Là Họa Không Thể Tránh

Chương 7




Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa làm căn phòng sáng ngời, không phải loại thoáng mát ở sân nhỏ, cũng không có mùi hương của gỗ.

Lâm Kiều nằm trên giường phát ngốc, cô có chút nhớ tới ông bà cũng con chó vàng trong sân.

Điện thoại trên đầu giường vang lên đánh vỡ suy nghĩ của cô, là dì Tôn kêu cô xuống ăn cơm.

Lâm Kiều xốc chăn dậy rời khỏi phòng, vừa xuống lầu liền cảm giác được cái gì đó bay tới, tiếng 'phanh' vang lên, mảnh vỡ văng khắp nơi, cách quần áo cũng cảm thấy đau đớn.

Lâm Kiều che lại lỗ tai cúi đầu nhìn, là mảnh vỡ của pháo, nếu không phải hôm nay mặc áo dài, không chừng trên da đã sớm bị thương.

Mạnh Thành đứng phía sau cô cầm bật lửa, bật lên bật xuống, ánh mắt hung ác nhìn cô, "Hôm nay Hoắc Ngập không có ở nhà, xem cô sẽ tìm ai hỗ trợ?"

Lâm Kiều nhìn cậu ta thật lâu, "Cậu muốn làm gì?"

"Cũng không có việc gì, chì là mấy anh em của tôi đã hẹn nhau rồi, hôm nay cô cùng chúng tôi đi chơi, tốt nhất nên nghe lời một chút, thì tôi đây về sau sẽ không tìm cô gây sự nữa."

"Tôi còn phải đi học, không đi được." Lâm Kiều ngữ khí bình thản, không thèm cho thêm một ánh mắt, xoay người đi xuống dưới lầu.

"Hừ, giả vờ cái gì? Đừng cho là tôi không biết tình huống nhà cô như thế nào, có một người mẹ đê tiện đúng không, đồ đê tiện sinh ra loại hạ tiện, kêu cô ra ngoài chơi là cho cô mặt mũi, còn làm bộ làm tịch."

Lâm Kiều đột nhiên xoay người nhìn về phía cậu ta, "Cậu nói lại lần nữa."

Mạnh Thành trừng lớn mắt, kiêu ngạo đến ngớ ngẩn, "Đồ đê tiện! Cô cùng mẹ cô đúng là đồ đê tiện.."

Đầu óc Lâm Kiều nóng rực, nhịn không được trực tiếp vọt qua.

*

Trong phòng khách của Hoắc gia, Hoắc Quỳ lôi kéo con trai mình ngó trái ngó phải, "Anh cả sao lại nhận một đứa táo tợn như vậy về nhà, không có gia giáo gì cả, còn động tay đánh người!"

Lâm Kiều đứng trong phòng khách không nói một lời, không khóc cũng không có phản ứng gì.

Triệu Bích Quận nhìn về phía Lâm Kiều đang đứng phía trước, đôi mắt đỏ như con thỏ, nhưng không hề kể lể với ai.

Con trai mình bị đánh như vậy, huống chi Hoắc Quỳ lại không có tính cách tốt, đứa nhỏ này khả năng sẽ không thể tiếp tục ở lại Hoắc gia được nữa.

Triệu Bích Quận có chút tiếc hận, chỉ có thể nói cho có hình thức, "Tiểu Kiều, rốt cuộc chuyện là thế nào, tại sao lại đánh người?"

Lâm Kiều nghe giọng nói dịu dàng như vậy, hốc mắt nóng lên nhưng vẫn không rơi nước mắt, "Cậu ta nói mẹ của cháu."

Hoắc Quỳ thậm chí còn không cho cô nói hết, mở miệng nói lại, "Nói thế thì thế nào, đó không phải sự thật sao? Cháu vốn dĩ là một đứa trẻ không ai muốn, chúng tôi cho cháu ăn cháu mặc, bây giờ còn nuôi ra được một con bạch nhãn lang*? Lúc cháu đánh người chẳng lẽ không nghĩ tới thân phận của mình sao, Hoắc gia chúng tôi nuôi chó còn biết nghe lời, còn biết lắc đuôi!"

