Là Gió Thổi, Là Rung Động

Chương 28: Đại sắc ma (H)




Edit: An Tĩnh | Beta: YintingBa mẹ của Kỷ Lâm Phong cũng thật sự rất hiền hòa, ba Kỷ chững chạc trầm ổn, mẹ Kỷ lại cởi mở nhiệt tình. Tính cách và tướng mạo Kỷ Lâm Phong đều tương đối giống ba anh, nhưng vẫn nhìn ra được, mẹ Kỷ là người được cưng chiều nhất trong nhà. Lúc này, bà ấy trò chuyện với Sở Hòa một lúc thì quay đầu ra lệnh cho con trai và chồng mình.

“Ông Kỷ, Lâm Phong, hai người đi rửa nguyên liệu đi, đợi chốc nữa em xuống bếp, hai bữa hôm nay em bao trọn!” Vẻ mặt mẹ Kỷ đắc ý, sau đó quay đầu tiếp tục trò chuyện với Sở Hòa, “Sở Sở, biết con thích ăn tôm, bác đã cố ý mua rất nhiều, đợi một hồi sẽ cho con nếm thử tay nghề của dì nhen.”

Nhìn dáng vẻ một nhà ba miệng vô cùng vui vẻ và hòa thuận của gia đình bạn trai, không khí này không chênh lệch bao nhiêu so với nhà mình, Sở Hòa cũng thoải mái tự nhiên hơn nhiều. Cô cười đáp lại: “Con có nghe Lâm Phong nói tài nấu nướng của bác vô cùng tuyệt, con luôn muốn nếm thử, hôm nay đã có thể thực hiện mong ước rồi.”

Mẹ Kỷ nghe thì vui vẻ không ngớt: “Nếu như vậy, thì buổi trưa nhất định phải ăn nhiều chút con nhé… Con nhìn con xem, đứa nhỏ này, quá gầy mà.”

Sở Hòa gật đầu một cái, mắt nhìn vào bên trong, ba Kỷ và Kỷ Lâm Phong đã vào phòng bếp, hẳn là đang cùng nhau xử lí những con tôm kia. Kỷ Lâm Phong cũng thật là, tại sao phải nói cô thích ăn tôm chứ, ăn ngon thì ngon đó, nhưng rửa ráy lại quá phiền phức.

“Sở Sở.” Sở Hòa trông không biết đang suy nghĩ chuyện gì, mẹ Kỷ kêu cô một tiếng, sau đó hỏi, “Lâm Phong có nấu cơm cho con ăn chưa?”

Sở Hòa hơi do dự, không biết nên nói là đã từng nấu hay chưa từng nấu đây.

“Đã nấu rồi ạ.”

Mẹ Kỷ nhíu mày, thằng nhóc này, có bạn gái rồi đúng là không giống trước.

“Mùi vị thế nào?”

Sở Hòa xém chút nữa đã bật thốt lên câu “Chẳng ra hình thù gì”, nhưng may mắn cô đã kịp phản ứng lại: “… Cũng không tệ lắm ạ.”

“Không cần nói tốt giúp nó đâu, chắc chắn là cũng bình thường thôi.” Mẹ Kỷ khoát tay một cái, trên mặt là vẻ “con trai dì mà dì còn không biết à”. “Nó rất ít khi nấu, tay nghề như vậy thì càng ít nấu hơn nữa. Nhưng nó chịu nấu cho con ăn thì đã nói rõ sự để tâm của nó đối với con, ngay cả bác là mẹ nó mà còn chưa ăn được bao lần nữa là.”

Đây là ghen sao? Sở Hòa muốn giải thích, nhưng hình như lại không có gì hay để giải thích, chỉ đành phải khô khan kêu một tiếng: “Bác gái….”

Mẹ Kỷ không nhận ra điều gì, nói tiếp: “Nấu không ngon thì cứ để cho nó luyện nhiều một chút, làm nhiều hơn thì sẽ có tiến bộ — hệt như ba nó vậy, trước kia nấu rất khó ăn, thế nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều. Chỉ là ba nó quá lười, không muốn nấu thôi….”

