Edit: An Tĩnh | Beta: YintingKỷ Lâm Phong rút người ra, lấy áo mưa và ném vào thùng rác, lại rút thêm mấy tờ khăn giấy lau sạch chất dính nhớp nháp giữa hai chân Sở Hòa. Cánh hoa mềm mại hồng nhạt bị chất lỏng ướt nhẹp làm ra cho mở ra, vô lực khơi dậy lòng thương hại, lại chọc cho thân dưới của anh có phản ứng.
“Em muốn uống nước.” Sở Hòa nhìn về phía Kỷ Lâm Phong, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn.
Kỷ Lâm phong cúi người hôn lên trán cô, “Chờ anh một lát.” Nói xong, anh mặc quần ngủ vào rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Rất nhanh Kỷ Lâm Phong đã cầm theo bình nước đi vào, anh rót nước sôi để nguội vào cốc, sau đó ôm Sở Hòa, để cô ngồi trên chân mình, đỡ cốc cho cô uống nước.
Kỷ Lâm Phong rót nước hai lần, Sở Hòa uống nhiều hơn một cốc đôi chút, còn lại khoảng một cốc đều được Kỷ Lâm Phong uống không còn dư lại chút gì. Sở Hòa vòng tay qua cổ anh, nhỏ giọng oán trách: “Nhà anh chỉ có một chiếc cốc à? Không chuẩn bị cho bạn gái anh sao?”
Kỷ Lâm Phong ôm eo cô, môi kề sát đến bên tai cô nói: “Ngày mai chúng ta đi mua cốc cặp nhé? Còn có giày cặp, kem đánh răng cặp, bàn chải đánh răng cặp, đồ ngủ đôi, sữa tắm đôi, dầu gội đầu đôi….”
“Được rồi…” Sở Hòa thẹn thùng, che miệng anh lại không cho anh nói tiếp, “Em không ở lại nhà của anh, muốn mua những thứ này làm gì?”
Kỷ Lâm Phong nghe vậy, bàn tay đè cái đầu nhỏ của Sở Hòa trước mặt mình để hai người đối mặt nhau, nghiêm túc xác nhận: “Không ở cùng anh à?”
“Em không ở chung với anh đâu?” Sở Hòa rũ mi mắt, không nhìn anh, “Sống chung trong một tiểu khu, gần như vậy. Nếu như ở chung một nhà sẽ không tiện lắm.”
“Có gì bất tiện chứ?”
“Sẽ không tiện cho việc vẽ tranh của em.” Sở Hòa nghiêm túc suy nghĩ một lúc, “Lúc em vẽ tranh cần phải ở trong trạng thái cực kì yên tĩnh và không có ai quấy rầy, nếu ở chung với anh, thì anh sẽ ảnh hưởng đến em.”
Kỷ Lâm Phong không biết nên làm sao, thật sự không biết nên vui mừng vì mình có thể gây ra ảnh hưởng đến bạn gái, hay là nên cảm thấy mất mát thì bạn gái không muốn ở chung với mình nữa.
“Nếu không ở chung, vậy em phải đền bù anh thế nào đây?”
Sở Hòa: “….”
“Làm sao đền bù chứ?”
“Ngày mai anh nghỉ ngơi, nên tối nay…”
Kỷ Lâm Phong cố ý dừng lại, mở miệng gặm lấy đôi môi đỏ mọng của Sở Hòa, bày tỏ những lời chưa nói xong qua nụ hôn này.
“Ưm ưm…” Cả người Sở Hòa đều bị giam trong lồng ngực Kỷ Lâm Phong, môi cũng bị giam giữa môi và răng anh.
Môi lưỡi hai người quấn quýt, ma sát với nhau, trao đổi nước bọt và hơi thở hòa quyện. Không biết từ lúc nào, hai chân Sở Hòa đã tách ra, ngồi trên đùi của Kỷ Lâm Phong. Cánh tay cô quàng qua cổ Kỷ Lâm Phong rất chặt, nụ hôn này quá triền miên, ngay tại thời điểm cô cảm thấy hô hấp dần dần thiếu không khí, bên dưới người đã có một thứ đứng lên, cứng rắn và đè lên người cô.