*Bạch nhãn lang: Chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.

Lâm Kiều rũ mắt không nói chuyện.

Hoắc Quỳ càng nói càng hăng, giọng nói càng to hơn, duỗi tay chỉ ra bên ngoài, "Bây giờ cháu thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi nơi này đi, Hoắc gia chúng tôi không thể dạy được một tổ tông như cháu!"

Triệu Bích Quận mở miệng trấn an, "Quỳ Quỳ, không nên nóng giận quá, đứa nhỏ này bây giờ cũng không có chỗ để đi."

"Không chỗ để đi thì có liên quan gì đến em, đói chết ở bên ngoài cũng không có quan hệ với em."

Triệu Bích Quận cũng theo ý tứ của em chồng, "Nếu không chờ Hưng Quốc trở về, chị sẽ thương lượng cùng anh ấy.."

"Thương lượng cái gì chứ, cứ để cho nó cút luôn, dựa vào cái gì mà muốn ở nhà chúng ta ăn không uống không, một đứa trẻ không có giáo dưỡng, mẹ nó bỏ nó để đi, còn không chứng minh nó không phải bạch nhãn lang!"

Lâm Kiều cắn răng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra.

"Ở nhà có chuyện gì? Ở phía xa cũng nghe thấy giọng nói!" Hoắc Hưng Quốc đi vào từ bên ngoài, nghe được tiếng la sắc ngọn của Hoắc Quỳ liền cảm thấy phiền.

Hoắc Quỳ thấy Hoắc Hưng Quốc, khí thế nháy mắt tiêu nửa, "Anh cả, anh nhìn xem đứa trẻ này đi, đem Thành Thành đánh thành cái dạng gì, Thành Thành chính là bảo bối trong nhà chúng ta, em cùng ba của nó cũng chưa bao giờ đánh nó!"

Hoắc Hưng Quốc xử lý công việc đã rất mệt, nghe Hoắc Quỳ lải nhải mấy việc lông gà vỏ tỏi này lại càng đau đầu, "Mấy đứa trẻ cãi nhau ầm ĩ thì làm sao, một người lớn như em nhảy vào trong đó làm gì?"

Hoắc Hưng Quốc quát ra, trong phòng khách tức khắc an tĩnh lại, giọng nói của Hoắc Quỳ cũng nhỏ đi.

"Em không biết quản bọn họ, đã lớn như vậy còn phân cao thấp với mấy đứa trẻ để làm gì, truyền ra ngoài người ta sẽ nghĩ Hoắc gia như thế nào?" Hoắc Hưng Quốc nổi giận đùng đùng nói Triệu Bích Quận, nói xong lập tức quay người lên lầu.

Hoắc Quỳ cũng không dám nói gì nữa, Mạnh Thành vẫn còn trừng mắt với Lâm Kiều, vẻ mặt hung dữ đáng sợ.

Triệu Bích Quận đương nhiên là nghe theo ý của Hoắc Hưng Quốc, "Quỳ Quỳ, em thấy tính khí không tốt như vậy của Hưng Quốc, tốt nhất không nên quát mắng mấy đứa trẻ nữa, nếu không sẽ có chuyện, còn nữa, chị thấy Tiểu Kiều hẳn cũng đã biết sai rồi."

Hoắc Quỳ cứng họng không lên tiếng, bà ta đây căn bản là chướng mắt với Triệu Bích Quận, gia đình bình dân nghèo nàn, nếu không phải chị dâu xuất thân cao quý bị đoản mệnh, nếu không phải mệnh tốt sinh ra một hạt giống tốt như Hoắc Ngập, bằng vào bà cũng muốn tiến vào Hoắc gia?

Hoắc Quỳ xem trọng nhất chính là Hoắc Ngập, cho dù lời nói hay việc làm đều vô cùng có giáo dưỡng, nó là còn nhà họ Hoắc, không phải người nào cũng có thể so sánh được.

