Là Gió Thổi, Là Rung Động

Chương 35: Chương kết




Edit: An TĩnhMùa đông ở thành phố S còn dài hơn cả những ngày thu dài, mùa đông gần nhất mạnh mẽ chiếm lấy địa bàn của mùa thu không để lại nửa con đường sống, gió bắc rét lạnh cứ hung hăng càn quét khắp thành phố như thế.

Trong lúc tuyết rơi nhẹ, thành phố S tuy lạnh lẽo, nhưng trận tuyết đầu tiên vẫn chưa đổ xuống.

Lúc Kỷ gia và Sở gia chọn ngày để hẹn gặp mặt xong, Kỷ gia cũng chính thức nói đến chuyện hôn sự của Kỷ Lâm Phong và Sở Hòa.

Lúc ấy Sở Hòa ngồi ở giữa còn có hơi mông lung, ngơ ngác nhìn về phía Kỷ Lâm Phong. Người nọ nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy sự vui vẻ, dáng vẻ như thể mọi thứ đều tốt đẹp theo đúng ý tôi, Sở Hòa ý thức được tất cả mọi thứ đều chính là kế hoạch do một tay anh ngấm ngầm sắp đặt lên ở sau lưng, không thể nghi ngờ gì nữa.

Là đại boss lớn phía sau hậu trường đó!

Thế mà cũng không thèm thương lượng với cô!

Hai người quen biết khoảng nửa năm, thời gian lại cũng không lâu lắm, bây giờ đã nói đến chuyện cưới gả rồi, Sở Hòa nghĩ thế nào vẫn cảm thấy có hơi nhanh quá.

Mặc dù, hình như….. Đúng là trong lòng cô đã cam tâm tình nguyện rồi.

Nhưng, ba mình lại nhả ra nhanh như vậy sao? Khó tin ghê, vậy mà trước đó còn chê bai rồi chán ghét Kỷ Lâm Phong cơ đấy.

Sở Hòa không hề biết, sau khi Kỷ Lâm Phong gặp ba mẹ cô xong thì lập tức tính toán đến chuyện kết hôn rồi. Ban đầu lúc ba Sở và mẹ Sở nói chuyện riêng với anh, anh đã thẳng thắng nói ra. Mặc dù mẹ Sở rất hài lòng về Kỷ Lâm Phong, nhưng lại cảm thấy có thể anh đã quá kích động. Còn ba Sở đương nhiên là nhướng mày không đồng ý rồi —- cười nhạo, tên nhóc này vừa mới gặp người lớn, vẫn chưa thông qua cửa ải này của ông đâu, lập tức dõng dạc nói rằng muốn cưới con gái bảo bối của ông á, ai cho anh sự can đảm đó?

Sở gia chỉ có một đứa con gái là Sở Hòa, tất cả tình yêu thương và sự cưng chiều của ba mẹ đều dành cho cô, cả sự giáo dục tốt đẹp của họ cũng không thiếu sót chút nào. Tính cách của Sở Hòa ấy mà, nghịch ngợm nhưng lại rất hiểu chuyện, ba Sở và mẹ Sở cũng rất yên tâm về cô, sẽ không quản lí quá nhiều, vì vậy Sở Hòa năm mười mấy tuổi đã thuộc về trạng thái nuôi thả. Trái lại thì điều này cũng phù hợp với tính cách độc lập, thích tự do của cô, Sở Hòa rất thoải mái, không có gì giấu giếm với ba mẹ cả, sống chung với hai người họ như là bạn bè vậy, thường xuyên tán gẫu, cũng rất hay tâm sự nhiều chuyện. Lúc học đại học cho đến sau khi có công việc, ba Sở chưa từng thúc giục Sở Hòa có bạn trai, bây giờ đột nhiên có một thằng nhóc thối tha nào đó nói muốn kết hôn với con gái bảo bối của ông, trong lòng ông vô cùng hỗn loạn, mặc dù Kỷ Lâm Phong là một người rất ưu tú xuất sắc, nhưng ông vẫn không kiềm được mà thấy chướng mắt với anh.

