏi những thực tại nơi mà thế giới có kết cục sụp đổ, hủy diệt. Tuy rằng cách thức này có hơi tàn nhẫn, bất công, bởi có kẻ thì sống trong vui sướng an nhàn, có kẻ thì có một cuộc đời quằn quại đau khổ, thế nhưng đó vốn là bản chất mà bất cứ thế giới nào cũng có. Nếu có kẻ cố gắng vùng vẫy, chống đối lại thiên đạo thì hậu quả mà nó để lại rất thảm khốc cho toàn bộ sinh linh tồn tại trên thế giới đó.'
'Hơn nữa, cũng chưa hẳn cuộc đời của ta sẽ không suôn sẻ, hay là cứ để nguyê-.'
Bỗng nhiên mặt La Nguyên đanh lại, môi mím chặt, bàn tay siết lại như sắp có máu chảy ra.
"La Nguyên ơi là La Nguyên, đến lúc này mà mày còn trông mong rằng sẽ có ai đến cứu giúp mình ư? Sau những gì mày đã trải qua, mày vẫn còn muốn phó thác cuộc đời của mình cho kẻ khác sao? Mày cho rằng để cho lão thiên gia nắm giữ số phận của mình thì sẽ tốt đẹp? Mày thật là ngây thơ mà, tính dẫm lại vết xe đổ của mình?"
"Thôi, kệ cmn nó chứ. Cái gì mà thiên mệnh chứ, cái gì mà bản chất thế giới chứ, lão tử đếch care. Mệnh ta do ta không do trời."
"Lão tử đã lập lời thề rằng, kiếp này chắc chắn sẽ sống vì chính mình. Hủy diệt thế giới sao? Hừ, đó chỉ là lời ngụy biện dành cho những kẻ yếu đuối thôi. Những kẻ có bản lĩnh thật sự, thì không cần ảnh hưởng tới những người xung quanh, mà vẫn có thể đạt được mục tiêu của mình."
"Được lắm, lời khiêu chiến này, lão tử chấp nhận."
Lúc này, trong ánh mắt La Nguyên hiển hiện vẻ kiên quyết, sẵn sàng đối đầu với tương lai khó lường.
"*Đinh* kiểm trắc được ý chí quyết tâm của túc chủ, phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ, nhiệm vụ chính tuyến 1 hoàn thành, ban thưởng 100 tích điểm. Tự động phân phát nhiệm vụ chính tuyến tiếp theo."
"Hửm, nhiệm vụ hoàn thành rồi sao? Chờ đã, phần thưởng nhiệm vụ lại là tích điểm? Hóa ra muốn có được tích điểm thì phải hoàn thành nhiệm vụ à? Từ hồi ta nhận được hệ thống đã phân vân không biết cách dùng và kiếm được nó, có hỏi hệ thống thì cũng chẳng hé răng nửa lời, Tiểu Lạc Lạc cũng không biết vì chủ nhân trước đó chưa từng tiết lộ gì. Bây giờ coi như cũng được khai thông mông đít một chút rồi."
"Bỏ chuyện này qua một bên, ta thử kiểm tra nhiệm vụ mới cái đã."
La Nguyên mặt mày hớn hở, sắc mặt tươi cười xem xét nhiệm vụ tiếp theo. Thế nhưng chưa đầy 10 giây sau, khuôn mặt hắn đông cứng lại, nụ cười biến mất, tâm thần ngốc trệ, toàn thân như biến thành pho tượng đá.
"Đệch mợ, cái này... đùa nhau đấy à?" Thanh âm ngưng trọng của La Nguyên thể hiện rõ sự nghiêm trọng trên nét mặt hắn.
Rất nhanh sau đó, La Nguyên đưa mắt về một phía khu vực của Thanh Vũ Lâu, sau đó chân giẫm trên mặt đất, cước lực tăng lên, lao nhanh về phía đó.
*
Tại một địa điểm bí mật của Thanh Vũ Lâu.
Hiện hữu ở nơi đây là những thành phần bang chúng của Hắc Hổ Bang, có trách nhiệm canh gác trấn giữ nơi này, không cho ngoại nhân xâm nhập, bước vào nửa bước. Toàn bộ lính canh đều là võ sĩ, hầu hết đều có tu vi nhất tinh, một vài ngươi có tu vi nhị tinh là đầu lĩnh nơi đây. Đồng thời, khắp nơi quanh đây đều được lắp đặt cơ quan báo động được thiết kế cầu kì. Trận thế to lớn đến độ một con ruồi cũng đừng hòng lọt vô.
