Là Rồng Mạnh Lắm Sao

Chương 9




"Ngươi thất bại, không đủ điều kiện để nhận hóa hình lệnh."

Giọng nói tràn đầy uy nghiêm vang vọng thật lâu trong đầu kéo cho ý thức Lí Việt một lần nữa thanh tỉnh.

Thân rắn cảm nhận từng tấc tế bào truyền đến hải não khiến Lí Việt thật sâu mê mang, nhưng ngay sau đó hắn ý thức cùng nhận biết khôi phục hoàn toàn, ánh mắt âm trầm nhìn tòa bia đá trước mặt.

Nhìn thật lâu một hồi rồi lặng lẽ quay thân hình to lớn rời khỏi.

Đại địa một lần nữa ầm âm chấn động, Lí Việt chẳng mấy chốc đã hoàn toàn li khai phiến khu vực này, mà ánh mắt từ bí ẩn chỗ cũng ngay sau đó thu lại ánh nhìn, không gian nơi đây chậm rãi chìm vào trong tĩnh mịch.

"Hóa hình lệnh, đồ tốt, có điều tạm thời chưa đủ sức lực để với tới, tuy nhiên không lâu nữa đâu ta sẽ đạt được." Lí Việt nội tâm âm trầm đến cực điểm, hắn chưa bao giờ chịu cực khổ quá đáng đến mức này, một đả kích cực lớn đến tôn nghiêm của bản thân.

"Hơn nữa cảm giác bị theo dõi cũng không còn, xem ra mục đích của nó không có nhằm đến ta."

Một đường Lí Việt câu thông toàn bộ rắn nhỏ dưới trướng toàn lực tìm rắn hang.

Tổng cộng Lí Việt tìm tới mười ba đầu rắn hang, trong đó rắn đầu đàn là hầu như đều bị Lí Việt một đuôi quật chết tươi còn lại số khác là nhanh chóng thuần phục.

Rắn số lượng dưới trướng chẳng mấy chốc đã phá một vạn, không những thế Lí Việt còn thu phục được ba đầu rắn biến dị cấp F, cái này khiến cho hắn thật sâu nhìn lại cảm nhận đối với thế giới này.

Mạnh hơn Lí Việt ắt tồn tại rất nhiều.

Mà tại lúc trong rừng rậm Lí Việt điên cuồng tìm kiếm thu phục thủ hạ thì bên ngoài đường chính Hoành Chu đám người đã gần như tới giới hạn.

Phốc! Hoành Chu trong tay đao khó khăn gọt đi đầu biến dị người, miệng là không ngừng thở dốc.

Nhân số lúc này chỉ còn đúng bốn người, vòng tròn khoảng cách bị rút ngắn đến mức độ khó có thể tưởng tượng nổi.

Nhìn xuống dưới chân chất đống như núi biến dị người, nhìn sang bên cạnh thưa thớt thành viên, Hoành Chu lắc đầu thở dài, nhưng ngay sau đó hắn nở một nụ cười nhạt nhẽo:

"Có lẽ ta phải bỏ mình ở đây rồi, có điều thế hệ tiếp theo sẽ không chịu nhẫn dưới thủ trảo của các ngươi nữa đâu."

"Chu đội trưởng ngài nói đúng, chúng ta hi sinh không vô ích."

"Cùng lắm thì trước khi chết phải mang đi đại lượng đầu biến dị người mới được."

"Ha ha ha, xem ra mấy người vẫn chưa bị dập tắt chiến ý, vậy cùng ta khuấy lên hồi phong vân thôi." Hoành Chu phát sinh cười lớn, ngay lập tức hai chân tụ lực định lao ra phía trước.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ to lớn kéo lấy chú ý của toàn đoàn.

Bên trái cách đó hai mươi mét, từng luồng lửa nhiệt mãnh liệt bốc lên thiêu rụi lấy đại lượng biến dị người.

Mà không những thế lửa là không ngừng phát ra mãnh liệt tiến lên phía trước, biến dị người dưới sức nóng thiêu đốt gầm lên đau đớn thu hút rất nhiều biến dị khác kéo lại.

