Lâm Kiều sắp xếp xong danh sách trên bàn, tất cả đều là trẻ em ở những vùng xa, đợi khi Hoắc Ngập về, bọn họ sẽ cùng đi thăm.
Lâm Kiều để ý đơn, vừa nghĩ đến Hoắc Ngập, anh đã gọi điện thoại tới.
Cửa sổ thủy tinh cùng với tranh vẽ trên tường đều mang phong cách thế kỷ trước, mỗi một chỗ đều rất phục cổ.
Lâm Kiều nhìn khung cảnh trong video, “Anh đang ở đây sao?”
“Ừ.”
Hoắc Ngập nhìn cô gái ngoan ngoãn trong video, tươi cười trong mắt không hề dừng lại, anh hướng camera điện thoại về phía cầu thang, “Quán rượu này còn giữ phong cách của thế kỷ trước, cầu thang được bảo tồn rất tốt, chờ em tới, anh đưa em đi ngắm nhìn.”
Lâm kiều nhìn cầu thang gỗ xoay tròn trong video, vô cùng cũ kỹ, ánh sáng mơ hồ, nhìn khá có mùi vị, giống như điện ảnh thời điểm đó.
Anh mang kính mắt, khuôn mặt vẫn đẹp như trước kia, đi từ trên cầu thang xuống, vĩnh viễn có một loại lực hấp dẫn.
Lâm Kiều thấy anh vừa đi vừa nhìn điện thoại, có chút bận tâm, “Anh đi cẩn thận! Tối nay chúng ta lại nói tiếp.”
Hoắc Ngập xuyên qua video nhìn sang, cười dịu dàng, “Nhìn một lát nữa, tối nay em đi ngủ, anh lại không được nhìn.”
Mặt Lâm Kiều hơi đỏ, “Không phải mỗi ngày đều gọi video sao?”
“Anh muốn ôm em.”
“Rất nhanh sẽ được ôm.”
Lâm Kiều ôm Bánh Trôi trong tay nhỏ giọng nói, trong lòng cũng nghĩ như vậy, đây là tuần thứ hai anh đi công tác
Cô cũng có chút nhớ anh.
Coi như mỗi ngày đều gọi video, nhưng người lại không ở bên, làm tối ngủ cũng không quen.
Cô chỉ vừa để điện thoại xuống, Cố Ngữ Chân đã gọi tới, “Kiều Kiều, tớ gặp được nhóm Lục Y Y, năm nay mọi người đều đông đủ ở đây, có muốn bọn tớ sang đón sinh nhật với cậu không?”
Lâm Kiều chợt nghĩ đến chuyện đã đồng ý với Hoắc Ngập, “Tớ đã đồng ý sẽ đón sinh nhật cùng Hoắc Ngập rồi.”
Cố Ngữ Chân nghe vậy nở nụ cười, Lục Y Y trực tiếp đoạt lấy điện thoại, “Hai cậu mỗi ngày đều ở cạnh nhau, còn sợ không được gặp nhau mấy ngày thôi hả?”
Lâm Kiều cũng hơi ngại, vài ngày cũng không được, vừa mới cúp điện thoại xong.
Lục Y Y xông đến bên cạnh Cố Ngữ Chân hơi chớp mắt, cố ý đùa Lâm Kiều, “Trước đây chúng ta đều cùng nhau ăn sinh nhật, bây giờ khó lắm mới có lúc nam thần họ Hoắc nhà cậu không ở bên cạnh, lần sinh nhật này chúng tớ phải tới cướp.”
Tay Lâm Kiều vuốt Bánh Trôi đang nằm ngủ ở trong lòng, rơi vào thế khó xử.
Nếu như không đi, có khi nào anh sẽ thất vọng hay không?
…
Giữa hai hàng cây phong yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi, cuốn theo lá bay đầy xuống đất.