Lí do cho việc nơi này được canh giữ nghiêm ngặt đến vậy là vì nơi này là địa điểm trọng yếu, nơi dẫn đến khu vực khách quý của Thanh Vũ Lâu. Thanh Vũ Lâu chia thành hai khu vực nhỏ, một là dành cho thường dân, phần còn lại là dành cho những kẻ có tiếng tăm trong và ngoài thành. Khu vực này ngoài việc là nơi ăn chơi hưởng lạc, thì còn được rất nhiều nhân vật, thế lực sử dụng để bàn bạc, thảo luận về mọi loại sự vụ. Làm như vậy là để tránh cho người ngoài nhòm ngó, tìm hiểu. Dù sao thì, những sự vụ liên quan đến chính mình thường thì càng ít người biết càng tốt, tránh ảnh hưởng đến lợi ích bản thân, nếu như hành sự tại địa bàn của mình, thì sẽ đi ngược lại điều đó. Do đó, mọi khách nhân đến đây đều được giữ kín thân phận, ngay cả Hắc Hổ Bang cũng không thể tìm hiểu lai lịch của họ, chỉ có thể làm người trung gian thân thiện, xúc tiến trợ giúp nhiều bên.
Ngay tại lúc này, lòng cảnh giác của các bang chúng canh chừng nơi đây vẫn không thuyên giảm, và nguyên nhân chính dẫn đến nó là...
"Này, ngươi biết gì chưa, nghe nói hôm nay thanh lâu sẽ tiếp đón những nhân vật cực kì quyền quý đấy, đến cả bang chủ cũng phải nhìn họ bằng con mắt kính nể đấy . Ta được cho biết rằng bọn họ tới đây để bàn bạc một sự việc rất hệ trọng. Vì để đảm bảo bí mật, nên bang chủ đã ra lệnh phong tỏa nơi này, không cho khách nhân nào đến đây."
"Thật sao. Rốt cuộc là thần thánh ở phương nào mới có thể khiến cho bang chủ quyết định như vậy? Cho dù là thành chủ đích thân đến đây cũng không thể nào gây ra động tĩnh lớn như vậy được."
"Không rõ. Tin tức ta biết được chỉ có bấy nhiêu đó thôi."
"Suỵt. Ngậm cái mồm của ngươi lại đi, chê sống lâu quá à. Đây là chuyện mà các ngươi có thể ngang nhiên bàn luận được chắc? Bang chủ mà phát hiện thì cái đầu chó của ngươi rơi là cái chắc."
"Bình tĩnh, làm gì mà căng thế bạn ơi. Chỉ cần không có tên nào ngu học hé môi tiết lộ thì chỉ có ông trời mới biết, ai mà bắt tội được ta chớ."
Một tổ đội bang chúng được dẫn đầu bởi tên thủ lĩnh tu vi nhị tinh, theo sau là 5 tên nhất tinh võ sĩ, vừa tuần tra xung quanh khu vực, vừa mở miệng nghị luận xôn xao.
"Được rồi, các ngươi cũng thu liễm lại cái tính nhiều chuyện đó đi, cứ như đàn bà vậy, luyên thuyên không thôi. Bây giờ đang là thời khắc cần tập trung tinh thần, bang chủ đã căn dặn kĩ càng, phải thường xuyên theo dõi nơi này, để ý xem có con cá lọt lưới nào không. Chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ, cứ tự nhiên mà buôn dưa lê bán dưa chuột." Tên thủ lĩnh mở miệng, ngắt lời mấy tên thủ hạ.
Toàn bộ thành viên tổ đội ngừng nói chuyện, đồng thanh kêu "Rõ" thể hiện sự nhất trí.
Cứ như vậy, tổ đội vô danh tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình, quanh quẩn xung quanh khu vực khách quý suốt mấy chục phút sau.
Cục diện yên bình này chỉ bị phá vỡ khi mà thủ lĩnh của đội, người vẫn luôn dẫn đầu tổ đội không ngừng tuần tra, đột nhiên ngừng bước, thân thể đứng yên một chỗ, không động đậy chút nào.
