Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng - Chương 72




Thật ra Trương Trí Công nhất thời cũng không nghĩ tới muốn nói gì với Lâm Dược, hơn nữa có vài lời, hắn tự nói với Lâm Dược cũng thôi đi, để người chuyển lời, luôn rất khó nói, vì thế chần chừ một lát, nói: “Hỏi cậu ấy có thời gian không, tôi muốn cùng cậu ấy ăn cơm tối.”



Caesar gật đầu, quay sang Tiêu Nhiên: “Cậu có muốn xuống xem thử không?”



Tiêu Nhiên là cổ đông của JA, tự nhiên là có thể, nhưng Tiêu Nhiên không muốn xuống, tuy rằng xuống đó có rất nhiều cao thủ, nhưng không hẳn phải liên hệ tình cảm vào lúc này, bọn họ muốn lôi kéo đại đế, nhưng lúc này chưa chắc muốn nói chuyện với hắn, hơn nữa, Trương Trí Công còn ở đây, người là hắn dẫn tới, cũng không thể bỏ mặc không lo.



Vì thế hắn lắc đầu: “Tôi không đi.”



Caesar đương nhiên cũng không miễn cưỡng, vì thế, tất cả mọi người đều thấy, liên tục hai ngày, vào thời gian nghỉ ngơi, đại đế xuất hiện ở nhà ăn.



Mọi người trong nhà ăn thầm thì bàn tán, người trong phòng giám sát thì càng bùng nổ: “Đại đế quả nhiên không hổ là đại đế, ngay cả nơi yêu đương cũng khác biệt.”



“Thời gian cũng càng khác người!”



Caesar xuất hiện tại nhà ăn là vì ai? Đương nhiên là vì Vịt con xấu xí rồi, tuy rằng hôm qua Vịt con xấu xí khóc, nhưng hôm nay nói không chừng là sắp cười, tình yêu mà, chính là như thế.



Nhìn vẻ mặt của Vịt con xấu xí lúc này đi? Chính là thoáng chốc sáng lạn! Tuy cô giả vờ lạnh nhạt quay mặt đi, nhưng bọn họ có thể thấy rõ ràng, cô đang vui.



Đúng, Vịt con xấu xí quả thật đang vui, tuy rằng hôm qua, khi cô thăm dò muốn hẹn gặp, Caesar nói với cô hy vọng sau này là bạn bè, tuy cô biết Caesar vẫn luôn nói một không hai, nhưng luôn có ngoại lệ không phải sao?



Trừ cô, Caesar còn có thể tìm ai chứ?



Cô lẽ nào không phải là người thích hợp nhất hay sao?



Caesar đi tới chỗ cô, ánh mắt tất cả mọi người đều chuyển đến khắc này, ngay cả phóng viên vây quanh cũng cảm thán: “Chúng ta thật không nên ngừng phát sóng, tôi tin, chuyện xảy ra lúc này càng nóng hơn!”



Hắn chắc chắn phải thất vọng, tất cả mọi người chắc chắn phải thất vọng, Caesar đi tới chỗ Vịt con xấu xí, sau đó, đi ngang qua cô, tới chỗ Vua sư tử và Lâm Dược đang nói chuyện.



Vua sư tử ngây người, lập tức nhận ra Caesar là tới tìm hắn: “Có chuyện gì sao, đại đế?”



“Không có. Tôi là tới tìm…” Caesar dừng một lát, giơ tay ra, “Cậu Lâm.”



Lâm Dược chớp chớp mắt nhìn Caesar, lại nhìn chằm chằm tay hắn nửa ngày, cho tới khi Vua sư tử hận không thể kéo tay y nắm tay Caesar, mới chịu thò tay ra.



“Đại… đại đế tìm tôi?”



“Đúng, nếu tối nay cậu có thời gian, chúng ta có thể cùng ăn một bữa cơm không.”



Lâm Dược gãi đầu: “Được thôi, vậy cùng ăn một bữa cơm vậy.”



Caesar gật đầu, chào hỏi với Vua sư tử rồi đi, nhưng vừa quay người, lại xoay lại, giúp Lâm Dược chỉnh lại cà vạt, rồi mới thật sự đi.



