Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng - Chương 58




“Tôi đương nhiên phải theo rồi.”



Sau khi Lâm Dược theo hai trăm, lại thêm một trăm.



Chiến thuật thêm dầu!



Con ngươi Hoa Hồ tử co rút, mỗi lần cược này đều không lớn, nhưng cách thức không ngừng tăng chip, nhìn giống như thăm dò, đồng thời, giống như đang dẫn dụ.



Về mặt quân sự, phương pháp này bị khinh thường. Nhưng ở poker Texas, nó lại là thủ đoạn khiến một người khó nắm bắt nhất.



Đây là thật sự có bài lớn đang dẫn dụ đối thủ theo cược, hay đang thăm dò bài riêng của đối thủ?



Chiến thuật này, luôn khiến người ta hãm sâu vào hoàn cảnh khó cả đôi đường. Mà hiện tại, Hoa Hồ tử đang suy nghĩ không chỉ là ý đồ chân thật của Lâm Dược, mà ông còn nghĩ, hiện tại người giao thủ với ông là ai?



Chim non? Nếu là con chim non đó, vậy thì, rất có thể lúc này trong tay Lâm Dược thật sự có bài lớn.



Cao thủ? Nếu là nhân cách có thể đánh bại Daniau đó, vậy thì, lúc này bài trong tay Lâm Dược có lẽ vô cùng nhỏ, y đang muốn dùng cách thức này để cướp gà, khiến ông không dám theo nữa.



“Ông nội Hoa, thật ra tôi không hy vọng ông theo tiếp, ván này bài của tôi thật rất tốt, tôi tin chắc, tôi nhất định là thùng phá sảnh.”



“Nhưng ít nhất hiện tại cậu không có.”



Hoa Hồ tử nói, cũng theo một trăm.



Nhà cái phát lá Turn thứ tư: A rô.



Tại điểm đặt cược là tiếng hoan hô bùng nổ, tứ quý A!



Tứ quý lớn nhất!



Muốn xuất hiện loại bài này thật sự cần vận may cực tốt, à, nó không phải là bài lớn nhất, nhưng so với bài lớn hơn, nó thật sự rất hiếm rất hiếm.



Hoa Hồ tử đồng thời cũng thầm thở phào một hơi, đến lúc này rồi, trên cơ bản ông đã có thể yên tâm. Cho dù Lâm Dược có tứ quý Q ông cũng không sợ.



Nhưng, là một người đã ngồi trên cái bàn này mấy chục năm, ông cũng biết, trên bàn cược này xuất hiện bất cứ chuyện nào cũng không hề kỳ lạ.



Hiện tại ông có loại bài có thể nói là vương của vạn vương, nhưng không phải đã có thắng lợi tuyệt đối. Nếu trong tay Lâm Dược là KJ chuồn hoặc rô, thì vẫn có khả năng tạo nên thùng phá sảnh.



Nghĩ tới đây, mí mắt ông giật giật, ông nhớ, trong ván đấu với Daniau, Lâm Dược đối diện chính là nhờ vào lá River cuối cùng, trong xác suất 2.27% trúng được con 7 rô.



Hiện tại, còn có khả năng này không?



Có lẽ ông nên bỏ bài? Nhưng ông là tứ quý A, không ai lại bỏ bài khi có tứ quý A!



Ông đẩy ra một trăm.



Lâm Dược cười đẩy ra hai trăm.



Hoa Hồ tử do dự, khi nhà cái nhắc nhở thời gian đã tới, ông giơ tay yêu cầu nghỉ ngơi.



Khán giả tại điểm đặt cược gần như nhảy dựng lên, cho dù hiện trường cũng xôn xao, hiện tại khi ván bài đã tiến hành tới giữa đường lại đột nhiên tạm dừng, không phải muốn người ta hồi hộp sao?



Hoa Hồ tử trở về khu nghỉ ngơi của mình, vừa ngồi lên sô pha, ông lập tức cảm thấy mệt mỏi trầm trọng.



“Thật sự già rồi.”



Ông thầm cảm thán thế.