Giáo sư tóc vàng mắt xanh vừa đi, vừa mở miệng, “Thật sự không nghĩ đến chuyện ở lại sao? Cậu rất có thiên phú về kiến trúc, hơn nữa tuổi còn trẻ, ở lại phát triển sẽ tốt hơn.”
Hoắc Ngập cười nâng tay, trên ngón tay có đeo một chiếc nhẫn, “Phu nhân của tôi ở Trung Quốc.”
“Thì ra là thế.”
Giáo sư bừng tỉnh đại ngộ, rồi lại thở dài, “Một người là cậu, một người là Phục Hành, còn là lần đầu tiên muốn giữ lại ai cũng không giữ được.”
Hoắc Ngập cười lắc đầu, không nói gì.
Giáo sư liếc mắt quan sát anh, hơi ngờ vực, “Hoắc, tôi cảm thấy sau khi cậu trở về Trung Quốc, đã không còn giống như trước đây nữa, cậu bây giờ đã ôn nhu hơn rất nhiều, trước đây luôn có một loại cảm xúc bi quan chán đời.”
Hoắc Ngập sờ lên khuôn mặt mình, cười nói, “Có lẽ đại khái do phu nhân của tôi! Cô ấy là một người rất dịu dàng.”
Giáo sư vươn tay vỗ vai anh, “Rất tốt, hy vọng có cơ hội cũng có thể gặp cô gái đó, cô ấy đã cho tôi được gặp một mặt khác của cậu.”
“Được thôi, mấy ngày nữa, cô ấy sẽ tới, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy tới gặp ngài.”
Phía sau có vài học sinh đi qua bên này, nhìn thấy Hoắc Ngập ở phía trước, một nữ sinh tóc đai trong đó mở miệng hỏi, “Đó chính là Hoắc Ngập đúng hay không, đại thần mà nhận được giải thưởng về kiến trúc ý.”
“Đúng rồi, lần này anh ấy về đây là muốn cùng giáo sư đi nhận giải thưởng, đáng tiếc đã kết hôn rồi.”
Nữ sinh tóc dài nhìn về phía cô ấy, “Sao cậu biết anh ấy đã kết hôn rồi?”
“Cậu không phát hiện ra người ta đeo nhẫn à?”
“Đeo nhẫn thì thế nào, nói không chừng vẫn chỉ là người yêu, tôi cũng không tin anh ấy còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi, tôi phải tới hỏi mới được.”
Nữ sinh tóc dài không nói hai lời đã đi qua.
Nữ sinh bên cạnh có chút kinh ngạc, “Đã đeo cả nhẫn, còn có cái gì mà hỏi, nhất định là đã kết hôn rồi.”
“Cậu cảm thấy cô ta sẽ để ý những thứ này hay sao, đàn ông dù có kết hôn thì cho tới bây giờ cô ta cũng không ngại.”
Nữ sinh bĩu môi, cô gái kia đã chạy tới trước mặt Hoắc Ngập, xông qua bạn học bên cạnh Hoắc Ngập để chào hỏi, nhìn về phía Hoắc Ngập, “Đại thần chào anh, em cũng học ngành kiến trúc, luôn nghe thấy tên của anh, anh thật lợi hại, em nghe nói những người nhận được giải thưởng này, tất cả cũng phải hơn bốn mươi tuổi, anh còn trẻ như vậy mà đã nhận được rồi.”
Hoắc Ngập lễ phép cười trả lời, “Không phải một mình tôi, là của cả một đội.”
“Nhưng nếu như không có ý tưởng của anh, cả đội dù có lợi hại hơn nữa, cũng không chiếm được phần giải thưởng này.”
Nữ sinh nói hơi chớp mắt về phía anh, mang theo vẻ đẹp quyến rũ, “Không biết em có vinh hạnh này hay không, muốn thỉnh giáo tiền bối một chút vấn đề về kiến trúc.”
Hoắc Ngập đương nhiên nhìn ra, lễ phép trả lời một câu, “Thật ngại quá, thời gian của tôi không còn nhiều lắm, còn phải đi đón phu nhân của tôi.”