Một tay Kỷ Lâm Phong nâng mông Sở Hòa lên, một tay nhanh chóng kéo quần mình ra — côn th*t lớn trong nháy mắt lộ ra trong không khí, còn giật một cái để diễu võ dương oai.
“A…” Sở Hòa nhìn thấy vật cứng ở khoảng cách gần đã sợ hết hồn, thấy Kỷ Lâm Phong lại mở một hộp áo mưa khác, hai chân cô duỗi ra tỏ vẻ muốn từ chối, “Anh còn đến…”
Kỷ Lâm Phong không có thời gian phân tâm nói chuyện, không sống chung, như vậy thì bây giờ mỗi lần có thời gian để hai người thân mật thì anh đều phải tận dụng, ép khô toàn bộ. Anh nâng mông Sở Hòa lên, để miệng huyệt cọ xát lên côn th*t một cái, sau đó mới đẩy cô xuống, đưa toàn bộ côn th*t to và dài vào sâu bên trong hoa huy*t chật hẹp.
Kỷ Lâm Phong ngồi ở mép giường, bắp chân chạm lên sàn, Sở Hòa ngồi trên đùi anh. Tư thế của cô gái bên trên khiến cho dương v*t bên dưới cắm vào sâu hơn, hai bên vách hoa huy*t và thịt non mềm mại quấn chặt lấy vật dưới người anh, Kỷ Lâm Phong thoải mái đến độ da đầu cũng thấy tê dại. Anh tách hai chân thon dài của Sở Hòa ra để đôi chân ngọc của cô vòng lấy eo mình, sau đó nắm lấy cặp mông cực kì đàn hồi của cô, và đẩy mạnh lên.
Chân hai người đều dính chặt với nhau, đụng chạm thân mật, phát ra tiếng bạch bạch vang dội khi cơ thể va chạm, âm thanh lần này còn lớn hơn cả những lần mây mưa trước đây. côn th*t liên tục rút ra đẩy vào bên trong hoa huy*t, mông Sở Hòa bị lực mạnh giữ chặt và đẩy vào, mông Kỷ Lâm Phong co lại dùng sức để rút ra bên ngoài, sau khi hai nơi tụ hợp thì thịt côn càng đâm sâu hơn vào trong hoa huy*t mơn mởn, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Động tác va chạm kịch liệt, khoái cảm sinh ra cũng mãnh liệt không kém, Sở Hòa thẳng người vịn lấy cánh tay mạnh mẽ của Kỷ Lâm Phong và nức nở nghẹn ngào, không nói nên lời.
Không biết tư thế như vậy duy trì trong bao lâu, cho đến khi côn th*t của Kỷ Lâm Phong di chuyển thật tốc độ, nâng mông của Sở Hòa lên cao, sau đó lại nặng nề đáp xuống, chạm vào phần gốc bên dưới người anh, hoa huy*t sâu thẳm ôm lấy toàn bộ côn th*t, bỗng nhiên mông Kỷ Lâm Phong vừa giật một cái, tinh dịch bắn ra ngoài. Sở Hòa hét lên một tiếng, cơ thể cũng co giật theo, đôi chân ngọc quấn bên hông Kỷ Lâm Phong cũng buông xuống vô lực. Gót chân trắng hồng mềm mại đạp lên giường, hoa huy*t bị va chạm liên tục nên nhớp nháp không chịu được, hoa dịch chảy ra tung tóe, màu sắc ga trải giường từ nhạt chuyển sang đậm, bị thấm ướt một mảng lớn.
Hai người ôm nhau thật chặt, lồng ngực phập phồng lên xuống, tựa như tuyên bố cho sự kết thúc của màn vận động kịch liệt vừa rồi, mà người tham dự trong đó vẫn đang chậm rãi lưu luyến cảm giác lúc đó. Truyện Phương Tây
**
Hết chương 21