Là Bé Cưng Của Người

Chương 25: C25: Gọi chị một tiếng nghe xem nào




Hai khuôn mặt căng thẳng rõ mồn một, xuất hiện trước mắt Tiết Đồng.



Trông có vẻ như là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.



Tiết Đồng khoanh tay, hơi nhìn trái nhìn phải, "Nói cho tôi nghe xem nào?"



Điền Điềm điệu bộ giống như một đứa bé gặp uất ức ở bên ngoài chuẩn bị về mách phụ huynh, thò tay định lấy váy ra kể hết cho Tiết Đồng nghe.



Tô Mạt mới vừa được cô Tiết chăm sóc lúc say rượu, trước mắt em thực sự không có mặt mũi nào mà đem chuyện của mình ra làm phiền cô nữa.



Điền Điềm đem theo váy xông lên phía trước, Tô Mạt ở ngay bên cạnh giật một góc váy ngăn cô nàng lại.



Một hồi đưa đẩy này, cũng không cần hai người nói, Tiết Đồng đã nhìn thấy màu sơn đỏ chói trên chiếc váy ren nhỏ trắng xinh đẹp kia rồi.



"Cô Tiết, bọn họ khinh người quá đáng." Điền Điềm cả giận nói.



Tô Mạt bất đắc dĩ, "Hôm nay chị nói hơi nhiều rồi đấy, đồng chí Điền Điềm."



Tiết Đồng lại dành cho Điền Điềm một nụ cười ôn nhu, sau đó nói với Tô Mạt, "Bé con trung thực đáng được khen ngợi."



Có cô Tiết bảo kê, Điền Điềm ngẩng đầu ưỡn ngực.



Tiết Đồng đưa tay nhận lấy chiếc váy bị hai người mỗi người nắm một đầu, nhìn qua màu sắc bắt mắt ở bên trên.



Cắt quần áo, phun sơn màu.



"Trò trẻ con." Tiết Đồng châm chọc nói.



Mắt Điền Điềm sáng hết cả lên, "Cô Tiết có cách ạ?"



Tiết Đồng gật gật đầu, cô hơi nghiêng người là thấy Tô Mạt, Điền Điềm đứng ở bên cạnh mình, em ngược lại cách xa mấy người họ, rụt rè lại dùng ánh mắt ẩn giấu hi vọng lén nhìn qua, Tiết Đồng cảm thấy thú vị cực kỳ.



"Em đã nuôi hamster bao giờ chưa?" Tiết Đồng hỏi Tô Mạt.



"Hamster?" Tô Mạt sững sờ, lắc đầu, "Hamster trông như thế nào cơ ạ?"



Tiết Đồng cười nói, "Giống y như em đó."



Hoạt bát, nhạy cảm, vừa quấn vừa nhát người, nếu nhẹ nhàng trêu chọc hai lần...



Tiết Đồng nghĩ đến, bước qua mấy bước nhẹ nhàng câu câu cằm Tô Mạt.



Tô Mạt giật nảy mình vội vàng lui lại.



Tiết Đồng khoanh tay cười nói, "Nếu em có một con hamster, khe khẽ sờ sờ đầu nó, nó sẽ phản ứng y như em bây giờ đó."



"Phốc." Điềm Điềm bên cạnh thực sự nhịn không được nữa, bật cười thành tiếng.



Không còn thời gian để đùa thêm nữa, Tiết Đồng dặn dò Điền Điềm nói, "Điền Điềm tìm người hỏi xin thêm mấy lọ sơn màu nữa đi."



"Vâng ạ." Xắn tay áo lộ cánh tay, Điền Điềm toan bước đi rồi.



Tô Mạt nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đè trợ lý nhà mình lại, quay lại nhìn về phía Tiết Đồng.



"Cô Tiết muốn thêm bình sơn xịt làm gì vậy, xã hội văn mình, chúng ta cũng không thể trả đũa như vậy." Tô Mạt nói.



Tiết Đồng cười, nhẹ như gió mây, "Nghĩ gì thế, Điền Điềm, đi đi."



Nói xong, người kia đã mở cửa đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã mang về một đống chai chai lọ lọ.



Điền Điềm thấy được bức tường graffiti chuẩn bị cho các sĩ khác, bức graffiti vốn mang khí tức nghệ thuật vô cùng hiện đại vừa được tung ra, trực tiếp hấp dẫn hết một nửa ánh mắt của mọi người.