Theo hay không theo, thêm cược hay không thêm cược, chẳng qua là một đề chọn lựa rất đơn giản, nếu vào hai mươi năm trước, ông căn bản sẽ không rầu rĩ vì vấn đề này.



Ông sẽ theo, ông không có lý do không theo, cho dù Lâm Dược có khả năng tạo thùng phá sảnh thì lại thế nào? Đó chỉ là một khả năng, trong tình trạng đã có tứ quý A, tại sao ông không theo?



Ông không chỉ theo, mà còn theo lớn.





Nhưng hiện tại, ông không thể không cẩn thận suy nghĩ, ông không thể thua, không thể thua trong ván này, càng không thể thua năm phần trăm cổ phần của Hồng Môn.



Đương nhiên, ông cũng có thể kéo dài tới phút cuối, nhưng cái giá lại là danh dự cả đời ông, nó còn nghiêm trọng hơn cả thua ván này!



“Nếu không phải tứ quý A thì tốt rồi.”



Ông thầm nói thế, nếu không phải tứ quý A, ông sẽ có lý do không theo, ông sẽ có lý do từ bỏ.



“Tiêu Nhiên, con cảm thấy cậu ta có thể tạo thùng phá sảnh không?”



Ông không mở mắt, trực tiếp nói, Tiêu Nhiên trầm mặc một lúc: “Con không biết.”



“Nếu là con, con sẽ làm gì?”



“Con sẽ đặt cược lớn.”



Hoa Hồ tử mở mắt: “Làm vậy không giống phong cách của con.”



“Thầy, thầy từng nói với con, trừ vua thùng phá sảnh, trên bàn này, không có bài tất thắng, mà cho dù là vua thùng phá sảnh, khi chưa lật con bài cuối cùng, cũng không thể xác định thắng lợi!”



AKQJ10 bích, là bài lớn nhất trong poker Texas, nếu có năm lá bài này trong tay, thì bất luận bài của đối thủ là gì đều không trọng yếu.



Nhưng, thế giới này rất kỳ diệu, không lật bài thì không cách nào xác nhận thắng lợi, vì từng có một cao thủ, khi cầm được một ván bài lớn, bị người giết chết.



“Thầy, con nhát gan, trước giờ không dám cướp gà, nhưng khi có bài lớn, con cũng chưa từng từ bỏ.”



Hoa Hồ tử cười: “Đây quả thật cũng là chuyện con sẽ suy nghĩ.”



Khi nói câu này, mắt Hoa Hồ tử vẫn nhắm, nếu ông có thể nhìn thấy vẻ mặt của Tiêu Nhiên, có lẽ, ông sẽ không có suy nghĩ như vậy.



Lại ngồi lên chiếc bàn lần nữa, Hoa Hồ tử theo một trăm, sau đó, chậm rãi đẩy ra một triệu.



“Hiện tại cậu vẫn chưa có thùng phá sảnh, nhưng hiện tại của ta đã là tứ quý A, cậu tin không?”



“Tôi tin. Nhưng thùng phá sảnh không phải lớn hơn tứ quý A sao? Ừm, phải lớn hơn.”



“Đúng là lớn hơn, nhưng, có lẽ cậu vĩnh viễn không thể ghép thành.”



Lâm Dược cầm thanh kẹo que chưa tháo giấy gói gõ xuống: “Lạc Lạc, anh thật sự xác định con tiếp theo là 10 rô sao? Nếu không phải, tôi thấy chúng ta tám phần là sắp thua. Hay là, anh thật sự muốn thua? Tuy rằng Tiêu Nhiên bảo chúng ta thua, nhưng người này, lại cực cực gian xảo, hay là, anh và người này, có chuyện gì không thể không nói?”







“Lạc Lạc?”



“Tiếp đi.”



“Thật muốn tiếp?”



“Sẽ là thùng phá sảnh.”



“Sao anh dám khẳng định?”



“Tôi biết.”



“Lạc Lạc!” Lâm Dược hưng phấn xém chút nhảy lên, “Anh có con mắt thấu thị thì nói sớm đi, anh nói anh có thể nhìn thấy bài tiếp theo là con gì, thì tôi còn lo lắng làm chi? Tiếp tiếp tiếp!”