Quan trọng nhất là, Hoắc gia không hề coi trọng đứa con đầu, trước nay đều là cá lớn nuốt cá bé.

Hoắc Thịnh tuy là anh lớn nhưng còn lâu mới bằng được Hoắc Ngập ưu tú, càng không cần nói đến Hoắc Hưng Quốc có ở bên ngoài lăng nhăng hay không, tất cả đều không phải đối thủ của Hoắc Ngập.

Hoắc gia sớm muộn gì cũng thuộc về tay Hoắc Ngập.

Bà ta tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng, Mạnh Thành không có khả năng làm nên cái tiền đồ gì, nhưng trước tiên nên đặt ra quan hệ tốt với Hoắc Ngập, bà ta tất nhiên cũng sẽ cho Triệu Bích Quận chút mặt mũi.

Hoắc Quỳ mắt lạnh nhìn về phía Lâm Kiều, miễn cưỡng hòa hoãn chút ngữ khí, "Thôi được rồi, Thành Thành cũng có chút nghịch ngợm, nó cũng sai."

Mạnh Thành nghe vậy liền không cam lòng, ánh mắt như muốn giết người, "Mẹ, con mặc kệ, con ** này đánh con, con nhất định phải đánh lại!"

* * Nguyên văn là của tác giả

Đã lớn được bao nhiêu mà có thể nói ra được từ ngữ dơ bẩn như vậy, Triệu Bích Quận nhíu mày, một đứa trẻ nói như vậy quá khó nghe.

Mặt mày Hoắc Quỳ nóng lên, giơ tay liền cho cậu ta cái tát, "Ai dạy con nói những lời không có giáo dục như vậy, con học được ở nơi nào!"

Mạnh Thành bị tát một cái, trừng mắt không thể tin được, cậu ta không dám dưới cơn thịnh nộ đối nghịch với Hoắc Ngập, ngược lại trong mắt đầy hận ý nhìn vào Lâm Kiều, rõ ràng đem cái tát này tính trên đầu cô.

Lâm Kiều có một loại tức giận nói không nên lời, trước không nói tới việc Hoắc Quỳ có sau lưng đối phó cô hay không, chính là Mạnh Thành, cô chỉ là một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu, cũng chỉ có thể đứng im bị đánh.

Người không có gốc rễ giống như một cái chảo cát, gió thổi bay biến mất, cô trốn được một lần, khả năng không thể trốn được mười năm.

*

Lâm Kiều nhân cơ hội này nói chuyện với Triệu Bích Quận, đề ra ý muốn ở trọ trong trường.

Triệu Bích Quận bị Hoắc Quỳ nháo đến đau đầu, thấy cô cũng không còn kiên nhẫn, liền thuận miệng đồng ý, Hoắc Hưng Quốc tất nhiên cũng sẽ không quản loại việc nhỏ này.

Lần này đến trường, Hoắc Ngập không còn đi trước mà lại đợi cô cùng đi.

Chờ cô đi xuống dưới, Hoắc Ngập đã ở trong xe chờ cô.

Dường như lúc nào anh cũng sẽ đến sớm, trước nay không bao giờ để người khác chờ đợi, lộ ra sự tu dưỡng tốt đẹp trong xương cốt, cùng Mạnh Thành chính là hai loại người khác biệt, "Chào buổi sáng, chị."

"Chào buổi sáng." Lâm Kiều ôm cặp sách ngồi vào trong xe.

Quan Chí lúc lái xe sẽ bật chút nhạc, không nghiêm túc giống như Khôn thúc, ít nhiều giảm bớt đi không khí không được tự nhiên.

Ngày hôm qua cô không xuống ăn cơm tối, nhưng cũng có thể đoán được Hoắc Quỳ sẽ ở trên bàn ăn nói gì đó, tóm lại định thêm mắm thêm muối, đem cô nói thành một kẻ vong ơn phụ nghĩa.

Hoắc Ngập khẳng định cũng đã biết việc này, nhưng lại không hề biểu hiện sự nghi hoặc, thậm chí còn không hỏi qua sự việc này.