Điền Điềm còn đang tự mình kể lại một cách sinh động như thật cho Tô Mạt nghe, thì thấy cô Tiết trải rộng váy ra, cầm bình, còn lắc lắc hai cái, sau đó...



"Xì..."



"Cô Tiết!"



"Đừng!"



Sau hai tiếng kêu thảm thiết, Tô Mạt và Điềm Điềm, một người quay đầu, một người che mặt, thật sự không đành lòng nhìn thẳng vào thảm trạng của chiếc váy trắng viền ren kia nữa.



"XÌ xì, xì xì."



Âm thanh xịt sơn rất có nhịp nhàng, nghe không hề giống thao tác lộn xộn chút nào.



Tô Mạt hơi quay lại nhìn một chút xíu, chỉ thấy bình sơn xịt trong tay Tiết Đồng giống như một cây bút vẽ, các mảng màu đỏ vàng lam xếp chồng chéo lên nhau, khiến Tô Mạt liên tưởng đến bài hát « Thợ Sơn » từng biểu diễn ở nhà trẻ khi còn bé, lúc đó em cùng các bạn nhỏ buộc tóc hai bím sừng dê, mặc quần yếm, dùng sticker xanh xanh đỏ đỏ thay cho sơn, quơ cây cọ quét nhỏ hát hát nhảy nhảy.



Trong tay Tiết Đồng giống như có một cây bút vẽ thần kì, chỉ mất có hai phút, váy nhỏ vốn dính phải vết bẩn được cô tô tô vẽ vẽ lên, trở thành một bức graffiti hiện đại đầy cảm hứng.



"Bức tường graffiti kia, khéo có khi em cũng dùng được đó." Đại công cáo thành, Tiết Đồng quẳng bình sơn xịt đi, xoa xoa tay.



Tô Mạt vô cùng ngạc nhiên, "Cô Tiết, cô, cô còn biết vẽ nữa!"





Vừa nãy để cho tiện, Tiết Đồng vén toàn bộ mái tóc dài đen nhánh sang bên trái, lúc này cô vừa nghiêng đầu để lộ cần cổ ưu nhã, làn da bóng loáng ấy giống như gấm vóc màu trắng sứ, cô nhẹ nhàng cười một tiếng, sáp đến lại gần Tô Mạt hơn một chút.



Đôi môi khẽ mở, lời nói ôn nhu, Tiết Đồng nói, "Hẳn là em đã hiểu tôi thêm một chút rồi."



Tô Mạt không dám nhìn thẳng vào mắt cô, em cúi đầu cầm váy lên, "Vậy, em, em đi thay quần áo một lát."



Đài truyền hình Tinh Không chuẩn bị cho Tô Mạt và Đường Miêu phòng chờ đầy đủ tiện nghi, có phòng rửa mặt độc lập, Tô Mạt chạy thẳng vào, chỉ mất có vài phút là từ bên trong đẩy cửa ra.



Bộ đồ diễn phiên bản cái tiến này không phải ai cũng có thể mặc được, bên dưới váy màu trắng, phía trên là màu xanh xanh đỏ đỏ rất có cảm giác hiện đại, nếu không khống chế được thì chính là một phen thảm họa, có điều Tô Mạt không như vậy, bởi vì em rất hay cười, nự cười ấy cùng giống như cây mùa xuân, hoa mùa hạ, gió nhẹ tự do lui tới, bầu trời biêng biếc xanh, đều là ân huệ trời ban.



Tiết Đồng nhìn Tô Mạt, ánh mắt mềm mại, Điền Điềm ở một bên thấy Tô Mạt đi ra, xem như hoàn toàn thở phào một hơi.



Được cứu rồi, âm mưu nham hiểm mà người khác bày ra cứ như vậy được cô Tiết cứu rồi.



Tô Mạt trước mắt nhìn cứ như nàng công của gặp nạn, đôi mắt linh động long lanh như nước, cười lên giống như em chính là cả mùa xuân, Điền Điềm quả thực hận không thể moi ngay ra được một cái vương miện nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo đội lên đầu em, bộ dạng này đi ra ngoài sẽ đem tất cả mọi người giết sạch trong nháy mắt mất!



Vương miện...



Điền Điềm hoảng hốt, "Đúng rồi, trang điểm, Tiểu Thất em còn chưa trang điểm nữa, thợ trang điểm đâu, sao lại không ở đây?



