Là Gió Thổi, Là Rung Động

Chương 5: Gặp bạn thân




Edit: An TĩnhSở Hòa đã liên tục chỉ ăn một bữa cơm trong ba ngày.

Từ buổi sáng hôm vô tình gặp được trai đẹp đó, linh cảm của cô tựa như cây đơm hoa kết trái trong mấy ngày kế tiếp, từng cái rồi từng cái.

Sở Hòa tranh thủ cho kịp thời gian, vội vàng kết thúc bộ truyện đăng nhiều kỳ của mình.

Đến khi công việc kết thúc, Sở Hòa mới ý thức được đã mấy ngày rồi mình không ăn một bữa sáng đầy cơm thật ngon. Bây giờ trong bụng trống không, bụng đói kêu ục ục, có lẽ mình lại bị đói sụt mất mấy cân rồi.

Không còn sức lực để nấu cơm, phải gọi đồ ăn bên ngoài để lấp no bụng trước đã?

Sở Hòa cầm điện thoại lên, còn chưa mở ra, tiếng chuông điện thoại đã vang lên trước.

—– Là bạn thân Hứa Lộ Bạch.

“Alo, Sở Sở, hôm nay có rảnh không, mời cậu ra ngoài ăn cơm.”

Sở Hòa mừng rỡ không thôi: “Tiểu Bạch, cậu đã về rồi à?”

“Đúng vậy, mới trở về hôm qua đó.”

“Như thế nào, Vân Nam có vui không?”

“Cũng không tệ lắm đâu. Đề cử cho cậu đi thử.”

“Vậy lần này cậu về sẽ ở lại bao lâu?”

“Bây giờ vẫn chưa xác định được nữa…Hay là bây giờ chúng ta ra ngoài đi, gặp mặt trò chuyện, tớ có tin tức tốt phải nói cho cậu biết đây.”

“Tin tức tốt gì mà cứ thần thần bí bí vậy.” Sở Hòa bật cười, than phiền: “Tớ đã vẽ tranh liên tục nhiều ngày, bây giờ cả người như lông chim vậy, tớ phải tắm rửa và gội đầu trước khi ra ngoài.”

Hứa Lộ Bạch đầu bên kia điện thoại “phụt” cười: “Nếu cậu không tắm rửa sạch sẽ thơm tho, trang điểm thật xinh đẹp, thì không được phép đi gặp tớ đâu nha.”

“Tuân lệnh!….Vậy cậu chọn địa điểm đi, tớ xong sẽ đến tìm cậu ngay.”

“OK!”

Ba tiếng đồng hồ sau, Sở Hòa đến trước cửa của một nhà hàng tư nhân. Vừa khéo đúng lúc Hứa Lộ Bách cũng đến nơi.

“Sở Sở!” Hứa Lộ Bạch vẫy vẫy tay.

“Tiểu Bạch!”

Hai người tay trong tay đi vào nhà hàng. Vừa ngồi xuống, Sở Hòa nắm lấy cánh tay Hứa Lộ Bạch, nóng lòng hỏi: “Nói mau nói mau, tin tức tốt gì vậy?”

Hứa Lộ Bạch nhíu chặt hàng mày trông rất khoa trương: “Cậu quá gấp gáp nha. Bận rộn nhiều ngày như vậy, không đói bụng sao?…. Gọi thức ăn trước đi đã.”

Sở Hoa bỉu môi, buông tay ra.

“Cậu cũng biết đánh vào khẩu vị của tớ quá đấy.”

Hứa Lộ Bạch đưa thực đơn gọi món cho nhân viên phục vụ, sau đó bóp bóp khuôn mặt của Sở Hòa: “Chờ một lát rồi nói sau mà. Toàn bộ những món tớ gọi đều là món cậu thích ăn đó, bớt giận nha.”

“Cái này thì cũng tạm được.”

Hứa Lộ Bách quét mắt từ trên xuống dưới người Sở Hòa một vòng, Sở Hòa nghi ngờ nói: “Làm gì vậy?”

