Là Do Em Không May Mắn

Chương 12




Sáng hôm sau, Hàn Minh Hạo thức dậy từ rất sớm nhưng lại không thấy Mạc Tử Sâm đâu. Cứ tưởng là cô đã thông suốt, biết an phận thủ thường hơn rồi. Nhưng không ngờ, khi anh xuống tới phòng bếp thì vẫn không thấy cô đâu cả. Anh có hỏi những người làm trong nhà cũng chẳng ai thấy bóng dáng của cô. Hàn Minh Hạo đột nhiên cảm thấy lo lắng, anh chạy nhanh ra ngoài sân vườn tìm kiếm nhưng cũng không thấy cô đâu. Chẳng lẽ cô đã bỏ trốn?

Anh lao vào nhà cầm chìa khoá rồi nhanh chóng chạy ra xe dự định đi tìm cô thì lúc này, cánh cửa cổng lại mở ra. Bước vào chính là Mạc Tử Sâm. Cô đã trở về?!

Vừa vào cửa đã nhìn thấy anh, gương mặt thoáng nở nụ cười liền tỏ ra không mấy gì vui vẻ. Cô phớt lờ anh rồi khập khiễng bước vào nhà. Hậu quả của tối hôm qua để lại cho cô khá đau đớn khắp cả cơ thể. Nên cô mãi cũng sẽ không quên được anh đã làm gì với cô.

Hàn Minh Hạo thì ngỡ ngàng nhìn cô lững thững đi qua mình mà không thốt ra được lời nào cả. Trên người cô vẫn còn chi chít những vết hickey to nhỏ đủ nơi khiến anh bất chợt cảm thấy có lỗi. Dường như anh đã hơi quá đáng với cô vợ bé nhỏ này của mình thì phải. Trông thấy thái độ này của cô, chắc là lại đang giận dỗi anh rồi đây. Nghĩ rồi anh cũng quay người nhanh chóng vào nhà mà không còn nghĩ đến việc mới sáng sớm cô đã đi đâu nữa.

Mạc Tử Sâm trong tay cầm sấp giấy tờ rồi đi thẳng lên lầu. Hôm nay cô quyết định phải đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ thử. Và kết quả thật sự như cô mong đợi, đôi chân của Mạc Tử Sâm cuối cùng đã xuất hiện kì tích. Cô đang hồi phục lại một cách rất nhanh chóng! Chỉ có điều, gần đây cô đã bị hoảng sợ quá nhiều nên tâm lí có phần không ổn định. Bác sĩ vẫn khuyên cô nên thư giãn và nghỉ ngơi nhiều hơn không cần quá gượng ép. Nhưng cô không quan tâm, chỉ cần đôi chân của mình có thể khoẻ mạnh thì cô vẫn có thể cố gắng nhiều hơn nữa.

Ấy thế mà còn chưa kịp vui mừng thì về đến nhà cô đã chạm mặt Hàn Minh Hạo, người mà cô không muốn đối diện nhất lúc này. Nên cô quyết định lơ anh rồi hướng thẳng vào nhà. Trong lòng cô bây giờ không chỉ đơn giản là giận dỗi nữa, mà là hận anh! Cô hận người đàn ông này đến tận xương tuỷ. Anh đã đem cô ra làm con mồi cho kẻ thù của mình khiến cô suýt chút thì mất hết cả thanh danh của mình. Rồi cũng chính anh là người đã sỉ nhục danh dự của cô trong tối hôm đó. Với cô, anh không xứng đáng làm chồng! Từ giờ cô sẽ chỉ tin và dựa vào bản thân mình.

Còn đang ngồi nghĩ ngợi ở trong phòng mình thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ cửa với lực khá mạnh!

"Cộc...cộc...cộc"

- Mạc Vân Ninh, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cô còn tính ngủ nướng đến bao giờ?

Một giọng điệu chua ngoa đang tức giận quát to từ phía bên ngoài đập thẳng vào tai của Mạc Tử Sâm khiến cô chợt bừng tỉnh. Phải rồi sao cô có thể quên được mình còn có một bà mẹ chồng bất ổn này nữa chứ. Cô không biết mình đã làm gì sai với bà để bà có định kiến với cô nhiều như vậy. Nhưng thôi cứ mặc kệ, cô phải cố gắng nhẫn nhịn cho đến khi Mạc Thị thật sự được khôi phục! Lúc đó cô sẽ đòi lại tất cả những gì nhà họ Hàn đã nợ cô bây giờ.

Nghĩ rồi Mạc Tử Sâm nhanh chóng bước xuống giường và ra mở cửa phòng, nhìn thấy gương mặt sắp bốc hoả của mẹ chồng mà cô khẽ thở dài rồi kính cẩn cúi đầu nhẹ với bà:

- Thưa mẹ, con đây.

- Làm dâu gì mà tới giờ này mới dậy, hai ông bà già này sắp chết đói vì cô rồi đây này! Còn không mau xuống làm bữa sáng cho tôi?

Mạc Tử Sâm bị quát nguyên một tràn đi từ ngỡ ngàng đến kinh ngạc, bộ nhà họ Hàn không có người giúp việc hay sao mà phải đợi cô làm bữa sáng? Cô chợt lấy lại bình tĩnh và từ tốn hỏi:

- Ơ...mẹ? Nhà mình chẳng phải có người giúp việc sa...

- Chuẩn bị bữa sáng cho ba mẹ chồng là trách nhiệm của cô! Của con dâu trong nhà! Cô phải biết rõ điều đó chứ?

Cô còn chưa nói dứt câu, mẹ chồng đã quát thêm lần nữa như tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt của cô. Mạc Tử Sâm như chết lặng, đạo lí quái quỷ gì thế này? Cô còn chưa kịp định thần lại thì bà lại tiếp tục bồi thêm cho cô một câu nữa:

- Nếu chỉ có vài việc cỏn con thế này mà cô cũng không thể làm tròn trách nhiệm của người con dâu thì...cô cũng không cần phải ở lại đây nữa đâu!

Nói rồi bà lườm cô một cái sắc lẹm và quay lưng bỏ đi. Để lại Mạc Tử Sâm vẫn còn ngơ ngác với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu. Rốt cuộc thì cô đã làm gì sai với bà hay là vốn dĩ đầu óc của bà đã có vấn đề với cô rồi? Cả Hàn Gia này không có lấy nỗi một người tử tế với cô sao? Mắt cô bắt đầu long lanh ngấn lệ. Vì sao số phận của cô luôn phải tiếp nhận từ hết điều bất công này đến bất công khác như vậy? Cô chỉ muốn được sống bình thường như bao người khác thôi cũng khó đến vậy sao...?

Tất cả đều tại tên chết tiệt Hàn Minh Hạo, mang danh là một người chồng nhưng anh chưa bao giờ mang lại cho cô điều gì tốt đẹp. Lúc cô cần anh nhất anh cũng chưa từng có mặt. Cô lại nghĩ đến Mạc Vân Ninh, nếu lúc trước em gái cô không bỏ đi thì liệu có phải bây giờ người đang chịu đựng những ấm ức này chính là cô không...? Hoá ra trong cái rủi cũng có cái may, may là Vân Ninh đã không gả vào Hàn Gia này nếu không suốt đời này của cô nhất định sẽ sống trong cảm giác tội lỗi và hối hận!