Trong lòng Sở Hòa thầm nói, bác gái, bác Kỷ có biết bác phỉ nhổ sau lưng bác ấy như vậy không ạ?

Cũng may là mẹ Kỷ đã nhanh chóng dừng câu chuyện này lại. Bà nhìn Sở Hòa, tướng mạo trắng trẻo thon gầy thật xinh đẹp, tư thế ngồi đàng hoàng ngay ngắn, tính cách điềm tĩnh làm người khác hài lòng, là một cô gái lễ phép và hiểu chuyện, bà cảm thán nói: “Trời ạ, bây giờ Lâm Phong có con bên cạnh, bác đã yên tâm rồi. Trước đó thúc giục nó mau có bạn gái, lúc nào cũng kéo dài trì hoãn. Nói ra con cũng đừng không vui, bác đã từng bắt nó đi xem mắt mấy lần rồi… Làm mẹ chính là như vậy đó, hết bận tâm sự nghiệp của con cái, tiếp đó lại phải bận tâm chuyện tình cảm của chúng nó.”

“Con biết ạ, Lâm Phong đã nói với con về chuyện xem mắt rồi.” Sở Hòa trấn an nói: “Bác gái cũng không cần suy nghĩ nhiều đâu ạ, anh ấy có thể thấu hiểu bác mà.”

Mẹ Kỷ khoát khoát tay nói: “Hiểu cái gì đâu chứ, nói không chừng vì mấy chuyện xem mắt trước đó mà nó đã oán trách bác đến thế nào rồi… Nhưng lần này có thể phải cảm ơn bác đấy —- Sở Sở, con biết không, lần trước muốn Lâm Phong đi xem mắt với con mà nó còn từ chối, kết quả bác vừa đưa hình của con cho nó xem thử, thì nó lại lập tức thay đổi ý định… Theo cách nhìn của bác, có lẽ thằng nhóc này đã thích con từ sớm rồi.”

“Hả?” Sở Hoa nghe mẹ Kỷ nói nên mặt có hơi đỏ, không biết nên tiếp lời làm sao.

Mẹ Kỷ cười thoải mái một tiếng: “Sở Sở, nói thật với bác gái nào, có phải trước khi xem mắt hai đứa đã quen biết rồi không?”

Sở Hòa: “Úi, đúng là có quen biết, nhưng không thân lắm ạ.”

“Thật đúng là duyên phận mà…”

Nói đến hai chữ “duyên phận”, Sở Hòa nhớ đến ngày đó khi đi xem mắt với Kỷ Lâm Phong, anh cũng nói là do duyên phận. Hóa ra anh đã biết người đi xem mắt là mình từ lâu…

Hừ, biết mà không báo, phải chịu tội gì?

Lúc ăn cơm trưa, Sở Hòa bị Kỷ Lâm Phong kéo đến ngồi bên cạnh anh. Trên bàn ăn, các món ăn đa dạng và rất phong phú, có cá, có thịt heo, thịt bò… Còn có một đĩa tôm lớn. Sở Hòa nhìn một vòng — khá tốt, tìm được mấy thứ rau dưa.

Ba Kỷ, mẹ Kỷ và Kỷ Lâm Phong bảo Sở Hòa động đũa, đặc biệt là mẹ Kỷ, nghe Sở Hòa liên tục khen ngợi tài nấu nướng của mình, nên sử dụng cả tay và miệng, nhiệt tình giới thiệu và gắp thức ăn cho cô. Sở Hòa nhìn chiếc bát được lấp đầy thức ăn trong chớp mắt của mình, cảm thấy không thể ăn hết nổi.

“Mẹ, mẹ cứ ăn trước đi. Không phải còn có con ạ?” Kỷ Lâm Phong nhìn dáng vẻ Sở Hòa ngoan ngoãn tiếp nhận thức ăn trong bát mà không biết nên làm gì, anh đành lên tiếng ngăn cản người mẹ ân cần sắp không khống chế được của mình.