Ba Sở thân là người cha già nên đã chuẩn bị khí thế sẵn sàng, tuy lúc đó Kỷ Lâm Phong có hơi thấp thỏm, nhưng tâm ý kiên định cố chấp. Lần gặp mặt này anh đã có sự chuẩn bị, đối mặt với từng câu hỏi gây khó dễ do ba Sở đưa ra, anh đã vận dùng toàn bộ bản lĩnh của mình để đối đáp, cũng biết chỉ nói suông bằng miệng thì không hề đáng tin cậy cũng sẽ không thuyết phục được người khác nhất, anh không muốn dùng lời nói để ba hoa chích chòe, trực tiếp dùng hành động để bày tỏ thành ý và quyết tâm xin cưới của mình.

Khi Kỷ Lâm Phong quay lại xe và cầm theo một xấp giấy thỏa thuận chuyển nhượng tài sản, bày ra trước mặt ba vợ và mẹ vợ tương lai, mẹ Sở vô cùng sững sốt, ba Sở cũng nhất thời nghẹn lời.

Kỷ Lâm Phong đã lấy ra hành động thực tế để biểu hiện, ba Sở cũng không còn lí do gì để tiếp tục chủ đề này nữa. Mặc dù Sở gia không phải là gia đình nhà giàu một ngày kiếm hơn trăm triệu gì, nhưng cũng là một gia đình có của cải sung túc. Căn hộ kia của Sở Hòa, nếu chỉ dựa vào khoản tiền dành dụm tiết kiệm của cô thì có thể không mua nổi, đương nhiên cũng có một phần do ba mẹ bỏ ra. Bao nhiên tiền tài cũng không thể quan trọng bằng con gái mình, bọn họ không hề quan tâm đến những tài sản bất động sản gì gì đó, mà là thái độ Kỷ Lâm Phong đối với con gái mình. Ngoài miệng nói ra các loại thề thốt và cam kết một lòng không đổi thay, cũng không cần phí sức gì, nói ra là được. Huống chi lúc này chỉ là đảm bảo tình cảm chân thành của mình, khó mà đảm bảo được con người sẽ không thay đổi. Ba Sở chỉ có một cô con gái thôi, nuôi lớn cô không chút bận tâm gì, đương nhiên ông sẽ không lơ là chuyện hôn nhân đại sự này. Ông phải tận mắt nhìn thấy thành ý chân thành mà đối phương đã bỏ ra, thì mới có thể yên tâm giao phó con gái mình cho đối phương.

Sau đó, Kỷ Lâm Phong xem như đã vượt qua cửa ải này của ba Sở. Nhưng khi anh nói đến kết hôn, ba Sở vẫn chưa đồng ý. Kỷ Lâm Phong cũng chơi một số kỹ năng đàm phán thương mại của mình và đưa ra yêu cầu cao hơn, ngay cả khi ba Sở không đồng ý, dự định của anh đối với Sở Hòa vẫn rõ ràng không thay đổi, nhưng nếu nhượng bộ đôi chút, càng có thể lấy được hảo cảm. Mặc dù yêu cầu cao này là một ý tưởng thiết thực trong lòng Kỷ Lâm Phong.

Vẫn chưa đến mức kết hôn, vậy thì chắc chắn đang trên đường đi đến kết hôn, anh mở ra đường núi, còn dư lại đỉnh núi, cứ để ba mẹ anh tiến công chiếm đóng đi.

Vì thế có một bữa tiệc gặp mặt gia đình như thế này.

Người hai nhà vui vẻ hòa thuận, nói đến đề tài con gái thì đương nhiên thao thao bất tuyệt rồi. Anh tới tôi đi, nói bằng tình cảm, hiểu bằng lí trí, song phương trò chuyện rất vui vẻ, cuối cùng quyết định thời gian kết hôn —- tiết tháng ba mùa xuân năm sau.