Tô Mạt lúc này mới kịp phản ứng, bởi vì em ở bên cơ sở điện ảnh và truyền hình kia, không tiện trang điểm trước khi đến, cho nên vốn định trước khi ghi hình thì trang điểm, kết quả chị makeup lúc này lại không có mặt.



Mặt Tiết Đồng lạnh đi.



Điềm Điềm ở bên cạnh vội vàng lấy điện thoại ra, "Tiểu Thất em đừng vội, giờ chị sẽ lập tức gọi điện thoại hỏi một chút."



Hỏi được chính là tin xấu.





Thợ trang điểm cũng điếng người, trong phòng chờ rất yên tĩnh, ba người ở đây đều nghe được rõ ràng giọng nói căng thẳng ở đầu dây phía bên kia của cô ấy.



"Không phải nói là Tô Mạt trang điểm xong mới tới sao? Vừa nãy chị trang điểm cho mọi người xong, mấy em ấy liền để chị đi mà, cái này... Phải làm sao bây giờ."



"Chị à, vậy giờ chị có tiện chạy về gấp không?" Điền Điềm cuống đến không chịu được.



"Đại lộ Truyền Thông lúc này tắc nghẹt rồi, chỉ e là..."



Tô Mạt cũng ở một bên nghiêm túc nghe Điền Điềm nói chuyện cùng chị makeup, kết quả em còn chưa kịp nghe người kia nói xong, đã bị Tiết Đồng nắm tay kéo đến ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh.



Trong phòng chờ có đồ trang điểm cho nghệ sĩ, Tiết Đồng tra xét từng cái, nói với Tô Mạt, "Không cần chờ, tôi trang điểm cho em."



"A?" Tô Mạt có chút run sợ.



Tiết Đồn cũng không nhiều lời, nói ít hiểu nhiều, "Em ngoan ngoãn ngồi xuống đừng động đậy nào."



"Dạ." Tô Mạt rất vâng lời, hai tay đặt trên đầu gối, thành thành thật thật ngồi yên.



Tô Mạt có trang điểm nhẹ khi ra ngoài, Tiết Đồng hơi nâng cằm em lên, chăm chú nhìn một chút.



Trên người Tô Mạt, sắc màu trên váy dày đặc mà tươi tắn, trên người nhiều màu mè, thì lớp trang điểm không nên quá dày, lúc này chỉ cần nhẹ nhàng là vừa vặn, cuối cùng Tiết Đồng cũng chỉ đánh chút má hồng cho Tô Mạt, đó là màu của thiếu nữ, phảng phất hoa đào đỏ bừng khắp núi, ngây thơ lại lãng mạn.



Tới lượt lông mày.



Dáng lông mày Tô Mạt thanh đạm hẹp dài, giống như dãy núi xa xăm phía sau ao nước mùa thu, Tiết Đồng lấy bút kẻ lông mày, nhẹ nhàng tô lên, để hình dáng càng thêm rõ ràng.



Tiết Đồng tiến lại rất gần, chăm chú, kiên nhẫn lại tỉ mỉ, Tô Mạt có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của cô Tiết phả lên cạnh gò má mình.



Em khẽ ngẩng đầu nhìn thẳng tới, chỉ thấy trên môi cô Tiết là một vòng màu hồng tro, khiêm tốn ưu nhã, ướt át mềm mại, em thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng đường viền môi cô Tiết...



Mình đang cái gì vậy! Tô Mạt vội vàng cúi đầu xuống.



Kết quả là một động tác bản năng như thế, tầm mắt của em lại rơi vào sâu bên trong cổ chữ V trên áo sơ mi trong áo vest của Tiết Đồng, vải sa màu đen thêu hoa đào, lại tiến vào bên trong... Tô Mạt lại thấy được địa phương càng không nên nhìn thấy.



Em liền vội vàng cúi đầu xuống thấp hơn, nhìn chằm chằm ngón tay không dời mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, lão tăng nhập định ngồi một chỗ không nhúc nhích, hận không thể ngay cả mắt cũng không chuyển động.



Tiết Đồng dĩ nhiên có thể phát hiện được biến hóa của Tô Mạt, chỉ thấy cái đầu nhỏ của em, càng ngày càng thấp, cũng sắp chìm vào cát bụi luôn rồi.



"Em thế này, tôi sẽ vẽ hỏng đó." Tiết Đồng cười trêu em.