Mẹ Kỷ mới mới nhận ra hình như mình thật sự cướp mất “việc” của con trai rồi: “Vậy được, con xem đi…. Sở Sở, đừng khách sáo nha, thích ăn cái gì thì cứ bảo Lâm Phong gắp cho con.”

Xem ra mẹ Kỷ thật sự rất thích mình nha, Sở Hòa khẽ mỉm cười nói cảm ơn: “Cảm ơn bác gái. Con có thể tự gắp ạ, không cần săn sóc con quá đâu.”

Nhìn chung thì nhà họ Kỷ luôn yên lặng lúc ăn cơm. Hôm nay vì có Sở Hòa đến nên bầu không khí náo nhiệt hơn đôi chút, trên bàn cơm cũng không im lặng nặng nề như thường ngày nữa. Mẹ Kỷ thấy thỉnh thoảng con trai mình lại bóc tôm cho Sở Sở, lâu lâu hai người lại nhỏ giọng nói gì đó với nhau, trên mặt là nụ cười không kiềm được, như thể biểu hiện nhà tôi có “trẻ con” mới lớn vậy.

Sở Hòa ăn cơm trưa và cơm tối tại nhà họ Kỷ, sau buổi cơm tối, mẹ Kỷ khuyên cô ở lại qua đêm, Sở Hòa cảm thấy không ổn, vì vậy từ chối một cách khéo léo —- mặc dù Kỷ Lâm Phong cũng khuyên cô.

Vì vậy, Kỷ Lâm Phong bị mẹ “đuổi “ ra khỏi nhà, cùng Sở Hòa trở về nhà.

Thật ra thì nếu mẹ Kỷ không đuổi, Kỷ Lâm Phong cũng muốn ở chung với bạn gái mình hơn.

Thời gian vẫn còn sớm, Sở Hòa đề nghị chi bằng đến rạp chiếu phim xem một bộ phim trước.

Kỷ Lâm Phong nhớ đến nhà mình có phòng chiếu phim, vì vậy hỏi Sở Hòa có muốn đến đó không.

Sở Hòa không biết nhà của Kỷ Lâm Phong còn được bố trí một phòng chiếu phim, vẫn chưa đến đó, cô nhất thời tò mò nên đã đồng ý. Nghĩ đến việc cô còn chưa từng đi dạo toàn bộ nhà của Kỷ Lâm Phong dù chỉ một lần, phòng ốc rộng lớn quá tuyệt vời mà.

Bốn mươi phút sau, hai người về đến nhà.

Phòng chiếu phim là phòng nằm trong cùng ở lầu hai, mở cửa đi vào, đối diện là màn hình lớn giống hệt như rạp chiếu phim vậy, mặc dù là bản đã thu nhỏ, nhưng cũng đã lớn bằng mấy lần màn hình TV rồi. Chỗ cách cách màn hình một khoảng, được đặt hai hàng ghế sofa màu xám kết hợp cùng màu trắng.

“Muốn xem phim gì?” Kỷ Lâm Phong hỏi.

Sở Hòa suy nghĩ một lúc, gần đây không có phim gì hay để xem, lúc trước cô ở nhà có xem một bộ phim gây cấn kinh điển, bên trong có tình tiết gây sợ hãi, khi ấy cô xem một mình hơi sợ, nên vẫn chưa xem xong. Bây giờ có người xem chung, Sở Hòa muốn xem nốt bộ phim đó.

Ánh sáng trong phòng chiếu phim tối đi, bộ phim bắt đầu.

Mặc dù lúc trước đã xem qua rồi, Sở Hòa vẫn nghiêm túc nhìn màn hình chăm chú — lỡ đâu lại có phát hiện mới thì sao.