Nữ sinh tóc dài sửng sốt, “Anh thật sự đã kết hôn rồi, hay mới chỉ tân hôn?”
“Hai năm rồi.”
Hoắc Ngập nhớ đến Lâm Kiều, mặt mày cong lên, không giấu được ngọt ngào.
Nữ sinh tóc dài không nghĩ tới, cô ta lấy lại tinh thần mở miệng chúc mừng.
Bạn học bên cạnh nghe thấy, tất cả đều mở miệng chúc mừng.
Hoắc Ngập nghe vậy cười đáp lời, điện thoại anh cầm trong tay lại vang lên, màn hình phát sáng, nữ sinh tóc dài đã nhìn thấy bức ảnh chụp.
Là một tấm hình ở trên sân bóng rổ, nam sinh hôn lên gương mặt nữ sinh.
Nam sinh trong hình hôn lên gương mặt nữ sinh, mặt nữ sinh đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
Nữ sinh tóc dài nhìn lướt qua đã đoán được đó là phu nhân của Hoắc Ngập.
Hoắc Ngập thấy Lâm Kiều gọi điện thoại tới, gật đầu chào với nhóm sinh viên, nhận điện thoại đi về phía trước, “Em không ngủ được sao?”
“Hoắc Ngập, em có việc muốn nói với anh.”
Lâm kiều ấp úng, giọng nói mềm nhũn, hình như rất khó nói, chỉ nghe mà đã muốn ôm cô một cái.
“Chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Hoắc Ngập càng dịu dàng hơn.
Lâm Kiều như đã ngập ngừng chừng mấy ngày, bây giờ nói chuyện cũng không có đủ dũng khí, “Khả năng em không thể tới chỗ anh để cùng đón sinh nhật được rồi, Ngữ Chân cùng nhóm Lục Y Y đã chuẩn bị bánh sinh nhật cho em, muốn cùng em đón sinh nhật.”
Bước chân của Hoắc Ngập hơi ngừng, thật lâu mới mở miệng, “Em đã nói sinh nhật sẽ ở cùng anh.”
“Lần sau có được hay không?”
Bên kia xin lỗi rất thành khẩn, trong lòng Hoắc Ngập đã lên lịch, anh phải sắp xếp thế nào mới có thể có thời gian về nước cùng cô đón sinh nhật.
Cô gái nhỏ không biết ý nghĩ của anh, còn đang ngọt ngào hỏi, “Hoắc Ngập, anh giận sao?”
Hoắc Ngập hơi nhíu mày, dự định thời gian để về nước, “Em nói xem, đã hai tuần chúng ta chưa gặp nhau rồi, em không nhớ anh sao?”
Lâm Kiều cũng không dám nói tiếp, sợ mình bị lộ tẩy, đành nói về phía điện thoại một câu, “Nhớ anh lắm, em cúp máy trước đây.”
Hoắc Ngập nhìn màn hình điện thoại đen đi, đuôi lông mày nhướng lên, chỉ mới hai tuần không gặp, trong mắt đã không còn người chồng là anh rồi?
Lâm Kiều trốn phía sau cây nhìn Hoắc Ngập ở phía trước, suýt chút nữa bật cười.
Nhóm nữ sinh đi ngang qua đang thảo luận, “Vừa rồi tôi thấy tấm hình trong điện thoại của đại thần Hoắc Ngập rồi, đó hình như chính là của vợ của anh ấy.”
Nữ sinh tóc dài còn cố nói, “Còn trẻ như vậy mà đã kết hôn, đoán chắc cũng chỉ là vui thích nhất thời, rất nhanh cũng sẽ không còn cảm giác mới mẽ nữa.”
Lâm Kiều nghe thấy bọn họ thảo luận, quay đầu nhìn về phía họ.