"Ừm, đại nhân, ngài làm gì vậy? Sao bỗng nhiên không nhúc nhích tí nào, chẳng lẽ có vấn đề gì phát sinh à?" Một tên thủ hạ nhận thấy hành động quái lạ đó, tiến lên đưa tay về phía tên thủ lĩnh, mở miệng dò hỏi, trong ánh mắt có chút khó hiểu.
Thế nhưng, ngay khi hắn chạm tay vào người đối phương, cơ thể của tên thủ lĩnh gục ngã, nằm sấp trên mặt đất, cả người hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Cảm thấy kinh hãi vạn phần, tên bang chúng thu tay lại, tim đập nhanh, thâm tâm cảm thấy sợ hãi vô cùng.
"Đ- Đại nhân, ngài không sao chứ... Không ổn rồi, mấy người các ngươi, đại nhân xảy ra chuyện bất trắc rồi. Chúng ta phải mau-" Tên thủ hạ vô danh quay đầu lại, ý muốn thông báo cho mấy tên bang chúng khác. Vậy nhưng một lần nữa, hắn lại cảm thấy kinh hoàng tột độ.
Mấy tên bang chúng cùng tổ đội với hắn lúc này sắc mặt thẫn thờ, toàn thân ủ rũ, không có một chút sức lực nào, cuối cùng ngã quỵ, kết cục giống như tên thủ lĩnh.
Tên thủ hạ duy nhất còn giữ được ý thức lúc này đang không hiểu chuyện gì xảy ra, rốt cuộc tiền nhân hậu quả như thế nào, hắn một mặt mịt mờ, trong đầu rối tung cùng kinh sợ. Trực giác nói với hắn phải chạy ngay lập tức. Đúng lúc đó, một thanh âm như của quỷ dữ truyền đến tai hắn.
"Hehehe, ez vcl. Không ngờ rằng ta vẫn có thể kiểm soát được luồng sát khí sau khi nó rời khỏi cơ thể. Ta chỉ cần che dấu khí tức của sát khí, điều khiển nó vô thanh vô tức xuyên vào thân thể các ngươi, kiềm chế sát khí lại, đợi đến khi nó tụ tập lại tâm tạng rồi kích phát khả năng ăn mòn sinh cơ của sát khí, thì các ngươi sẽ c·hết mà không cách nào chống cự được. Ta quả là có thiên phú sát thủ bẩm sinh mà."
"Cơ mà nhược điểm của chiêu này rất rõ ràng, sát khí sau khi rời khỏi cơ thể ta không thể cách xa ta quá nhiều được, cũng không thể cử động nhiều được, nếu không sẽ mất khống chế, tan biến ngay tắp lự. Đồng thời thời gian tồn tại cũng không quá lâu. Dùng để làm cạm bẫy thì tạm được, cơ mà trong chiến đấu trực tiếp không có hiệu quả quá lớn."
"Chỉ cần giữ lại một tên để tra hỏi là được, mấy tên khác cứ g·iết hết cho đỡ nặng thân. Lơ là một phát mà chúng cho quả móc lốp thì cay lắm."
Một thần bí nhân không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh tên bang chúng, nụ cười man rợ tương phản với trang phục buồn cười lại kết hợp một cách hoàn mỹ, thức tỉnh bản năng kinh sợ nằm ở sâu bên trong hắn. Người này là ai, vậy mà lại có thủ đoạn thần không biết quỷ không hay g·iết c·hết võ sĩ; là những gì đang xảy ra trong đầu hắn.
Thần bí nhân lúc này quay đầu sang phía tên bang chúng, ánh mắt ẩn sau mặt nạ tia chằm chằm hắn, như một con mãnh thú trực nhìn con mồi, không cho hắn lối thoát.
"Ê ku, thời lượng chương sắp hết nên ta sẽ không dài dòng nữa. Mau mau ngoan ngoãn khai ra mọi thông tin ngươi biết về thanh lâu và mấy tên khách nhân đến đây đêm nay, làm như vậy ta còn xem xét tha cho cái mạng của ngươi."
"Chẳng qua, nếu như ngươi dám có ý đồ mưu hại, nói xấu ta... Khửa khửa khửa, ta chân thành khuyên nhủ ngươi một câu, quân tử nhất ngôn không thì hậu môn tan nát đấy, con trai"