Thời gian cụ thể thì còn phải bàn bạc thêm nữa, nhưng các công việc cho kết hôn đã bắt đầu lục tục chuẩn bị.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, thời tiết ngày càng giá rét. Sắc trời sáng sớm mờ mịt, mặt trời ngủ nướng tựa như đến khuya mới chịu treo lên bầu trời, Sở Hòa cũng ăn vạ nằm trên giường hồi lâu không dậy, cho dù có tỉnh dậy rồi thì vẫn nằm trong ổ chăn chơi điện thoại. Cô giống hệt như một động vật nhỏ đi ngủ đông vậy, không ra khỏi cửa nổi hai bước, cả người lười biếng, không có tinh thần, ngay cả vẽ tranh cũng không hăng hái nổi.

Cửa ải cuối năm ập tới, công việc trong công ty rất nhiều, Kỷ Lâm Phong bận rộn mấy ngày liền không thể phân thân. Chờ đến lúc anh được nghỉ phép, hai người đã không ở chung với nhau mấy ngày rồi. Sở Hòa phải về nhà để ăn Tết cùng ba mẹ, đương nhiên Kỷ Lâm Phong cũng giống vậy.

Sẩm tối, bầu trời đột nhiên có lấm tấm những bông tuyết tung bay theo chiều gió —- thành phố S nghênh đón trận tuyết đầu tiên vào dịp cuối năm.

Biết Kỷ Lâm Phong rảnh rỗi, khi Sở Hòa gọi điện thoại cho anh xong, lập tức khoác áo gió dài lông nhung màu trắng của mình và đi xuống lầu, đi đến tòa nhà số 11.

Những bông tuyết nhỏ rơi xuống, nhẹ nhàng đáp trên mái tóc đen và quần áo của cô, hình dáng màu trắng biến mất trong chớp mắt, chỉ để lại những hạt nước đọng nhỏ. Dọc theo đường đi là cỏ và cây bốn mùa xanh tốt quanh năm, những tán lá xanh thẫm, lay động phấp phới, dường như hoàn toàn không bị nhiệt độ thấp ảnh hưởng chút nào cả, chỉ có mấy cây tử vi trơ trụi đứng trong gió rét, những người không quen thì cũng không hề nhận ra dáng vẻ chân chính này của chúng.

Chỉ chốc lát sau, Sở Hòa vào cửa.

Ánh đèn trước mắt sáng ngời, trên bàn ăn là ba đến năm món ăn màu sắc tươi ngon, được sắp xếp gọn gàng.

Kỷ Lâm Phong ngồi bên cạnh bàn nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, đứng lên đi đến gần Sở Hòa.

“Có lạnh không em?”

Sở Hòa gật đầu một cái, Kỷ Lâm Phong nắm lấy hai bàn tay lạnh như băng của Sở Hòa, nhẹ nhàng xoa xoa hai bàn tay vào nhau.

“Những món này đều do anh nấu đấy ạ?”

“Nếu không thì sao?” Kỷ Lâm Phong mỉm cười, dắt cô đi đến ngồi xuống cùng mình, dùng đũa gắp cho cô một con tôm, “Nếm thử xem?”

Sở Hòa nhai nhai, gật đầu nói: “Cũng được, có tiến bộ.”

“Vậy thì ăn nhiều chút.”

Kỷ Lâm Phong gắp thức ăn vào bát của Sở Hòa, không mấy cái thì cơm trắng đã bị thức ăn phủ đầy bên trên. Sở Hòa ngẩng đầu nhìn anh một cái, nghĩ thầm tối nay Kỷ Lâm Phong có hơi khác bình thường.

Rốt cuộc là không giống ở chỗ nào nhỉ?

Sở Hòa vừa ăn vừa suy nghĩ, Kỷ Lâm Phong cũng không lên tiếng. Trong lúc nhất thời, phòng ăn vô cùng yên tĩnh.