Do vậy bên Hoành Chu sức ép mới giảm đi phân nửa, tuy nhiên không vì lẽ đó mà đám người dừng lại động tác chém giết.

"Chu đội trưởng, Tiểu Hắc ta đến cứu ngài đây." Thiếu niên trưởng thành thanh âm vang lên truyền thẳng vào tai Hoành Chu khiến cho vẻ mặt hắn biến sắc, giận dữ hét lên:

"Trần Hắc, tên khốn này ngươi không chạy đi còn quay lại làm gì."

"Ha ha ha, ngài đừng lo, ta cơ thể trải qua dị biến khó khăn một màn qua đi mà trở nên thuế biến hoàn toàn, đám tiểu đả nháo này nhằm nhò gì."

Bên kia giọng nói nhanh chóng vọng lại cùng không kém phần bá khí, mà nhìn biến dị người không ngừng bị lửa thiêu rụi đi thì đủ hiểu lời lẽ cũng có cơ sở dựa vào.

Tuy nhiên Hoành Chu sắc mặt cũng không khá hơn là bao, trái lại động tác còn mãnh liệt hơn vài phần.

Giận có giận tuy nhiên lo lắng hơn là giận.

...

"Chu đội trưởng đây là!" Trần Hắc từ xa cười cười chạy đến nhìn.

Đối diện chính là Hoành Chu đang cận thẩn đặt một mai tinh thạch màu đỏ óng ánh lên va li bên trong, động tác cực điểm cẩn thận.

"Tiểu tử ngươi đối với biến dị khủng khiếp không có sợ chứ." Hoành Chu lặng lẽ nói ra, trên tay động tác cũng không có dừng lại.

"Có chút sờ sợ, tuy nhiên giết nhiều thì quen thôi." Trần Hắc gãi gãi đầu nói.

Lời này hắn nói là thật, trước khủng bố hình dạng của biến dị người không sợ mới là lạ, tuy nhiên quân nhân tác phong rèn luyện đã tôi luyện tới tinh thần thép cùng ý chí to lớn, dù sợ nhưng rất nhanh mà quen dần.

Đương nhiên Hoành Chu biết điều này nhưng hắn vẫn hỏi, có lẽ tiện mồm đi.

"Chu đội trường, ngài vẫn chưa trả lời ta."

Vừa lúc Hoành Chu cũng đã làm xong, thân hình to lớn chậm rãi đứng thẳng cao hơn Trần Hắc một cái đầu, ánh mắt lăng lệ mà sắc bén nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Song Trần Hắc cũng chỉ xẹt qua một tia miễn cưỡng, ngay sau đó thoải mái mặt đối mặt.

"Tiểu tử, ngươi thật tiến bộ rồi, đây là mai tiến hóa tinh thạch." Hoành Chu cười lên một tiếng rồi nhanh chóng li khai khỏi đây, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn mất hút.

Trần Hắc nhìn một màn mà mặt mày âm trầm, quyền đầu nắm chặt lại, giọng khó khăn phát ra: "Vẫn như vậy, ngài vẫn không công nhận ta."

Hoành Chu dẫn dắt tiểu đổi gồm mười một người, nhiệm vụ chính là thâm nhập vào biến dị người sào huyệt mà tìm ra mạnh mẽ cơ hội, và mất vài ngày chính là thu được tinh thạch thành quả thông tin.

Mà một điều nữa là tinh thạch vị trí là do tổng bộ cung cấp, Hoành Chu chỉ có nhiệm vụ kiểm chứng cùng mang về, còn lại bí ẩn không hỏi lại.

Một đường thuận lợi thâm nhập đến đây, tinh thạch số lượng thu được cũng gần ba mươi khỏa.

Càng già lại càng cẩn thận, càng tính trước lo sau nên Hoành Chu không có gấp rút kiếm tiếp mà lệnh đoàn đội nhanh chóng rút về.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống bao phủ toàn bộ đại địa.