Nữ sinh đi cùng nhìn qua, nhanh chóng đã nhận ra Lâm Kiều, vội vã kéo dài khoảng cách với nữ sinh tóc dài, miễn cho bị coi thành cùng phe với cô ta.
Nữ sinh tóc dài có chút xấu hổ, lui ra phía sau một bước.
Đã nói xấu, còn bị chính chủ nghe thấy, không chừng còn sẽ đánh nhau.
Lâm Kiều nhìn cô ta cũng không hề tức giận, mở miệng cười, “Khi anh ấy mười lăm tuổi đã thích tôi, cô cảm thấy thế nào?”
Nữ sinh tóc dài hoàn toàn sửng sốt, một câu cũng không nói ra được.
…
Nơi này thời tiết thường xuyên thay đổi, rất nhanh đã nổi lên mưa phùn.
Hoắc Ngập đi về phía trước, một bên gọi điện thoại, nhưng Lâm Kiều không hề nhận.
Anh dừng bước lại, có chút bực, cúi đầu gửi tin nhắn cho cô, “Chị, chờ anh về, nhất định sẽ làm em không xuống được giường.”
Có người ở sau lưng đuổi theo, giơ ô che lêи đỉиɦ đầu anh.
Hoắc Ngập căn bản không có hứng quan tâm, vừa muốn nhấc chân đi lại cảm giác được mùi hương trong veo quen thuộc, quay đầu nhìn lại, bước chân hơi dừng.
Lâm Kiều thấy anh nhìn qua, mặt mày cười cong thành vầng trăng, “Vị tiên sinh này, anh có cần ô không?”
Hoắc Ngập cảm giác như đang nằm mơ, hiếm khi có chút sửng sốt, vươn tay ôm cô, cúi đầu hôn xuống.
Lâm Kiều bị anh hôn trúng, đỏ mặt né tránh, “Hoắc Ngập, bên cạnh còn có người.”
“Bây giờ chị còn học xấu, đã biết đùa anh rồi.”
Hoắc Ngập nhéo một cái xuống mặt của cô, ôm cô không chịu buông tay, trong lòng vui vẻ tràn lan, “Sao tới được đây?”
“Tự em tới đó.”
Lâm Kiều muốn đứng ngay ngắn lại, nhưng Hoắc Ngập không chịu buông tay, cô đơn giản mà trực tiếp tựa ở trên người anh, vừa cúi đầu lại thấy tin nhắn trong điện thoại của anh, trên mặt đỏ au, ai nghĩ rằng anh lịch sự đứng ở trên đường, nhưng lại gửi cho cô loại tin nhắn này, “Vừa rồi anh nghiêm túc đứng ở nơi này, chính là muốn gửi tin nhắn như vậy cho em sao, anh không sợ bị người khác thấy?”
Hoắc Ngập bật cười, “Bọn họ cũng không biết tiếng Trung.”
Mà dù có đọc được, anh cũng không để ý.
Lâm Kiều nhìn người bên cạnh, đúng là họ không hiểu tiếng Trung, nếu không… Anh không chút nào kiêng kỵ như vậy, nhất định sẽ bị người khác coi thành người nhã nhặn bại hoại mà xem.
Mưa tí tách rơi xuống, người trên đường đến đi vội vàng.
Hoắc Ngập cười nhẹ, nắm tay cô, cùng nhau chậm rãi đi trong mưa.
Lâm Kiều nhìn bầu trời đổ mưa, nhớ tới lời nữ sinh vừa rồi nói, đột nhiên có chút cảm khái, “Còn nhớ đêm hôm đó anh tới tìm em nói muốn từ bỏ không? Em thường suy nghĩ, may mắn chúng ta đã ở bên nhau, nếu không… Khả năng bây giờ chúng ta đã thành người xa lạ.”
Cô nói nhẹ nhàng, là thật sự rất may mắn.
Hoắc Ngập nắm tay cô từng bước đi về phía trước, lúc lâu sau mới mở miệng, “Chúng ta sẽ không trở thành người xa lạ.”