Hắn làm rất tự nhiên, Lâm Dược cũng không có cảm giác gì quá lớn__ trước kia Caesar cũng thường xuyên nhắc y mấy chuyện về quần áo, tuy rằng trước kia chỉ là nhắc nhở, hiện tại đích thân động tay, nhưng cũng không có gì khác biệt, hai bọn họ từng dùng chung một thân thể, cà vạt có là gì.



Mà từ đại đảnh tới phòng giám sát bao gồm hai người Trương Tiêu trong phòng làm việc của hắn đều xém ngã ngửa.



Caesar đó, đại đế đó, lạnh nhạt đó, hiện tại giúp người ta chỉnh cà vạt? Hai người này, rốt cuộc có quan hệ gì!



Trong số này, người nghĩ mãi vẫn không hiểu nhất là Vua sư tử, hắn rõ ràng nghe Caesar gọi Lâm Dược là cậu, rõ ràng không quen, sao đột nhiên lại thân mật tới mức chỉnh cà vạt? Nếu là người khác thì còn dễ giải thích, nhưng đó là Caesar đó Caesar đó.



“Tôi quen biết cậu ta nhiều năm như thế, cậu ta cũng chưa từng chỉnh cà vạt cho tôi, ngay cả cổ áo cũng chưa từng!” Vua sư tử lầm bầm xong, thì kéo Lâm Dược, nhất định đòi y phải cho hắn biết vừa rồi Caesar dùng ngôn ngữ hắn không hiểu nói gì với y.





Mà lúc này, cảm thấy không tốt nhất chính là Trương Trí Công, cà vạt có thể tùy tiện chỉnh sao? Tuy rằng động tác này vô cùng bình thường vô cùng phổ thông, ngay cả da thịt cũng chưa chạm tới một chút, nhưng, sự thân mật trong đó, không khác gì hôn.



Vì thế khi Caesar vừa về tới phòng làm việc, hắn liền nhịn không được hỏi: “Đại đế, anh có quen biết Lâm Dược sao?”



“Đúng.”



“Vậy tôi có thể biết anh và cậu ấy có quan hệ gì không?”



Ngay cả Tiêu Nhiên cũng dỏng tai lên, Caesar không lập tức trả lời, uống cà phê xong mới nói: “Quan hệ của tôi và cậu ta… nói ra thì, cậu ta là hậu bối của tôi, hay là đồng môn? Ừm, còn có một chút cái khác, tóm lại vô cùng phức tạp, nhất thời không thể giải thích rõ.”



Thuật đánh bài của Lâm Dược tuy nói là tự mình luyện tập, nhưng lại được khai sáng ban đầu ở chỗ hắn, một vài thủ đoạn, phán đoán, cũng là học với hắn, nói từ góc độ này, cũng coi như là đệ tử của hắn, nhưng hắn tuyệt đối không hứng thú với chuyện thu Lâm Dược làm đồ đệ, nói vậy bọn họ càng giống đồng môn hơn, mà còn về cái khác, thì đương nhiên là chuyện không cần nói với người ngoài.



Nhưng câu này vào tai Tiêu Nhiên và Trương Trí Công thì lại khác, đặc biệt là Tiêu Nhiên, vốn còn nghi ngờ Lâm Dược là sư đệ của Caesar, hiện tại liền cảm thấy đã được chứng thực.



Sắc mặt Trương Trí Công cũng tốt hơn một chút.




Caesar lại nói: “Cậu ta đồng ý tối cùng ăn cơm.”



Trương Trí Công càng cao hứng, tuy trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng sự sùng bái đối với Caesar, lại che mất nghi ngờ đó, vội cảm tạ liên tục.



Mà bốn tiếng sau đó, năm mươi thứ hạng đầu cuối cùng cũng ra đời, lúc này số chip của Lâm Dược chỉ còn lại tám mươi bảy ngàn đô la, nhưng y cũng đã vào được năm mươi hạng đầu.



Mà cuộc thi hôm nay, cũng kết thúc khi năm mươi hạng đầu ra đời, trước sau không quá tám tiếng, là ngày ngắn nhất trong ba ngày. Dùng cách nói của người chủ trì là, cho các cá lớn tiếp theo được hòa hoãn, dù sao sau đó, chính là một cuộc đấu ở cấp bậc khác.