Kỷ Lâm Phong dựa người lên ghế, cánh tay trái duỗi rộng, đặt ngang trên ghế sofa, nhìn từ góc độ nghiêng nghiêng, Sở Hòa chỉ cần dựa ra phía sau một chút, là đã có thể tựa lên cánh tay anh, vùi mình vào trong ngực anh. Bộ phim này anh đã xem mấy lần rồi, đối với nội dung phim thì đã nắm rõ như lòng bàn tay, cho nên cũng không có hứng thú lắm. Nhìn dáng vẻ Sở Hòa ngồi ngay ngắn, tập trung tinh thần và nhìn màn hình không chớp mắt, Kỷ Lâm Phong cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

Xem phim không bằng ngắm bạn gái mình. Kỷ Lâm Phong chuyên tâm nhìn cô không chút buồn chán nào, nhìn khuôn mặt và dáng vẻ xinh đẹp của cô, nhìn đường cong dịu dàng của cô, nhìn làn da trắng nõn mịn màng của cô, trong lúc đang vô tư thì thân thể Sở Hòa dựa vào anh càng lúc càng gần.

Sở Hòa vẫn hồn nhiên không có cảm giác gì, cô đang đắm chìm trong bộ phim kịch tính, đột nhiên một âm thanh kinh khủng vang lên bên tai, Sở Hòa bị dọa sợ run lên, không khỏi hét “a” một tiếng, xoay người ôm lấy cánh tay của Kỷ Lâm Phong theo bản năng. Không ngờ Kỷ Lâm Phong lại ở gần mình như thế, cái ôm này của cô, bấu vào eo anh, theo quán tính gây ra, mặt cô ụp vào ngực anh.

Sở Hòa có hơi sững sờ, ngẩng đầu lên theo bản năng, môi lập tức bị một thứ mềm mại phủ lên.

—- Là môi của Kỷ Lâm Phong.

Đầu lưỡi Kỷ Lâm Phong linh hoạt liếm một vòng trên đôi môi mềm mại của Sở Hòa, tiếp đó lại ngậm lấy hai cánh môi trên chiếc miệng nhỏ của cô, khi thì phát ra âm thanh “chụt chụt” khi hôn, động tác rất dịu dàng, nhưng âm thanh nghe thấy lại tràn đầy mị hoặc.

Chờ sau khi nụ hôn của anh cuốn lấy tất cả ý thức trong đầu cô, Kỷ Lâm Phong mới buông đôi môi cô ra.

“Ưm…” Sở Hòa đang đắm chìm trong nụ hôn, đột nhiên bị thả ra không kịp phản ứng, chỉ ưm lên một tiếng tựa như không thỏa mãn.

Tư thế này khiến ngực hai người dính sát nhau, ngực của Sở Hòa phập phồng theo hô hấp. Kỷ Lâm Phong chăm chú nhìn Sở Hòa thật sâu, nhìn đôi mắt hơi mở to của cô hiện lên một tầng nước mông lung, khuôn mặt trắng trẻo như gốm sứ hơi ửng đỏ của cô. Khi thấy đôi môi của Sở Hòa hé mở, trơn bóng và sáng loáng do nước bọt sau nụ hôn vừa rồi của hai người, để lộ ra màu đỏ thắm, Kỷ Lâm Phong không nhịn được nữa, đè cô xuống ghế sofa và bắt đầu hôn lần nữa.

“Kỷ Lâm…. Ưm…” Môi Sở Hòa vừa mở ra, đầu lưỡi của Kỷ Lâm Phong lập tức đi thẳng vào trong miệng cô, câu lấy cái lưỡi của cô và dây dưa làm càn.

Sở Hòa ôm chặt eo của Kỷ Lâm Phong, nhẹ thở hổn hển và đưa chiếc lưỡi mềm ra đáp lại, đầu lưỡi học theo dáng vẻ của anh như bình thường mà quấn quýt dây dưa cùng anh. Hai chiếc lưỡi cứ anh đến em đi như cá nghịch nước, vô cùng triền miên. Trong chốc lát, Sở Hòa cũng cảm giác được có một vật vừa cứng rắn vừa ấm nóng chĩa vào bụng mình.