Y lải nhải trong đầu, tay thì đã tự động đẩy tất cả số chip trước mặt ra.



Động tác này, bất luận là hiện trường hay xem bên ngoài, ngay cả Hoa Hồ tử đều kinh ngạc, đặc biệt là người xem bên ngoài thì xôn xao ầm ĩ, người này có phải đã điên rồi không, lẽ nào y thật sự cho rằng mình có thể ghép ra thùng phá sảnh, hoặc là y muốn ghép thùng?



Đúng, nhìn từ bài hiện tại, y rất có khả năng ghép ra thùng, nhưng nếu chỉ nhìn số bài này, cũng rất dễ tạo thành cù lũ.




Hai con A, hai con Q, chỉ cần trong tay Hoa Hồ tử có một con A hoặc Q, thì có thể áp đảo Lâm Dược, là một cao thủ, lúc này cho dù không bỏ bài, cũng không tất yếu cược all, như vậy thật sự quá mạo hiểm!



“Cậu hai, cậu Lâm có phải có công năng đặc biệt biết được bài tiếp theo không, nếu không phải, làm vậy thật sự hơi mạo hiểm.”



Tiểu Lưu cà lăm nói, bọn họ vốn gọi Lâm Dược là tiểu Lâm, nhưng sau đó nhìn ra tâm tư của Trương Trí Công, đặc biệt là Trương Trí Công lại mang Lâm Dược chạy tới Macao, xưng hô này cũng theo đó thay đổi, Lâm Dược sửa qua vài lần, thấy không tác dụng, cũng đành chấp nhận, lúc đó còn thích thú nói với Caesar: “Cảm giác được gọi là cậu quả nhiên không tồi.”



Trương Trí Công ừm một tiếng, không mở miệng.



Mà lúc này Caesar lại nói với Lâm Dược: “Tôi không thấy được bài tiếp theo.”



“Vậy sao anh biết bài tiếp theo là gì?”



“Tôi biết.”



Hắn nói rất bình tĩnh, nhưng tự nhiên mang theo sức mạnh khiến người tin tưởng, Lâm Dược suy nghĩ một lúc, sau đó mở miệng thăm dò: “Chuyện này, Lạc Lạc. Có một chuyện tôi có thể vẫn luôn hiểu lầm, cái này cái này, tôi cũng không phải cố ý, chủ yếu là giọng nói của anh… ừm, chủ yếu là cảm giác anh cho tôi khiến tôi có một loại lỗi giác, cũng là tôi sơ ý, tôi nên sớm hỏi anh.”



Caesar không nói gì, tuy hắn không hiểu Lâm Dược đang nói cái gì, nhưng hắn đã biết, thứ càng không hiểu, càng không cần hỏi.



Nhưng Lâm Dược cũng không cần hắn hỏi, trực tiếp nói: “Vậy Lạc Lạc, sau này tôi… nên gọi anh là em (gái), hay là chị?”



“… Tôi là nam.”



“Tôi biết tôi biết, linh hồn anh là nam, nhưng thân thể của anh là nữ… được rồi được rồi, tôi vẫn gọi anh là Lạc Lạc.”



“Thân thể của tôi cũng là nam!”



“Không phải chứ, nếu anh là nam, sao lại có trực giác được, trực giác chuẩn không phải đều là nữ sao?”



Caesar đã không biết phải nói gì, hắn chỉ trầm mặc, lại trầm mặc.



“Lạc Lạc, anh đã là nam rồi, vậy trực giác còn có thể chuẩn không?”



Caesar tiếp tục trầm mặc, Lâm Dược không đạt được đáp án vô cùng buồn bực, y cắn kẹo que, âm trầm nhìn Hoa Hồ tử: “Ông nội Hoa, không thì, ván này ông nhường cho tôi đi, tôi đột nhiên cảm thấy có lẽ tôi không thể ghép thành thùng phá sảnh rồi.”



Hoa Hồ tử cười ha ha: “Không ghép được thùng phá sảnh, thì không thể thắng được tứ quý A của ta rồi.”



“Chuyện này, vừa rồi tôi không phải đột nhiên thất thần một chút sao? Hiện tại nghĩ lại, tôi sai rồi, thật sự sai rồi, nếu không, ván này chúng ta cứ bỏ đi?”



