Là Gió Thổi, Là Rung Động

Chương 12: Khu trò chơi




Edit: An TĩnhRa khỏi phòng bao, chẳng những là hô hấp mà ngay cả thần kinh của Sở Hòa cũng được thả tự do trong nháy mắt. Cô há miệng thở dài một tiếng, mũi lại hít sâu một hơi.

Không chỉ có mình Sở Hòa thả lỏng, Kỷ Lâm Phong cũng thư giản hơn rất nhiều. Nhưng mà, anh nhìn dáng vẻ và khuôn mặt thoải mái của Sở Hòa, đôi mắt không tự chủ xuất hiện ý cười.

Hành lang không có nhiều người, rất yên tĩnh. Hai người trong lúc nhất thời cũng không lên tiếng nói gì, tự ý đi theo hàng.

Đến nơi cần rẽ, hai người mới dừng bước lại. Sở Hòa nhìn hai hướng đi, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Hai bên đều có số liên hệ, muốn ra ngoài đi dạo một lúc không?”

Nhưng âm thanh trò chơi truyền ra từ khu vui chơi phía trước mặt, ánh mắt Sở Hòa sáng lên, vừa chỉ chỉ về hướng khu trò chơi, vừa quay đầu nhìn Kỷ Lâm Phong: “Chúng ta vào trong đó đi.”

Trái lại thì Kỷ Lâm Phong có hơi kinh ngạc: “Muốn chơi trò chơi sao?”

“Không phải.” Sở Hòa nói mơ hồ: “Cái khác cơ.”

Kỷ Lâm Phong không truy hỏi nữa, vừa cười nhạt vừa nhấc bước chân.

“Đi thôi.”

Trong khu vui chơi người đến người đi, bầu không khí náo nhiệt, có trò đưa xe, có khiêu vũ, có bắn xạ kích….Dòng người nán lại đứng xem vui vẻ quên mình, có người xem rất nồng nhiệt, cũng có người không có hứng thú, chỉ cưỡi ngựa xem hoa đi lướt qua. Bên trong đó phần lớn đều là nam đang chơi, phần nhỏ thì là các cặp tình nhân, một phần cực nhỏ nữa là người lớn đưa trẻ em đi dạo trong này.

Sở Hòa quét mắt nhìn những hạng mục trò chơi bốn phía một lượt, cô quay đầu muốn hỏi Kỷ Lâm Phong chơi trò gì, nhưng chợt phát hiện hai người đã không còn đi chung từ lúc nào.

Sở Hòa nhướn cổ đảo mắt nhìn đám người náo nhiệt, tầm mắt nhìn thấy Kỷ Lâm Phong ở cách đó không xa, đang đi ra khỏi quầy và chậm rãi đi về phía cô đứng.

Vóc người Kỷ Lâm Phong rất cao ráo, vai rộng lưng dài, cực kí bắt mắt trong dòng người đông đúc kia.

Anh sải bước đi đến bên cạnh Sở Hòa, cô liếc mắt nhìn một mớ xu trò chơi trong bàn tay trái của anh, nhất thời hiểu ra. Nhưng vẫn nên nhắc nhở anh.

“Anh phải nói với tôi một tiếng chứ, thiếu chút nữa đã tách nhau ra rồi.”

“Xin lỗi, lần sau chắc chắn sẽ nói trước với cô.”

Thật ra thì sau khi hai người tiến vào khu vui chơi, Kỷ Lâm Phong đã nói với cô mình đi đổi tiền, nhưng Sở Hòa như thể bị ngăn cách vậy, hoàn toàn không nghe được, cũng không chú ý đến quầy đổi tiền, chỉ lo nhìn vào bên trong nên bước chân cũng không ngừng lại. Kỷ Lâm Phong nhìn thấy quầy thu tiền gần nên định đến đổi tiền trước, đỡ phải gặp được trò mình thích lại phải đi ngược lại để đổi tiền.

Kỷ Lâm Phong nói chuyện nghe rất trịnh trọng, làm cho Sở Hòa cảm thấy mình đang chuyện bé xé ra to, cô quay đầu lại hỏi Kỷ Lâm Phong muốn chơi trò gì.

Kỷ Lâm Phong không có vấn đề gì, nhìn bên cạnh có một hàng máy ném bóng rổ, anh cảm thấy hứng thú, đi về phía đó: “Chơi cái này đi.”

Anh quay đầu hỏi Sở Hòa: “Cô có chơi không?”

“Tôi không chơi đâu, nhìn anh chơi thôi.”

Kỷ Lâm Phong bỏ tiền vào khe rồi nhấn nút, sau đó một tay cầm quả bóng rổ lên, nâng cánh tay, cổ tay nhẹ nhàng ném bóng, quả bóng trong nháy mắt rơi vào rổ. Anh lập tức cầm quả bóng tiếp theo lên, nhanh chóng ném vào, quả này nối tiếp quả kia, càng lúc ném càng nhanh…. Anh ném trúng rất nhiều, tỷ số ném trúng mục tiêu là 99%, Sở Hòa nhìn không chớp mắt, mở miệng kêu “wow” mấy tiếng.

Người xung quanh cũng dần dần vây lại, trong đó còn có mấy cô gái xì xào “thật là đẹp trai quá”, “thật là lợi hại” các kiểu.

Động tác ném bóng vào rổ của Kỷ Lâm Phong rất nhanh và chuẩn xác, tư thế gọn gàng và dứt khoát, không lề mề, hình tượng bản thân lại rất tốt, như vậy càng làm lộ sức hút đàn ông hơn.

Chơi không được bao lâu, Kỷ Lâm Phong và Sở Hòa thương lượng và rời đi.

“Anh chơi bóng rổ giỏi ghê nha.” Sở Hòa khen ngợi từ trong thâm tâm.

Kỷ Lâm Phong mỉm cười khiêm tốn: “Thời đại học có tham gia đội bóng rổ, thường xuyên luyện tập thôi mà.”

“Anh chắc chắn là kiểu người thích vận động ha. Không giống như tôi, vô cùng lười.”

Kỷ Lâm Phong nhíu mày, nói ám chỉ: “Không phải sáng sớm cô đã ra ngoài vẽ tranh sao?”

Sở Hòa nhớ đến lần đầu gặp mặt ngày đó, không nhịn được mỉm cười: “Thế nên ngày đó mới gặp anh anh.”

“Đây là có duyên phận.”

Sở Hòa suy nghĩ đến quá trình quen biết của hai người, thật sự là quá có duyên phận đó chứ.

**

Hết chương 12