Vào được năm mươi hạng đầu, cũng có nghĩa là được tiền thưởng, nhưng phương tiện truyền thông đối với tương lai của Lâm Dược thì không xem trọng lắm, lúc này cược mù đã lên tới 1500/3000, tám mươi bảy ngàn của y, thực sự quá ít.



Nhưng Lâm Dược lại không có cảm giác gì, vẫn cao hứng phấn khởi, y nói với Vua sư tử: “Hạng năm mươi đã có thể lấy được chín mươi ngàn đô la Mỹ đúng không? Đổi sang nhân dân tệ cũng là hơn năm trăm, đủ rồi, tôi trở về mua một chiếc taxi, đóng bảo hiểm xã hội, nửa đời sau không còn lo âu nữa.”



Vua sư tử trợn mắt nghẹn họng nhìn y, không biết y đang nói đùa hay nói thật, nửa ngày mới nói: “Dược, cậu không phải muốn lấy vòng tay sao?”



“Ừm, vốn là muốn, nhưng hiện tại không có vòng tay cũng có thể đạt được mục đích rồi, có lẽ cũng không sao cả.”



Hai người đang nói chuyện, Trương Trí Công đã đi tới, Vua sư tử thấy y có bạn, cũng liền đi tìm bà xã của mình.



“Ồ, cậu hai, thật trùng hợp.”



Trương Trí Công ngây ra, có chút khó hiểu. Lúc này Caesar và Tiêu Nhiên cũng đi tới, cậu hai Trương vội đi gặp người trong lòng, cho nên vừa thấy trận đấu kết thúc liền xuống, Caesar thì thu dọn một chút, rồi cùng Tiêu Nhiên qua.



Caesar đi tới nói: “Hiện tại mới năm giờ, tuy còn hơi sớm, nhưng chúng ta có thể đi uống chút đồ, ừm, nhân viên pha chế ở lầu bốn có kỹ thuật không tồi.”



Tiêu Nhiên và Trương Trí Công quay mặt nhìn nhau, Lâm Dược gãi đầu không phản đối, thế là một hàng bốn người đi uống một ly.



Thấy Caesar, nhân viên pha chế tự nhiên dốc sức, rượu pha ra ngay cả Lâm Dược cũng khen, Trương Trí Công và Tiêu Nhiên đương nhiên càng cảm thấy rất ngon, trừ rất ngon ra, bọn họ còn cảm thấy khó ở. Đặc biệt là cậu hai Trương, hắn muốn đơn độc ăn cơm với Lâm Dược, hiện tại có thêm hai người thế này là sao?



Tuy rằng có thể ăn cơm với Caesar cũng là một vinh hạnh, nhưng vinh hạnh này có thể đổi sang lúc khác không, hắn còn muốn ăn cơm với Lâm Dược, uống chút rượu, sau đó nói một chút… chẳng hạn phương diện mát xa? Tối qua hắn lại bổ sung thêm chút tri thức về mặt này, tự thấy hiện tại đã rất không tồi, nhất định có thể khiến Lâm Dược toàn thân tâm đều được thả lỏng.



“Mình không có nghĩ cái gì không nên nghĩ cả.”



Cậu hai Trương tự hỏi mình, tuy hắn nghĩ tới mát xa, nhưng tuyệt đối không có nghĩ tới cái khác, hắn đã chuẩn bị trường kỳ kháng chiến rồi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không nên làm vào lúc này. Hắn nghĩ thế nào, cũng cảm thấy không nên tạo nghiệt nữa.




Mà Tiêu Nhiên cũng vô cùng nghi hoặc, cho dù Lâm Dược là sư đệ của Caesar, với tính tình của đại đế sao lại quan tâm như thế tới một sư đệ không có giao tình? Hơn nữa đại đế nhìn thế nào cũng không giống như cố ý làm bóng đèn.



Lâm Dược cũng có chút khó hiểu, Lạc Lạc tìm y ăn cơm không phải có chuyện muốn nói với y sao? Kẹp hai người này ở giữa, bọn họ nói gì?