Tô Mạt có chút hoảng hốt ngẩng đầu nhìn, Tiết Đồng nhẹ nhàng nâng cằm em lên, sau đó lại chụp lên hai con mắt em.



"Được rồi, giờ em có thể nhắm mắt lại." Thanh âm Tiết Đồng dịu dàng đến thế, khiến cho Tô Mạt không tự chủ được mà làm theo lời cô.



Son môi mà Tô Mạt mang theo bên người ngày hôm nay là màu đỏ chót, sáng sủa lại tươi đẹp, khớp với vết sơn đỏ trên váy lúc đầu kia.



Tiết Đồng tô lên môi Tô Mạt một tầng nhàn nhạt, coi như là đã trang điểm xong.



Sau đó đó Tiết Đồng quay lại mượn dây cột tóc của Điền Điềm, động tác thuần thục búi tóc thành củ tỏi, cô nhẹ nhàng nhặt ra vài sợi tóc con rũ xuống, lại cầm lược chải đi mấy sợi tóc xoăn, dáng vẻ có chút lộn xộn lại rất hoạt bát, vừa vặn khớp với trang phục cùng trang điểm của Tô Mạt.



Cuối cùng, Tô Mạt chỉ thấy cô Tiết bóc xé một cái gì đó từ trong túi xách của mình, dán lên bên trái mặt mình.



"Được rồi." Tiết Đồng cầm tay đỡ Tô Mạt đứng dậy, đẩy em đến trước gương.



Lúc này Tô Mạt mới thấy trên mặt mình dán cái gì.





Đó là miếng băng cá nhân có hình Peppa Pig đáng yêu nhất, thịnh hành nhất lúc này.



Hiệu quả hoàn mỹ.



Điền Điềm ở một bên suýt nữa thì không nhìn được vỗ tay cho cô Tiết.



Tô Mạt nhìn mình trong gương, lại nhìn cô Tiết trong gương.



Người này, người này rốt cuộc có cái gì không hiểu, có cái gì không biết, lại có cái gì mà cô ấy không giải quyết được không vậy?



Tiết Đồng lưu ý đến ánh mắt Tô Mạt nhìn về phía mình. Cô cũng không giống Tô Mạt, chỉ dám nhìn chằm chằm vào gương, cô Tiết trước giờ toàn đánh cầu thẳng, chỉ nhìn chằm chằm bạn nhỏ chân thật nhất ở trước mắt.



Tô Mạt bị nhìn đến có chút xấu hổ.



"Cô Tiết, em cũng không biết phải cảm tạ cô thế nào nữa."



Tiết Đồng tựa bên cạnh bàn trang điểm, con ngươi đen láy giống như một khối mặc ngọc oánh nhuận trong suốt, cô nhẹ nhàng cười cười, "Vậy em làm giúp tôi một chuyện đi."



Tô Mạt lập tức gật gật đầu, "Vâng, chỉ cần nằm trong khả năng của em, em nhất định sẽ làm cho cô Tiết."



Tiết Đồng khoanh tay, bên môi nở ra một đóa hoa ôn nhu, "Gọi chị một tiếng nghe xem nào."



...



Trong phòng trầm mặc đến quỷ dị.



Vừa nãy rõ ràng còn rất nghiêm chỉnh cơ mà, sao chỉ trong nháy mắt đã ngả ngớn rồi?



Điền Điềm hắng giọng một cái, cô cảm thấy là ờm, có lẽ cô không thích hợp ở trong phòng nữa.



"Chị ờm, chị đi ra trước xem tình hình tại hiện trường chút nha, hai người... Tiếp tục."



Nói xong bỏ chạy như bay.



Tiết Đồng cũng không nói gì, chỉ đơn giản nhìn về phía Tô Mạt.



Lời mình nói ra, flag mình tự đặt, cũng không thể tự mình vả mặt mình đi.



Tô Mạt hít sâu, quyết tâm liều mạng, không phải chỉ gọi chị một tiếng thôi sao, cô Tiết lớn hơn em bảy tám tuổi, vốn là chị của em mà!



Làm công tác chuẩn bị cảm xúc xong xuôi, Tô Mạt mở miệng.



"Chị!"



Một tiếng này Tô Mạt gọi lên, tình cảm rất dồi dào! Thanh âm rất vang dội!



Một tiếng chị này...



Một tiếng chị này gọi sao mà giống khẩu hiệu hành quân đến vậy cơ chứ?!