Xe chạy êm ái, ánh nắng buổi sớm tuy rằng chưa được ấm nhưng chiếu xuống dưới lại rất trong trẻo.

Bọn họ đi sớm, vào thời gian này người trên đường không có nhiều lắm, ngẫu nhiên sẽ thấy được một số người vội vàng.

Lâm Kiều nhìn ngoài cửa sổ xe hồi lâu, mới mở miệng nói, "Tôi đã nói chuyện với dì, cuối tuần sẽ ở lại trường, không về nữa."

Hoắc Ngập đối với việc ngày hôm qua hiển nhiên không có hứng thú hỏi nhiều, "Được rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

"Ừ." Lâm Kiều trả lời nhưng lại không có ý muốn hỏi số điện thoại của anh, cô ngay cả điện thoại cũng không có, làm sao có thể gọi cho anh được?

Hoắc Ngập cũng không hỏi số của cô, giống như chỉ là thuận miệng nói một lời khách khí.

Xe ngừng ở cổng trường, bên ngoài âm thanh ồn ào náo nhiệt, học sinh đi ngang qua tầm mắt đều dừng ở trên xe.

Lâm Kiều không nghĩ rằng xe sẽ dừng gần như vậy, cũng không có ý muốn xuống xe cùng lúc với anh.

"Cậu đi vào trước đi, tôi đợi lát nữa sẽ xuống."

Hoắc Ngập đương nhiên hiểu ý của cô, khẽ cười, không hỏi nhiều đã đi xuống xe.

Lâm Kiều thấy anh xuống xe đi vào trường học, vô cùng may mắn với quyết định vừa rồi vủa mình, một người như Hoắc Ngập chính là đề tài chính của bàn tán, đi đến nơi nào cũng có thể làm người khác chú ý, cô vừa rồi nếu như đi xuống, khống chừng sẽ trở thành bia ngắm mất.

"Cô gái nhỏ về sau sẽ không ở lại Hoắc gia nữa sao?"

Quan Chí nhìn về phía Lâm Kiều đang ngồi ngoan ngoãn trên xe, chuyện ngày hôm qua anh ta cũng đã biết, thật sự có chút bội phúc cô gái này, Mạnh Thành hỗn lên anh ta cũng không dám đối nghịch, thế mà cô gái nhỏ này còn đi lên tay đấm chân đá..

"Ừm." Lâm Kiều gật đầu, "Về sau em sẽ ở lại trường học, sẽ không quay về đó."

Lâm Kiều cúi đầu mở cặp sách lấy ra chocolate nhân rượu đưa qua, "Anh Quan Chí, cảm ơn anh trước kia đã giúp em thu dọn hành lý, đây là chocolate em mang từ nhà đến, ăn rất ngon, tặng cho anh."

Quan Chí nhìn cô gái nhỏ đưa qua gói chocolate, nhịn không được cười cười, trẻ nhỏ chính là trẻ nhỏ, còn đưa đồ ngọt cho người lớn.

Anh ta nhận lấy, nhìn mắt cô gái nhỏ mà nhịn không được nhắc nhở câu, "Ở trong trường nhiều lúc em nên tạo chút quan hệ tốt với Hoắc Ngập, tuy rằng là ở trong trường học, nhưng rốt cuộc vẫn là do Hoắc gia định đoạt, trốn cũng không phải là biện pháp tốt, Mạnh Thành.. Cũng do trong nhà chiều hư, làm việc thật sự không có chừng mực, có đôi khi tôi cũng phải sợ nó."

Tạo quan hệ tốt với Hoắc Ngập..

Lâm Kiều đeo cặp sách vào trường học, Hoắc Ngập xuống xe trước đã không thấy bóng dáng, thời gian này học sinh rất ít khi vào trường, cũng sắp bắt đầu tự học rồi.

Cô thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng bước chân vào khu dạy học, lúc lên cầu thang, vừa quẹo một cái đã nhìn thấy Hoắc Ngập.

Đứng trước cậu có một nữ sinh xinh đẹp, là Trần Thi Nam, xung quanh không có người, chỉ có hai người bọn họ đối điện nhau.