Nhưng y trước giờ luôn nghĩ thoáng, nghĩ không thông, cũng không phí tế bào não, uống rượu, lại ăn cơm, cảm thấy thời gian đã xấp xỉ, thì biểu đạt muốn về phòng.



Trương Trí Công cũng vội đứng lên: “Tôi đưa cậu.”



“Cậu hai, tôi có phòng ở đây.”



“Tôi đưa cậu về phòng.”



“Ngày mai cậu phải thi đấu, cuộc đấu ngày mai rất khác, hôm nay phải hoàn toàn thả lỏng.” Caesar cũng đứng lên.



“Tôi biết, tôi trở về sẽ thả lỏng.”



“Chơi poker sao? Thật ra có một cách khiến người thả lỏng hơn, cậu có thể thử tắm Thổ Nhĩ Kỳ.”



Một câu nói phân tán phiền muộn của cậu hai Trương cả tối, nếu nói hối hận, hai năm nay hắn hối hận rất nhiều, mà một chuyện trong đó cũng thường xuyên hiện lên trong đầu hắn, năm đó, năm đó, Lâm Dược ngày ngày đi tắm hắn cũng không theo vào lần nào!



Thử nói xem năm đó hắn có cơ hội tốt cỡ nào chứ, một đống cơ hội, kết quả đều bị hắn lãng phí, tuy sau đó hắn còn ngủ cùng phòng với Lâm Dược, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là nhìn thấy y mặc quần lót đi qua lại, trước giờ không có cơ hội thấy xx.



Thế là nghe câu này, đầu hắn lập tức nổi lên vui vẻ dị thường: “Đúng đúng, tắm Thổ Nhĩ Kỳ cũng rất thả lỏng.”



Lâm Dược có chút hoài nghi, nhưng y thì có thể có có thể không, dù sao y trở về cũng phải tắm, đi tắm Thổ Nhĩ Kỳ cũng không có gì.



Thế là một hàng bốn người lại đến lầu sáu, Tiêu Nhiên vốn không muốn đi, nhưng một câu “cùng đi đi” của Caesar khiến hắn cũng đi theo, thật ra hắn cảm thấy Caesar có chút kỳ quặc, anh nếu không muốn thấy người ta hai kẻ thân thân mật mật, tự động tránh ra không phải được rồi sao? Dẫn theo tôi làm chi? Hay là anh sợ trinh tiết của sư đệ anh sẽ mất tại đây, nhất định muốn ở cạnh giám sát?



Mà sau khi lên lầu sáu hắn cho rằng mình đã hiểu suy nghĩ của Caesar, Trương Trí Công cũng cho rằng mình đã hiểu, còn vội nhận định chắc chắn Caesar là người tốt.



“Hai phòng bao hai người.”




Caesar yêu cầu như thế, sau đó, đợi khi bọn họ thay quần áo, cầm thẻ đeo, tới phòng của mình, Tiêu Nhiên và Trương Trí Công đều ngẩn ra.



“Anh là 609?”



“Cậu cũng là 609?”







Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, sau đó Trương Trí Công quay lại muốn đi tìm quầy phục vụ.



“Có nhầm lẫn không? Là phòng bao hai người, phương thức phân chia sai rồi? Sai chỗ nào? Chủ tịch hội đồng quản trị ở phòng nào? Xin lỗi, vấn đề này tôi không thể trả lời.”



Cô gái ở quầy phục vụ mắt xanh tóc vàng, dùng nụ cười ngọt ngào xua Trương Trí Công tức giận bừng bừng đi.



“Có vấn đề.” Cậu hai Trương nằm trong phòng nói với Tiêu Nhiên, “Ở đây tuyệt đối có vấn đề.”



Tiêu Nhiên cũng cảm thấy không đúng, nhưng hắn nghĩ không ra không đúng ở đâu. Nếu Lâm Dược là một tuyệt thế mỹ nữ hắn còn có thể hiểu, nếu Lâm Dược là tuyệt thế mỹ nam hắn cũng có thể hiểu, nhưng… Lâm Dược tuy tướng mạo không tồi, nhưng cũng chỉ là trên tiêu chuẩn, nếu nói tuyệt thế, thì còn cách xa.