Cô Tiết trầm mặc, vẻ mặt ấy đặc sắc, khó mà dùng lời để miêu tả.



Bầu không khí cổ cổ quái quái, Tô Mạt xoay ngón tay mình, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn Tiết Đồng một chút.




Tiết Đồng nâng trán cười khổ, "Xem ra tôi thực sự đã quen nghe em gọi cô Tiết rồi."



Tinh thần Tô Mạt lập tức tỉnh táo, đôi mắt cười cong như trăng lưỡi liềm, "Cô Tiết."



Em lại gọi Tiết Đồng một tiếng.



Tô Mạt vẫn luôn là kiểu người chủ động nhiệt tình, mỗi lần gặp nhau, em sẽ đều cười híp mắt chủ động chào hỏi, em có chất giọng như mật, từng tiếng cô Tiết khiến cho lòng người đều cảm thấy ngọt ngào.



Cứ vậy là được rồi, Tiết Đồng nghĩ chuyện tình cảm cô vẫn còn phải từ từ tính toán.



Tiết Đồng cười nói, "Xem ra tôi đã bỏ qua một cơ hội tốt rồi."



Ánh mắt Tô Mạt trong suốt, "Cô Tiết, cô còn chuyện gì khác cần em làm, có thể nói cho em, không sao đâu ạ."



Tiết Đồng đưa tay gảy tóc con trên đỉnh đầu Tô Mạt, dịu dàng nói, "Vậy thì chút nữa cố gắng lên nhé."



Tô Mạt dùng sức gật đầu, uy tín nói, "Dạ."



Đúng vào lúc này Điền Điềm đột ngột từ bên ngoài gõ cửa tiến vào.



"Tiểu Thất, sắp đến nhóm em rồi."



"Được, đến ngay."



Tô Mạt cúi đầu xem xét trang phục của mình, xác nhận không vấn đề gì, đang chuẩn bị quay lại tạm biệt cô Tiết.



Tiết Đồng trước một bước gọi em lại.



"Tô Mạt."



Tô Mạt quay đầu.



"Hình như vẫn thiếu gì đó." Tiết Đồng nói.



Chỉ thấy cô nói xong, hơi nghiêng người về phía trước, lưu lại một nụ hôn trên gò má phải của Tô Mạt.



Cô nhóc xinh đẹp đầu tóc có phần xốc xếch, nửa mặt trái dán băng cá nhân hình phim hoạt hình, nửa mặt phát là một dấu son môi đầy đặn màu hồng tro.



"Tiểu Thất, đến nhanh kẻo trễ rồi." Điền Điềm ngoài cửa chờ không nổi, lại tiếp tục vào cửa kéo tay Tô Mạt chạy ra bên ngoài.



Tô Mạt sững sờ, em thậm chí phản ứng còn không kịp, cũng không kịp hỏi cô Tiết thêm câu nào.



******



Đạo diễn hiện trường chương trình biểu diễn của đài truyền hình Tinh Không cứ luôn chú ý đến cổng cho nhân viên ở phía sau.



"Sao Tiểu Thất vẫn chưa tới nữa?"



Thành viên Đường Miêu ở bên cạnh tự nhiên cũng nghe được lời độc thoại đầy lo lắng của anh chàng.



Một trong số đó thậm chí còn mang chút khẩu khí cười trên nỗi đau của người khác nói, "Có khi nó không đến được nữa đâu."



Tần Thư ở một bên hơi trừng mắt với người kia, ra hiệu cho đối phương ngậm miệng, bọn họ có thể tự mình làm ít thủ đoạn đùa giỡn với Tô Mạt, nhưng tuyệt đối không thể đem bất hòa với tẩy chay bày lên trên mặt, đúng là ngu xuẩn, đến cả những cái này cũng không rõ.



Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng chân chạy hỗn tạp, tầm mắt mọi người đều hướng sang nhìn về phía cuối hành lang, chỉ thấy Điền Điềm nắm tay Tô Mạt chạy về phía này, mà Tô Mạt...



Chiếc váy xanh xanh đỏ đỏ hiển nhiên đã được trang trí qua kia đã sớm không thể phân biệt ra chỗ sơn đỏ ban đầu ở đâu nữa rồi.



Dù thợ trang điểm đã bị mọi người tiễn đi trước một bước rồi, nhưng lớp trang điểm của Tô Mạt vẫn tinh xảo như cũ, em còn búi tóc củ tỏi, tóc được cố ý làm cho lộn xộn, nhưng không khỏi làm cho người ta khó dời mắt.



