Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Chương 8




Đời tôi đúng là khốn khổ, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, hết gặp ma rồi lại gặp quỷ. Quả thật là khổ!

Bây giờ một đại tiểu thư như tôi lại phải đi làm osin không công nữa chứ! Cái thằng chó chết ấy, nó thật chẳng nể cái mặt mẹt của thằng anh tôi gì cả. Bạn bè với nhau mà vậy, thất đức quá trời!

Đúng cái lúc mà tôi đang tức đến độ sẵn sàng đánh chết đứa nào dám trêu ngươi tôi lúc này, thì cái iphone chết tiệt lại kêu ầm ĩ cả lên. -,-

Đó đích xác là cuộc gọi của thằng anh ******** của tôi. Chắc nó đang định hỏi xem em gái nó thê thảm đến thế nào đây mà!

Tôi hét vào cái điện thoại không thương tiếc " A lô!"

Đầu dây bên kia, đáp lại là một tiếng " Á" Đầy kinh ngạc, và một khoảng im lặng, chắc chắn là để thằng anh tôi ngoáy ngoáy lại cái tai vừa bị khủng bố của nó. " Mày định nhát ma tao đấy à, con kia!" Thằng anh tôi đe nẹt.

" Này nhá! Em chưa xử anh là phúc lắm rồi đóa! Đe nẹt gì mà đe nẹt!" Tôi vừa nói, vừa nhìn về phía xa xăm bằng ánh mắt " nhìn vào chết người".

" Nó làm gì mày òy?" thằng anh tôi nói nhỏ hơn, chắc hẳn nó đang ăn năn, day dứt cũng nên.

" Osin! Osin, hiểu chưa hả? -,- Cả đời còn chưa phải làm việc nhà, nữa là làm osin!" Tôi tức giận hét càng lúc càng to hơn. Chỉ khổ thân cái màng nhĩ đáng thương của thằng anh tôi. Mà mặc xác nó! Sao nó không nói với tôi là thằng bạn nó rất nguy hiểm để cho tôi cao chạy xa bay nhỉ?

" A! Mày làm tai tao đau ơi là đau! Tao biết ngay kiểu gì cũng như vậy! Nhưgn mày phải chịu đựng, hiểu không? THằng chồng mày đang điên tiếp đi lùng sục mày khắp nơi. Nó mà tìm thấy mày, chắc nó đồ sát chứ chẳng chơi" Thằng anh tôi bắn một loạt ngôn từ sặc mùi chết người để đe dọa tôi, và cuối cùng kết chặn một câu " Vì thế mày phải chịu đựng"

Dạo này nó ăn nói có văn có vẻ nhỉ! Lại còn biết cách phân tích, kết luận như một nhà văn cơ đấy! Tuy thế, nỗi đau của tôi vẫn chưa vơi đi phần nào.

Thà làm osin còn hơn là làm thây ma, xác chết. Ok! Tôi khôgn có sự lựa chọn nào khác. " Vâng!" Tôi đáp lại thằng anh, kèm theo những tiếng thở dài đến não ruột

" Sorry nhưng thằng đó nó đã định làm gì thì tao cũng không can được nó đâu!" Giọng thằng anh tôi cũng chẳng có gì vui vẻ, nhưng nghe nó nói mà tôi thề là khi nào tôi về tôi sẽ bóp chết nó ấy chứ! Ý nó là tôi vô phương cứu chữa, rằng là nó không thể hoặc không thèm giúp tôi chứ gì? Thằng này càng ngày càng đểu. À mà không! hình như là càng ngày suy nghĩ của tôi càng sâu sa hơn!

**************



Vừa vác được cái xác về đến nhà thì tôi đã bị thằng Khánh chặn lại ngay ở cửa. Nó trừng mắt nhìn tôi như thể chuẩn bị ăn tươi nuốt sống vậy

Tôi lắp ba lắp bắp "Cái... Cái gì vậy?"

" Bốp!" Một quả ổi " Ai cho mày đi lung tung hả? -,- Bộ mày muốn chết sao? Tối nay tao phải đi xem mặt, đêm qua tao bảo mày đi cùng tao rồi mà!" Thằng Khánh xạc cho tôi nguyên một đoạn văn bản dài của dài.

Ôi trời ơi! NÓ nói lúc ngủ thì có vừa nói vừa cho nổ bom tôi cũng không nghe thấy. Đã thế thì làm sao tôi biết được! Thằng này quá đáng hết chỗ nói!

Nhìn nó bằng ánh mắt chẳng mấy thiện cảm, tôi buông một câu cộc lốc " Mày xem mặt chứ tao xem làm gì! bộ mày điên à?"