Kỷ Lâm Phong thở hổn hển và đứng dậy, anh buông miệng lưỡi cô ra, nâng eo mông của Sở Hòa lên và ôm lấy cô, vội vàng đi ra cửa quay về phòng ngủ,

Hai tay Sở Hòa vòng ra sau và ôm lấy cổ anh, hai chân tách ra quấn lấy hông anh. Theo động tác bước đi của Kỷ Lâm Phong, mông hạ xuống khiến vật cứng cọ vào khe hở ở mông, càng thêm căng cứng phách lối, tựa như không kịp chờ đợi muốn phá cửa xông vào. Dưới người Sở Hòa bị anh cọ đến cọ lui đến độ có cảm giác lớn, từng đợt chất dịch lỏng chảy ra từ trong mật huyệt.

Đi được một đoạn, hai người đã bị va chạm đến độ hô hấp càng trở nên gấp gáp hơn. Cuối cùng cũng đi đến cửa phòng ngủ, thân thể Kỷ Lâm Phong đè đến một cái, vội vàng áp Sở Hòa lên trên cánh cửa, cúi đầu tiếp tục hôn lên môi cô tựa như tìm nguồn giải khát. Hôn được một lúc, Kỷ Lâm Phong rút một tay ra để vặn chốt cửa, theo sau tiếng “canh cách” vang lên, cửa văng ra theo cú đá thô lỗ.

Nhìn Kỷ Lâm Phong đi đến mép giường, Sở Hòa vội vã giãy giụa người kêu lên: “Trước tiên khoan… Còn chưa tắm rửa…”

Nghe vậy, bước chân Kỷ Lâm Phong xoay lại, chuyển hướng đi đến phòng tắm.

“Vậy tắm trước nhé.”

Sở Hòa lại giãy giụa người nói: “Em muốn anh tắm giúp.”

Kỷ Lâm Phong không nói gì, ôm cô và mở vòi sen.

Nước chảy xuống bị chia thành từng đường từng đường nhỏ, gấp gáp chảy ra từ vòi sen, chảy lên đầu của hai người, từ đầu lại chảy xuống lòng bàn chân.

Quần áo của hai người nhanh chóng bị ướt sũng, Sở Hòa mặc một chiếc đầm màu trắng nên mọi thứ gần như trong suốt, áo ngực màu đen và quần bảo hộ như ẩn như hiện, từng giọt nước chảy trên da thịt trắng nõn nà như tuyết của cô. Đôi mắt Kỷ Lâm Phong sâu thẳm tựa như một cái đầm sâu đen tối, dâng lên ham muốn gợn sóng. Anh buông Sở Hòa xuống, nhanh chóng cởi hết quần áo trên người cả hai, cánh tay dài duỗi ra lấy một hộp áo mưa trên giá để đồ và mở ra, sau khi đeo vào thì lại ôm cô lên một lần nữa, để hai chân ngọc của cô tách ra vòng qua eo mình, thân thể chuyển động vội vàng đưa côn th*t đang sôi sục vào hoa huy*t.

“A….” Động tác của Kỷ Lâm Phong quá nhanh, Sở Hòa không thể kiềm chế được tiếng kêu thất thanh của mình, dưới người có cảm giác kích thích, cô nói đứt quãng, “Anh…. Sao anh… Chỗ này cũng để….”

Kỷ Lâm Phong ôm đỡ eo Sở Hòa, động tác ra vào không hề ngừng lại, ghé sát bên tai cô cười đểu cáng nói: “Dù sao cũng mua nhiều như vậy… Em nhắc anh mới nhớ — bên ghế sofa cũng có để một hộp, ở phòng chiếu phim vừa rồi cũng có để mấy hộp, phòng bếp cũng có thể để, bệ cửa sổ cũng không tệ, hồ bơi càng phải để…”

“Anh…” Sở Hòa vô cùng ngượng ngùng khi nghe những lời nói không cần mặt mũi này của anh, nơi nào cũng để, nếu khách đến nhà mà thấy thì sẽ mất mặt biết bao nhiêu chứ. Nghĩ đến đây, Sở Hòa hung hăng cắn lên cổ anh một cái, “Đại sắc ma!”