Làm người ta kinh ngạc nhất vẫn là dấu hôn trên gò má em, màu hồng tro nhàn nhạt, dáng môi đầy đặn, nếu cứ để cho Tô Mạt lên sâu khấu như vậy, nếu để cho em lên sân khấu như vậy...



Sắc mặt Tần Thư trắng bệch, e là cô ta sẽ lại phải làm nền cho đối phương rồi.



Đạo diễn hiện trường lại không biết những tâm tư phức tạp này của các thành viên Đường Miêu, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy Tô Mạt là sững sờ, sau đó lập tức vỗ tay cười nói, "Không tệ, không tệ, vô cùng tốt, nhìn không ra đó Tiểu Thất, cuối cùng cũng học được cách bỏ tâm tư lên mấy chi tiết này, trưởng thành rồi nha."



Tô Mạt chỉ kịp cười cười cùng đối phương, màn biểu diễn phía trước đã sắp kết thúc rồi, lập tức đến phiên Đường Miêu lên đài.



Điền Điềm đứng ở đó như thị uy, đem Tô Mạt nghiêm túc bảo hộ phía sau lưng mình, lạnh lùng nhìn những thành viên khác trong nhóm, nhưng Tô Mạt đến cùng vẫn phải cùng đám người lên kế hoạch hại em đứng trên cùng một sâu khấu, em vỗ vỗ vai Điền Điềm, đi ra từ phía sau lưng cô nàng.



Không làm vòng tròn, không hô khẩu hiệu, cũng không có tình cảm, sáu người cứ như vậy lần lượt theo thông đạo đi đến sân khấu.



Giữa sân khấu tối đen như mực, Tô Mạt tại vị trí trung tâm trước nhất.




Nhịp trống đếm ngược.



Ba, hai, một.



Tô Mạt mang theo nụ cười rực rỡ nhất xoay người lại, dưới sân khấu là một mảnh tiếng hoan hô si mê nhiệt liệt.



Nhịp điệu vui tươi, nụ cười mỉm hoạt bát, trang phục của Tô Mạt đặc biệt giữa đám người, còn có nụ hôn bên má kia, tất cả những thứ này đều khiến người dõi theo em phát cuồng lên.



Có vài người muốn thấy Tô Mạt xấu mặt, làm ra chút thủ đoạn ngấm ngầm ngược lại cho em cơ hội tỏa hào quang rực rỡ.



Tô Mạt em đã đáp ứng cô Tiết rồi, em sẽ cố gắng hết mình, sẽ không nhảy sai, sẽ không uổng phí một phen công sức của cô, cuối cùng đến thời điểm biểu hiện của mình, lại lần nữa đi vào chính giữa, Tô Mạt cầm mic lên, mở rộng cuống họng.



Giống như tiếng chim hót đầu tiên trong sơn cốc vào sáng sớm, thanh lệ du dương, êm ái dễ nghe.



Cũng chỉ một câu này hát ra, dưới đài lại vang lên một tràng tiếng cổ vũ.



"Yes!" Điền Điềm đứng ở cánh sân khấu, nắm hai tay, âm thầm trầm trồ khen hay.



"Không tệ."



Bên người đột ngột phát ra âm thanh làm Điền Điềm giật nảy mình, âm sắc này... Cô quen á.



"Cô Tiết?" Điền Điềm bất ngờ.



Tiết Đồng nhìn không dời mắt, ánh mắt thủy chung đặt lên người Tô Mạt ra sức hát nhảy trên sân khấu.



"Chuyện như ngày hôm nay, thường xuyên phát sinh à?" Tiết Đồng nói.



Tâm tình Điền Điềm vừa mới sảng khoái lên trong nháy mắt đã bị một chậu nước lạnh dập tắt.



Thường xuyên phát sinh ư?



Dĩ nhiên!



Từ lúc cô vừa bắt đầu làm trợ lý của Tô Mạt, cô đã gặp không ít chuyện như vậy rồi.