" Điên?" Nó trừng mắt nhìn tôi, và ... " Bốp!" BOnus thêm một quả ổi nữa ngay bên cạnh cái quả kia.

Kinh nghiệm đau thương số 1: Không động đến những tính từ có ý nghĩa chỉ những người không bt như điên, thần kinh, chập, sốt, đao,....

" Rồi! Tao biết rồi! Mày bình thường! Nhưgn tối nay, tao bận rồi, sorry nhá!" Tôi nhìn nó, cười đau khổ

" Bốp!" Một quả ổi nữa " Tùy mày!"

Ya, vậy là trên đầu tôi giờ đã có nguyên một gia đình ổi. Nào là ổi ba, ổi mẹ, rồi lại ổi con Cái thằng chó chết này nó lại chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì mới khốn cơ chứ!

Tối, thằng Khánh đi xem mặt sớm, thành ra chỉ có tôi ở nhà. Mà tôi thì lại không thích cho lắm, nên quyết định ra ngoài đừong đi chơi.

" Chị ơi, cho em cái bánh chocolate!" Tôi cười rõ tươi với chị chủ cửa hàng bánh và chờ đợi. chẹp! Cửa hàng bánh này có mùi bánh thơm quá! ( Cửa hàng bánh không có mùi bánh thì có mùi gì )

" Của bạn nè, Thái Vũ!" Một cô bé hiền lành, khá xinh xắn với cái kính cận dày cộp nhìn tôi ngại ngùng. Ờ! Thì là nhìn Thái Vũ!

Tôi khẽ cười " Cảm ơn bạn!"



Trong giây phút ấy, tôi nhận ra: đây chính là người con gái mà tôi cần

" Bạn gì ơi! Cho tớ gặp bạn một lúc được không?" Tôi nhìn bạn ấy, khẽ cười ( tất nhiên là không dùng điệu cười bỉ ổi của ôgn anh rồi!)

Cô bạn nhìn tôi, mặt đỏ lựng lên như một trái cà chua ( rõ khổ! Con gái vậy là dễ bị bắt nạt lắm đó!)" Ồ! V.... VÂng!"

" Tớ có chuyện muốn nhờ bạn!" Tôi khẽ cười " Bạn ngồi xuống đây đi!" chỉ vào chiếc ghế đối diện.

Cô bạn ngồi xuống, nhìn tôi trân trân như kiểu " cậu có gì muốn hỏi tớ hả?"

Tôi uống một ngụm cacao nóng, và bắt đầu câu chuyện " Bạn chỉ ngồi im, và nghe tôi nói thôi nhé! Thực ra tôi không phải Thái Vũ. Tôi là em gái song sinh của anh ấy! ^-^ Tôi ở nhà bị bắt cưới một người rất đáng ghét. Hắn suốt ngày đánh tôi ,hành hạ tôi. CHính vì thế mà tôi đã trốn ra đây!" TÔi bắt đầu thi triển tài nói phét thành thần của mình " Bạn là người duy nhất biết được bí mật này, nên bạn hãy giữ kín cho tôi nhé!"

Cô bạn nhìn tôi không chớp mắt " thế sao bạn lại nói với tôi bí mật đó vậy!"

Yeh, đúng ý mà tôi cần ^-^. Như vớ được vàng, tôi nói liền " Uhm.. tớ muốn kết bạn với bạn!" và không quên bonus cho cô bạn một nụ cười toét cả miệng ra

" Vậy thì chúng ta sẽ là bạn! Thực ra,.... tớ... tớ... hâm mộ anh bạn từ lâu lắm rồi!" Mặt cô bạn càng lúc càng đỏ hơn.

chẹp! Tôi chỉ gật gù ra vẻ hiểu chuyện chứ trong bụng thì ắt hẳn là đang nghĩ " cái loại người như anh ta mà cũng được hâm mộ á? Ọe! -,- Nó mà biết ổng thực chất như thế nào thì chạy xa 3 km ko dám ngoái đầu lại!"

" Vậy chúng mình làm bạn thân nhé!" Tôi đưa tay ra trước mặt!

Cô bạn thoáng chút bối rối, nhưng rồi cũng cầm lấy tay tôi, bóp nhẹ. yeh! Con mồi đã căn câu! ^-^ tôi không có ý lợi dụng cô bé này đâu! Là tôi thích cô bé ấy thật lòng đấy ( thích theo kiểu một người bạn thôi, không có pê đê đâu à nha!)

Vậy là kế hoạch có một cô bạn gái ( bạn là con gái ) đã hoàn thành. Phen này tôi cứ gọi là ở lại đây dài dài!