Ăn cơm xong và nghỉ ngơi một lúc, Sở Hòa đứng dậy, vẫn chưa nhấc bước, cổ tay đã bị Kỷ Lâm phong kéo lại.

“Đi đâu vậy?”

Sở Hòa cảm thấy rất kì lạ: “Không có, em chỉ muốn đi rửa tay thôi.” Sao anh lại đột nhiên khẩn trương như vậy?

“Em đi rửa bát đi.”

“Không phải có máy rửa bát đó sao?”

“Em đi làm trước đi.” Kỷ Lâm Phong bóp bóp tay cô, nói: “Bây giờ anh có một tin nhắn điện tử phải gửi đi ngay.”

“Được rồi.” Sở Hòa cũng không phải chưa từng rửa bát, cảm giác được hôm nay Kỷ Lâm Phong rất kì lạ, mặc dù sắc mặt anh vẫn như thường, nhưng chung quy vẫn khiến người ta cảm thấy hình như anh có tâm sự gì đó.

Trong thời gian rửa bát, Sở Hòa thuận tiện lau chùi bàn bếp. Đến lúc cô đi ra từ phòng bếp, phát hiện trong phạm vi tầm mắt mình chỉ là một mảnh u tối. Đèn phòng bếp đã tắt, từng tia sáng từ ánh đèn lờ mờ ở phòng khách chiếu đến.

“Lâm Phong.”

Sở Hòa kêu một tiếng, vịn tường chậm rãi đi đến ghế sofa và ngồi xuống. Liếc mắt một cái đã thấy bóng lưng Kỷ Lâm Phong đang ngồi ở một góc khác của phòng khách, cô khó hiểu hỏi: “Anh đang làm gì vậy, sao lại không mở đèn?”

Vừa dứt lời, ánh mắt Sở Hòa cố định trong phút chốc —- từ từ, cái kia…. Hình như là một chiếc đàn dương cầm?

Kỷ Lâm Phong không lên tiếng, mười ngón tay dài thẳng đặt trên các phím đàn nhẹ nhàng chuyển động, trong chớp mắt, tiếng đàn dương cầm du dương êm tai và giọng nam trầm thấp phát ra từ trong điện thoại hòa chung và vang lên trong không khí.

I’m just listening to the clock go ticking

I am waiting as the time goes by

I think of you with every breath I take

I need to feel your heartbeat next to mine

You’re all I see in everything

Cùng lúc đó, ánh đèn mờ nhạt dần dần tối đi, thay vào đó, là những mảng ánh sáng màu tím xanh lớn — Sở Hòa ngửa đầu lên, những ánh sáng từ chiếc đèn màu trên trần nhà đầy sao tỏa ra đập vào mắt cô, giăng đầy những ngôi sao sáng ngời hệt như trên bầu trời cao ngoài kia vậy, xinh đẹp sáng lộng lẫy, thần bí gây lóa mắt.

Mà trong lòng Sở Hòa vào giây phút này, đẹp nhất, không ai sánh bằng, chính là bóng lưng mặc âu phục thẳng tắp và cao thẳng ngồi ở phía trước. Anh ngồi ngay ngắn, ngón tay linh hoạt chuyển đọng trên các phím đàn, tiếng đàn cũng dịu dàng thâm tình hệt như con người anh vậy.

Sở Hòa không nhúc nhích, cho dù trong lòng đã có suy đoán mơ hồ, nhưng vì quá kinh ngạc nên đầu óc cô rất trống rỗng, chỉ ngơ ngác nhìn tất cả mọi thứ như mộng như ảo này.

I just wanna hold you

I just wanna kiss you

I just wanna love you all my life

I normally wouldn’t say this

But I just can’t contain it

I want you here forever right here by my side

Một bài kết thúc, Kỷ Lâm Phong tao nhã đứng lên và xoay người, trong tay là một bó hoa hồng đỏ thắm rất lớn, đi về phía Sở Hòa.