Cái đám Tần Thư này không dám làm chuyện gì thật sự tổn thương đến Tiểu Thất, chỉ dám vụng trộm bày ra ít thủ đoạn khiến người ta buồn nôn, những chuyện này không chỉ có Điền Điềm biết rõ, kỳ thật chính truyền thông Thượng Nghệ cũng hết sức rõ ràng, chỉ có điều trong công ty nhỏ thật vất vả mới có được một idol đang hot, ngoại trừ dùng hợp đồng để kìm hãm ở bên ngoài ra, tự nhiên cũng sợ Tô Mạt một mình chiếm ưu thế, để cân bằng nội bộ nhóm, công ty cũng xem như không thấy những thủ đoạn nhỏ không đáng kể, không gây ồn ào đến trước mặt người khác này.



Sắc mặt Điền Điềm tối sầm, góc này cũng chỉ có hai người cô cùng cô Tiết, cô cảm kích sự hỗ trợ vừa rồi của cô Tiết, cũng hiếm thấy có thể nói ra hai câu thật lòng.



"Tiểu Thất em ấy... Em ấy là người mà chị tốt với em ấy năm phần em ấy sẽ đáp lại chị mười phần, dù chỉ là công bằng thôi, em ấy cũng sẽ khăng khăng quyết tâm ra sức vì mọi người, sao lại có vài người không hiểu được cơ chứ."



Điểm này có lẽ không có ai đồng cảm hơn Tiết Đồng.



Ngành giải trí, chốn danh lợi, bạn bàn tình cảm với người ta, người ta giảng lợi ích với bạn, bạn cùng người ta giảng lợi ích, người ta cùng bạn bàn tình cảm, xưa nay bất biến.



"Rồi sẽ tốt hơn thôi." Tiết Đồng nói.





Điền Điềm nhìn về phía trước gật gật đầu.



Tô Mạt nhảy trên sân khấu, mỉm cười, em là công chúa chói mắt nhất trên sân khấu, có em trong bộ trang phục này đứng ở vị trí trung tâm, tất cả mọi người trở thành vật làm nền.



Điền Điềm sảng khoái đến ngây người rồi.



Nhìn chiếc váy không giống bình thường kia



Nhìn búi tóc củ tỏi hoạt bát đáng yêu kia mà xem.



Nhìn gò má trái dán băng cá nhân hình bé heo kia mà xem.



Nhìn...



Đậu má?



Vết son từ đâu ra vậy?!



Nãy giờ Điền Điềm cứ luôn chạy bên trái Tô Mạt nên không hề phát hiện ra.



Trong phòng kia, cũng chỉ có ba người cô, Tô Mạt, cô Tiết, lúc cô đi ra từ đó, mặt Tô Mạt vẫn còn sạch bong mà!



Vết son từ đâu ra, Tô Mạt hoàn toàn không có khả năng tự hôn lên đi, vậy thì...



Cái đầu nhỏ của Điền Điềm máy móc quay lại nhìn, chỉ thấy cô Tiết mới vừa ở ngay đây đã không nhìn thấy người đâu nữa.



Sân khấu comeback của Đường Miêu, đặc biệt xuất sắc mà thuận lợi, nương theo tiếng reo hồ như núi kêu biển gầm của fan hâm mộ dưới khán đài, các thành viên ríu rít cúi đầu chào hỏi với mọi người rồi xuống sân khấu.



Phòng chờ của Đường Miêu, hoàn toàn yên tĩnh.



Tần Thư bụng dạ thâm độc lại giỏi khống chế nét mặt, còn những người khác ánh mắt nhìn Tô Mạt chỉ hận không thể đốt ra một cái lỗ trên váy em.



"Tâm cơ." Cũng không biết ai lầm bầm một câu, nhưng trong phòng cả thảy cũng chỉ có từng ấy người, muốn giả điếc cũng không được.



Đủ chuyện khi trước Điền Điềm đều nhịn, cô im lặng ở sau lưng Tô Mạt cùng trở về, lúc này rốt cuộc cũng không nén giận được nữa.



"Cô nói cái gì, có nói lại lần nữa xem nào!" Điền Điềm tức giận nói.



Người kia thấy một trợ lý cũng dám hét vào mặt mình, trong nháy mắt hỏa khí cũng dâng lên, "Tôi nói sai hả, tất cả mọi người mặc váy giống nhau, cô ta một mình một kiểu hết lần này tới lần khác, không phải tâm cơ thì là gì?"



"Rõ ràng là các người..."



Điền Điềm còn chưa nói hết lời, đã lại có người đứng ra chặn miệng cô, "Chúng tôi cái gì? Cơm có thể ăn bừa, nói không thể lung tung được nha."