“Ưm —-“ Miệng còn chưa cắn nặng, thân thể Kỷ Lâm Phong căng cứng, tay phải lấy một chân đang vòng bên eo mình của cô và để lên khuỷu tay anh, tăng thêm lực đưa đẩy dưới thân, đồng thời cũng tăng nhanh tốc độ, “Đại sắc ma hửm? Vậy thì anh cũng chỉ là sắc ma của một mình em.”

Nói xong, Kỷ Lâm Phong lại tiến hành hành vi được gọi là “sắc ma”, hông dùng lực mạnh mẽ đi vào chỗ sâu nhất trong mật huyệt.

“Ưm a…. Anh nhẹ chút đi….” Lưng của Sở Hòa được bàn tay to lớn của Kỷ Lâm Phong giữ cố định, nhưng một chân cô lại đang treo trên cánh tay anh, đốt sống đuôi và mông được nâng lên không trung, Kỷ Lâm Phong cứ đâm đến từng chút từng chút một, cũng làm cho xương cụt của cô từng chút từng chút một đụng lên vách tường làm bằng gạch men sứ trắng tinh trong nhà tắm. Vừa mới bắt đầu thì không đau, nhưng sau khi va chạm vô số lần, cảm giác đau nơi xương cụt càng tích lũy thêm, đau đớn cũng cảm nhận rõ ràng hơn nhiều.

Gạch men sứ lạnh buốt, nơi đốt sống đuôi lại nóng ran, hai bên tạo nên sự kích thích, hơn nữa hoa huy*t dưới người lại bị công thành đoạt đất, Sở Hòa sinh ra một loại cảm giác kì diệu vừa đau lại vừa thoải mái. Sợ vô tình rơi xuống, một chân ngọc của Sở Hòa vòng bên eo Kỷ Lâm Phong cũng siết chặt hơn.

Kỷ Lâm Phong phát giác động tác này của Sở Hòa, dừng lại, khóe môi cong lên cười một tiếng: “Miệng vừa bảo anh nhẹ lại, nhưng chân lại quấn chặt như vậy, cái miệng nhỏ bên dưới của em thành thật hơn chiếc miệng nhỏ trên mặt anh đấy.”

côn th*t đâm vào hoa huy*t nhưng không nhúc nhích, sự khoái cảm bị tạm ngưng đột ngột, Sở Hòa nghe anh nói mấy lời thô tục phóng túng, cô cắn đôi môi đỏ mộng một cái, thân dưới hơi dùng lực siết chặt hơn.

Kỷ Lâm Phong nhất thời cảm giác hoa huy*t đang bao quanh vật cứng chặt hơn đôi chút, anh hít một hơi, tay trái anh giữ chặt bên sườn cô, tay phải lại nắm chặt đầu gối Sở Hòa, mông dùng lực đâm vào nơi sâu nhất trong hoa huy*t. “Ưm a…” Anh đâm cô, cô lại đụng vào vách tường, côn th*t đâm vào hoa huy*t, xương cụt lại đụng lên gạch men sứ. Khoái cảm bất thình lình lan tràn trải rộng khắp toàn thân, những tiếng rên rỉ phát ra không ngừng trong cổ họng cô, ngón tay trắng nõn dồn sức bấu chặt lên xương vai anh, chịu đựng từng đợt chiếm đoạt.

Kỷ Lâm Phong nhanh chóng rút côn th*t to dài ra, lại tăng nhanh tốc độ vượt qua thịt non và chen vào bên trong, eo và hông chuyển động dùng sức đâm vào đỉnh, va chạm nặng nề. Vì tư thế này nên sau lưng anh tạo thành một đường lõm sâu, dòng nước không ngừng chảy dọc theo cột sống của anh và chảy xuống. Chất lỏng trào ra từ trong hoa huy*t của Sở Hòa tựa như một chiếc vòi phun nước vậy, khiến cho thân dưới rậm rạp và cứng rắn của Kỷ Lâm Phong ướt đẫm thêm một lần nữa.