“Tớ thật sự rất tò mò, cậu bận bịu thành các dáng vẻ gì rồi? Trông cậu đã gầy đi một vòng lớn rồi đó —- Tớ đã đi ra ngoài nhiều ngày như vậy nhưng cũng không gầy đi nhiều như cậu đâu.” Hứa Lộ Bạch suy đoán nói: “Quên ăn quên ngủ? Ngày đêm điên đảo sao?”

“Ừm….Không kém thế bao nhiêu.”

Ngón tay Hứa Lộ Bạch nhấn lên đầu Sở Hòa một cái: “Cậu đấy, một khi đụng vào vẽ là như thể người điên vậy….Lần này truyện tranh kết thúc rồi ha, khi nào xuất bản vậy, tớ đi mua mấy quyển.”

Hứa Lộ Bạch là một tác giả văn học trên một trang mạng, hầu hết các tác phẩm đều thuộc thể loại huyền huyễn, rất phổ biến. Cũng có sở thích đó, xưa nay Sở Hòa luôn vẽ tương đối nhiều các thể loại truyện huyền huyễn, võ hiệp, cổ đại. Hứa Lộ Bạch rất thích phong cách vẽ tranh của Sở Hòa, vì vậy cô nàng đã ký bản quyền cho cô chuyển thể sách của mình thành truyện tranh.

Tính tình của hai người rất hợp nhau, sau khi trở thành bạn thân, Hứa Lộ Bạch luôn ủng hộ truyện tranh mới của Sở Hòa, tương tự thế, Sở Hòa cũng sẽ vô cùng ủng hộ sách mới của Hứa Lộ Bạch.

“Vẫn chưa đi đến kết thúc đâu, không gấp.”

Thức ăn được dọn lên bàn, Sở Hòa nhìn, ước chừng có năm món ăn —- một cá, một thịt, một tôm, một canh, một rau.

“Hơi nhiều rồi, hai chúng ta ăn hết không?”

“Không ăn nổi, gói bao mang về thôi!” Hứa Lộ Bạch thờ ơ nhún vai.

Sở Hòa bật cười nói: “Vậy cậu gánh đi.”

“Tớ gánh thì tớ gánh thôi.” Hứa Lộ Bạch gắp một miếng thịt lớn thả vào trong bát của Sở Hòa, miệng lẩm bẩm: “Chẳng phải là vì thấy cậu quá gầy à, bây giờ hai chúng ta ở chung một chỗ, cậu lại vỗ béo tớ lên… Nên tớ cũng phải nhanh chóng bù lại phần thịt đã bị mất đi của cậu chứ.”

“Thật ra thì cậu đã gầy hơn tớ rồi mà.”

“Cậu mau dỗ tớ đi.” Rõ ràng Hứa Lộ Bạch không tin.

“Thật đó.” Sở Hòa mở to mắt nhìn, cười dí dỏm mấy tiếng: “Bởi vì…Màu đen sẽ làm gầy đi mà.”

“Trời con mẹ nó…” Hứa Lộ Bạch tức giận đặt đũa xuống, định đưa tay nhéo lên hông Sở Hòa, “Con bé chết tiệt này, cậu dám giễu cợt tớ đen à!”

Hứa Lộ Bạch liếc mắt nhìn Sở Hòa, lạnh lùng nói: “Bây giờ tớ không còn sức lực nữa, chờ tớ ăn no rồi sẽ tính sổ với cậu.”

Thật ra thì Hứa Lộ Bạch thật sự không đen, chỉ là cô nàng đi đông sang tây phơi nắng hai tháng trời, thế thì khi so sánh với làn da trắng nõn của ngày trước, đã đen đi không ít rồi.

Sở Hòa lắc lắc cánh tay Hứa Lộ Bạch, tỏ vẻ đáng thương: “Thôi mà Tiểu Bạch, cậu nhìn tớ mặt mày xanh xao, cả người đã gầy đi nhiều, tha cho tớ lần này nha.”

“Hừ.”

Sở Hòa biết điều này có nghĩa là đã tha thứ cho cô, nên cô múc cho Hứa Lộ Bạch một chén canh để nịnh nọt cô nàng.

__

Một chương không có nam chính.

**

Hết chương 5