Tần Thư một bên cũng mở miệng, lời nói của cô ta mang theo uy hiếp, vượt qua Điền Điềm tới xem Tô Mạt, "Xem ra trợ lý của cậu hiểm lầm gì chúng mình rồi, không thì chúng ta đến chỗ anh Tưởng phân tích đúng sai thử xem sao."



Tưởng Minh, nguyên lão của cái công ty nhỏ tuyến 18 Thượng Nghệ này, cũng là người đại diện hiện tại của Đường Miêu.



Mấy người này lời mặc dù còn chưa nói rõ hẳn ra, nhưng ý tứ đã ở đó, đúng là chúng tôi xịt lên váy cô đó, cô cũng không lấy ra được chứng cứ gì, ồn ào đến chỗ công ty, người đại diện, bọn họ đều là nghệ sĩ dưới trướng Thượng Nghệ, có hợp đồng trong người, tất nhiên sẽ không bị sao hết, ngược lại một trợ lý gây bất hòa như Điền Điềm, rất có khả năng bị sa thải.



"Các người!" Điền Điềm không ngốc, cô cũng thấy rõ, những người này đã sớm tính toán hết rồi, chờ lấy mình ra để nắm thóp Tô Mạt đây mà.



Đôi mắt cười của Tô Mạt, lúc này thâm trầm như một đầm nước xanh biêng biếc, em kéo lại Điền Điềm có phần xúc động, lạnh lùng nhìn mấy người trước mắt.



Ngay lúc Tô Mạt định nói chút gì đó, không biết điện thoại của ai trong đám Tần Thư đột ngột vang lên.



Thấy tên người đại diện liền vui vẻ, cô ta cố ý liếc qua phía Tô Mạt, che miệng cười nói, "Mọi người coi có khéo không này, vừa khéo là anh Tưởng gọi đến."



Cô ta nghe máy, cười duyên dáng, "Anh Tưởng."



"Các cô lại đang làm cái gì thế hả?"



Vượt ngoài dự kiến của tất cả mọi người, Tưởng Minh ở đầu dây bên kia nổi trận lôi đình.



"Váy của Tô Mạt, còn cả thợ trang điểm nữa, đều là chuyện gì thế?! Đã nói rõ ràng là em ấy sẽ trang điểm ở bên này rồi, đứa nào bảo thợ trang điểm về trước thế, hả?!"



Dù điện thoại không có mở loa ngoài, nhưng tiếng rống đinh tai nhức óc ở phía bên kia, tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.



Người nghe máy mới vừa cười cợt trên nỗi đau của người khác, lúc này cả người cô ta đều hơi co rúm lại, ôn tồn giải thích đáp, "Anh Tưởng, anh đang nói cái gì thế ạ, váy gì cơ, thợ trang điểm gì cơ."



Tưởng Minh ở bên kia cười lạnh nói, "Các cô không cần giả ngu với tôi, cô không biết thì cũng có người biết, tôi cảnh cáo các cô, sau này cấm đứa nào được làm mấy trò vặt này nữa cho tôi, không thì... Đừng có trách công ty không nể tình."



Mặt mấy người khác đều tái hết cả rồi, bọn họ quả thực đã quá đáng rồi, nhưng bọn họ nghĩ không ra, vì sao Tưởng Minh lại biết rõ đến vậy, lại còn nổi trận lôi đình, làm chỗ dựa cho Tô Mạt.



"Tô Mạt có đó không?" Tưởng Minh nói rõ ràng điểm mấu chốt của mình xong, hỏi đầu dây bên kia điện thoại.



"À, dạ có."



"Đưa máy cho em ấy."



Điện thoại giống như củ khoai nóng bỏng tay, có câu nói này, vội vàng bị ném vào trong tay Tô Mạt.



Tô Mạt hít một hơi thật sâu xong, mở miệng nói, "Anh Tưởng."



"Tô Mạt à, mấy đứa con gái các em đùa giỡn nhau một chút mà thôi, em hãy giải thích rõ ràng một chút cho cô Tiết nghe nha."



Tô Mạt thoáng cái liền bắt được một chữ mấu chốt.



Tình hình trước mắt này có quan hệ với cô Tiết?



//



Tác giả có lời muốn nói: Nghỉ thức khuya, mai đổi lại thành 9h tối nha =0=



Tác giả-kun muốn dưỡng gan, lưu bản thảo nha. Yêu mọi ngừi, bắn tim



Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng: https://lightnovel.vn/truyen/la-be-cung-cua-nguoi/chuong-25