Caesar muốn tìm người, dạng nào không được, có nhất định phải là Lâm Dược không? Đặc biệt là khi hắn đã nghe qua Trương Trí Công thích Lâm Dược.



“Tình trạng hiện tại, ngược lại giống như hai người này trước đó có tình cũ.”



Hắn nghĩ thế, lại cảm thấy không đúng, về Lâm Dược, hắn đã điều tra rất rõ.



Hai dấu chấm hỏi tiếp tục đeo trên đầu hai người, mà trong một phòng khác, Lâm Dược cũng hỏi: “Lạc Lạc à, hôm nay anh rất lạ.”



“Lạ chỗ nào?”



Lâm Dược múc nước lạnh tưới lên người mình, lắc đầu: “Dù sao chính là lạ.”



Caesar trầm mặc một chút, nói: “Trương Trí Công vẫn thích cậu.”



“Ừ.”



“Cậu nghĩ thế nào?”



“Cậu ta thích đó là chuyện của cậu ta, tôi cũng không thể khiến cậu ta không thích. Tình cảm của con người tuyệt đối không thể miễn cưỡng. Chẳng hạn tôi thích ăn bánh bao lồng, bánh bao lồng đó tuyệt đối không thích bị ăn. Nhưng nó không thích là chuyện của nó, tôi thích là chuyện của tôi. Nó có quyền lợi không thích, tôi cũng có quyền lợi thích. Ủa, sao tôi cảm thấy kỳ cục vậy? À, đúng rồi, bánh bao lồng không thể phản kháng, tôi lại có thể phản kháng. Ô, tóm lại chính là ý này, Lạc Lạc, anh hỏi cái này làm gì?”



“Nếu cậu không thể phản kháng thì sao?”



“Sao tôi lại không thể phản kháng chứ?”



“Nếu có một tình huống là cậu không thể phản kháng thì sao?”



Lâm Dược ngẫm nghĩ, mở miệng: “Có một câu thế này, cuộc sống giống như cưỡng bức, nếu bạn không thể phản kháng, thì cứ hưởng thụ đi. Nghĩ vậy thì, thật ra cậu hai cũng không tồi, đối với tôi cũng rất tốt, nếu không thể phản kháng… Lạc Lạc, anh lại gần tôi như thế làm gì?”



Caesar không nói gì, từng chút một tiếp cận y, Lâm Dược cầm gáo, từng chút một lùi lại. Phòng hai người này tuy là kiểu sang trọng, nhưng dù sao chỉ là phòng hai người, cho nên rất nhanh, y đã lui tới tường.



“Lâm Dược.”



“Ừ.”



“Có một chuyện, tôi cảm thấy phải nói rõ với cậu.”



“Anh nói đi. Lạc Lạc, không phải anh nói ở đây không có camera sao?”



Khóe miệng Caesar giật giật, không để ý tới y, cúi đầu xuống, hắn suy nghĩ một ngày một đêm, cuối cùng cho ra kết luận.



Nếu hắn buông tay, vậy thì Trương Trí Công tuyệt đối sẽ nhân cơ hội vọt vào, hiện tại Trương Trí Công đã khác trước, nếu nói Trương Trí Công trước kia đối với Lâm Dược chỉ là một thiếu gia nhà giàu, thì hiện tại, đã biến thành một người biết quan tâm biết trách nhiệm, miễn cưỡng cũng coi như người đàn ông không tồi.



Với sự hiểu biết của hắn về Lâm Dược, Trương Trí Công như thế, chỉ cần dùng đúng cách, không ngừng quấn lấy Lâm Dược, Lâm Dược rất có thể sẽ nửa cự nửa chịu, chưa chắc sẽ thích bao nhiêu, nhưng sẽ quen.



Mà tình huống này, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận. Nếu để Lâm Dược quen với người khác, còn không bằng khiến Lâm Dược quen hắn, mà hắn cũng biết, nếu không nói rõ, để Lâm Dược hiểu rõ tâm ý của hắn, thì hắn có đợi đến ngày tận thế cũng chưa chắc đợi được.



“Lâm Dược…”