Anh dừng lại bên cạnh Sở Hòa, tặng bó hoa hồng cho cô, hai đầu gối quỳ lên sàn nhà, sau đó dịu dàng cười với cô một tiếng.

“Thiếu cầu hôn với em, cuối cùng hôm nay cũng thực hiện được.”

Sở Hòa nghe những lời này, không biết làm sao, hốc mắt bỗng nhiên nóng lên và ẩm ướt.

Cô hơi cúi đầu, ở chính giữa bó hoa hồng đỏ chói, có đặt một chiếc hộp nhỏ màu đỏ vuông vức tinh xảo. Cô nhận lấy hoa tươi, đôi mắt chăm chú nhìn anh không chớp mắt, rất sợ sẽ bỏ qua bất kì một chi tiết nào.

Kỷ Lâm Phong cầm chiếc hộp đỏ giữa bó hoa lên, nói tiếp: “Anh hát không được hay, ngoại trừ dương cầm cũng không có tài nghệ gì khác, chỉ biết kiếm tiền…. Sau này, quyền tài chính trong nhà cứ giao cho em, tất cả những chuyện phiền lòng hãy giao cho anh. Mặc dù anh không biết hát, nhưng anh có thể đánh đàn vì em. Em hát rất hay, sau này, anh nghe em hát, em hát anh đàn.”

“Sau khi cưới chúng ta sẽ sống chung với nhau, em yên tâm, anh sẽ không quấy rầy công việc sáng tác của em. Em tận tình xây dựng thế giới truyện tranh của mình, còn anh sẽ là vỏ bọc bảo vệ thế giới của em.”

Kỷ Lâm Phong mở chiếc hộp đỏ, lấy chiếc nhẫn ra, đưa về phía trước mặt cô.

“Sở Hòa, anh muốn bầu bạn cùng em cả đời này. Em có nguyện ý gả cho anh, làm vợ anh cả đời không?”

Cô nhẹ nhàng gật đầu, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống từ đuôi mắt. Cô đưa bàn tay về phía anh, trả lời với giọng nghẹn ngào:

“Em nguyện ý.”

Kỷ Lâm phong đưa tay ra đeo chiếc nhẫn tuyệt đẹp lên ngón tay cô, sau đó đưa bàn tay trắng nõn của cô đến bên miệng mình, dịu dàng đặt một nụ hôn lên ngón áp út trắng trẻo nhỏ nhắn của cô.

Sở Hòa nắm tay Kỷ Lâm Phong để anh đứng dậy, chờ khi anh ngồi xuống bên cạnh mình, cô lập tức nhào vào lồng ngực ấm áp của anh, hai tay ôm chặt sau lưng anh.

Cô dùng giọng mũi, nhẹ nhàng nói với anh: “Mỗi năm sau này, cũng đàn bài hát này cho em nghe, có được không anh?”

Anh ôm chặt cô, tay trái khẽ vuốt mái tóc dài của cô, đôi mắt dịu dàng thâm tình rũ xuống, trả lời:

“Được.”

Trong phòng, hai hình bóng ôm chặt lẫn nhau tạo thành một chiếc bóng mờ, hắt lên vách tường, vô cùng thân mật. Bên ngoài căn nhà, gió rét rào rạt, tuyết lớn rơi xuống, những bông tuyết rơi lã chã tựa như lông ngỗng, dần dần đáp xuống mái hiên, trên bệ cửa sổ, lót thành một tầng dày đặc trên mặt đất, hoặc xung quanh các cánh cây trơ trọi hay các cành cây xum xuê, đang nối tiếp nhau khoác lên mình bộ quần áo trắng dày không ngừng.

Từng mảng trắng xóa không tì vết đồng loạt lan tràn trải dài ra, âm tầm tiễn đưa năm cũ đi xa, lại âm thầm chào đoán người bạn năm mới đến.

Nửa năm nửa mùa, tình yêu sâu sắc.

Rung động vì người, từ mùa thu sang mùa đông.

**

Hết chương 35

__ HOÀN TOÀN VĂN __