Lâm Kiều nghe vậy nhìn về phía anh, thấy khó hiểu.
“Cho tới bây giờ anh chưa từng muốn từ bỏ, anh nhịn bốn năm, chính là muốn ở trước mặt em biểu hiện tốt một chút, nhưng lại không nghĩ rằng, vừa nhìn thấy em thì lòng rối như tơ vò, làm chuyện càng ngày càng hỏng, anh sợ anh buộc em quá chặt, rồi em lại rời bỏ anh, nên chỉ có thể nói như vậy.”
Anh vừa nói xong lại hơi dừng một chút, “Đối với em, anh đã sớm nghĩ xong dự định cả đời.”
Lòng Lâm Kiều chấn động, rõ ràng anh không hề nói dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng so với dỗ ngon dỗ ngọt còn êm tai hơn.
Cô vẫn cho rằng nếu như không có chuyện lần đó, về sau bọn họ cũng sẽ không còn gặp mặt nhau nữa, tựa như lúc thi vào đại học năm đó.
Mỗi lần cô nhớ tới đều nghĩ mà sợ, sợ bọn họ xa nhau, nhưng hóa ra anh vẫn luôn chờ ở đó, chưa từng có ý định rời đi.
Tay cô xuyên qua giữa các ngón tay của anh, cùng anh mười ngón đan chặt, trong lòng ngọt như ăn mật, “Hoắc Ngập, em muốn nói cho anh biết một việc.”
Hoắc Ngập nắm chặt tay cô, cười vô cùng dịu dàng, “Chuyện gì vậy?”
“Trong bụng em có một đứa bé.”
Đầu óc của Hoắc Ngập trống rỗng trong nháy mắt, hơi không phản ứng kịp, “Đứa bé nào?”
“Là… Đứa bé của chúng ta.”
Hoắc Ngập lúc này nâng tay dìu cô, cúi đầu nhìn về phía bụng của cô, nâng tay nhẹ nhàng sờ một cái, hiếm có khi khẩn trương, “Là đứa bé mềm mại giống như em sao?”
Lâm Kiều cười khoác tay anh, “Cũng có thể giống như anh đó.”
Hoắc Ngập nhìn cô cười, tim mềm đi, “Vẫn nên giống em đi, giống anh cũng không biết phải dạy như thế nào?”
Lâm Kiều dựa ở bên cạnh anh, “Anh thật ra chính là người miệng lưỡi xấu xa.”
Hoắc Ngập hơi nhướng mày, cười hư hỏng, “Em chắc chắn chỉ có miệng?”
Lâm Kiều đỏ mặt một hồi, vươn tay nhéo anh, cũng không chỉ miệng, cười rộ lên cũng xấu xa, một số lúc đối với cô cũng rất xấu.
Lâm Kiều đang nghĩ ngợi, Hoắc Ngập đã cúi người xuống, cười nhìn cô, “Hoắc phu nhân, anh chờ em đã lâu rồi, hai tuần qua cũng nên bồi thường cho anh một chút chứ.”
Mặt cô hơi phiếm hồng, nhón chân lên, hôn lên môi của anh, mang theo mùi hương trong veo sáng sớm, giọt mưa từ trên ô rơi xuống cũng như mang theo ý ngọt, là viên kẹo cô ăn thấy ngọt ngào nhất.
( Hết trọn bộ )
*
Q: Đến cuối cùng, Hoắc Ngập vẫn không hề chọn tôi.
Đỗ Thừa Tư: Chị vừa nói cái gì?
Q: À, chị nói là, đến cuối cùng, em vẫn phải rơi vào tay chị.
Vẻ mặt Đỗ Thừa Tư nhanh chóng thay đổi, tươi cười nói, “Coi như chị thức thời.”
Q nghĩ thầm: Yêu trai đẹp cũng quá khổ mà, nhưng cái khổ này, tôi thích.