Ban đêm dị biến người phi thường cuồng bạo mà rống lên từng tiếng giận giữ thanh âm, như cá gặp nước một dạng di chuyển linh hoạt hơn ban đêm gấp vô số lần, đám người bước tiến dừng lại chỉ còn cách cố thủ tại một tòa nhà tiểu ốc phòng dưới.

Phốc! Đầu này biến dị người thân phận bảo vệ cứ như vậy bị một thành viên trong đoàn nhẹ nhõm giết chết.

Cả đoàn rất nhanh chiếm lĩnh lấy bảo vệ nơi ở, cửa chính cực lớn gia cố.

Khắp nơi gọn gàng dọn dẹp rồi riêng phần mình lấy ra ăn đồ ăn hộp, ăn xong là bốn người đứng ra canh gác, còn lại lao vào ngủ, đến sáng lại đổi lại.

Mà Trần Hắc chính là một trong bốn người xung phong gác đêm.

Giữa đêm tối không đèn đuốc, chỉ có ánh trăng mờ mờ chiếu đến lộ ra cảnh vật khắp nơi bốn bề yên tĩnh.

Thông qua khe cửa nhỏ nhìn ra đường chính là đại lượng dị biến người du đãng, một đám rồi một đám đi với nhau, mặt mũi mục rữa lộ ra khủng bố xương trắng.

"Gào gào gào gào!!!" Từng đám rồi lại từng đám vô ý thức rống lên vài tiếng, song nhanh chóng cúi gằm mặt xuống mà lảo đảo tiến lên phía trước.

Bất chợt Trần Hắc trong mắt tinh quang lóe lên, cả người lặng yên không tiếng động lùi sâu vào bên trong, thân pháp nhanh nhẹn quỷ dị luồn qua mọi chướng ngại vật mà tiến sát đến va li đen Hoành Chu để tại một góc nhà.

"Tiến hóa, ta cũng muốn đến lúc đó ta không tin ngài không công nhận năng lực của ta." Trần Hắc miệng lẩm bẩm, tay động tác nhanh chóng mở khóa chốt.

Cạch một tiếng nhỏ nhẹ va li bên trong đồ vật hiển lộ ra trước mắt.

Ba mươi khỏa to bằng ngón tay cái phát ra lưu li xanh nhạt, giữa cái màn đêm u tối như quang mang nhè nhẹ nở rộ.

Cầm lên một mai Trần Hắc tỉ mỉ quan sát, nhưng ngay sau đó hắn đóng lại va li, hai tay hì hục khôi phục lại khóa bộ dáng ban đầu, rất nhanh hoàn thành mà lặng yên rời khỏi trở về ban đầu vị trí.

Nhìn ra bên ngoài dị biến du đãng rồi lại nhìn lên phát ra lưu quang tinh thạch, trong đầu một chút hồi tưởng, Trần Hắc đã hoàn toàn chốt xuống một cái mục đích.

Chỉ thấy hắn cầm lên tinh thạch mà lắc lắc, rất nhanh nhận ra bên trong chính là dịch lỏng màu xanh, ý niệm trong đầu cấp tốc vận chuyển rất nhanh làn ra suy đoán.

Vỏ bọc bên ngoài không cần thiết, dịch lỏng bên trong có lẽ mới là quan trọng nhất.

Trần Hăc cầm chặt lấy tinh thạch giơ lên trên, phía dưới mở lớn miệng đón lấy.

Rắc rắc! Hai tay mạnh mẽ dùng lực chấn toái tinh thạch bề mặt, ngay sau đó dịch lòng là từ kẽ bàn tay tràn ra ngoài nhỏ giọt vào trong miệng Trần Hắc.

Rất nhanh toàn bộ dịch lỏng đã toàn bộ chảy vào miệng hắn, nhẹ nhàng nhếch lên cái miệng độ cong, hai mắt nhắm chặt âm thầm mà cảm nhận.

Mùi vị lạnh buốt, có chút ngòn ngọt nhưng lại cực độ hăng tư vị.