Hoa Hồ tử nhìn y. Ông từng nhìn rất nhiều người, từng nghe rất nhiều lời, trực giác cho ông biết, Lâm Dược nói có khả năng là thật.



Nhưng kinh nghiệm lại cho ông biết, càng giống thật cỡ nào, thì càng có khả năng là giả.




Nếu bạn muốn lừa người khác, thì đầu tiên bạn phải làm được cái gì? Đúng, phải lừa được bản thân mình, chỉ có khi ngay cả mình cũng cho rằng mình nói là thật, mới dễ khiến người ta tin tưởng.



Thật thật giả giả, giả giả thật thật.



Ông nói mình có bốn con A, đây là thật. Nhưng mục đích của ông là để người ta cho rằng đó là giả.



Lâm Dược nói bài của mình không tốt, đây cũng có thể là thật, nhưng đồng thời, càng có khả năng là giả.



Nhưng, ông có bốn con A, mục đích của ông là khiến Lâm Dược cho rằng bài của ông không tốt, hiện tại, dường như ông đã làm được, Lâm Dược cược all.



Ván như thế này, nếu ông thắng, thì hoàn toàn kết thúc.



Lâm Dược nói bài của mình không tốt, có lẽ là thật, có lẽ là giả. Là thật, ván này chính là ông thắng, là giả thì…



Ông lại nhìn bàn một lần nữa, trong một bộ poker, xác suất của thùng phá sảnh lớn cỡ nào? Xác suất y chạm được lại lớn cỡ nào?



Đều là thắng, nhưng kéo dài để thắng, hay thắng triệt để, đối với ông, hoàn toàn khác nhau!



“Cậu nói bài của cậu không tốt?”




Lâm Dược gật đầu.



Hoa Hồ tử cười nói: “Vậy thì, là một tiền bối, có một chuyện ta phải nói với cậu, đó chính là, khi bài của cậu không tốt, thì đừng nghĩ tới cướp gà, cẩn thận, mới là phương pháp đánh bài chính xác.”



Nói xong, cũng đẩy ra số chip tương ứng.



“Làm đúng rồi, Hoa Hồ tử! Giải quyết anh ta! Ông làm vậy sẽ giải quyết anh ta rồi!”



Người tại điểm đặt cược hưng phấn kêu lên.



Nhà cái phát lá River thứ năm: 10 rô.















Từ huyên náo tới tĩnh lặng chẳng qua chỉ chuyển biến trong một giây, sau khi trầm mặc hai giây, điểm đặt cược bắt đầu có tiếng hoan hô số lượng ít.



Thùng phá sảnh! Thùng phá sảnh! Tỷ lệ hai phần trăm! Thu hoạch gấp hai mươi lần! À, đúng, thi đấu vẫn chưa kết thúc, tiếp theo vẫn còn có gần một ngày, nhưng, nhưng, ngay cả tỷ lệ như thế cũng có thể đánh đổ, thì sẽ thua được sao? Vẫn có khả năng thua sao?



“Cậu Lâm nhất định có công năng đặc biệt, nhất định có!”



Đám người tiểu Lưu thất thần lẩm bẩm.



Trương Trí Công chậm rãi cười, hắn cười có mấy phần hốt hoảng, càng thêm mấy phần bi ai.



Phong thái của người này, hắn sớm đã biết, khi ở tỉnh, hắn đã biết được khoảng cách của hai người, mà tại đây, lúc này, hắn càng lĩnh hội sâu sắc.



Cùng một quốc gia, cùng một thành phố, cùng một khách sạn, nhưng, muốn đứng trước mặt người này, thì lại cần đi một con đường rất xa rất xa.



Mà tại hiện trường, Lâm Dược thì gần như muốn nhảy dựng lên, y vừa lải nhải với Caesar, vừa nghiêm túc nói với Hoa Hồ tử: “Làm được rồi, ông nội Hoa, thật sự làm được rồi, tôi vốn cho rằng không thể xuất hiện, nhưng hiện tại xem ra, vận may của tôi vẫn không tồi. Thùng phá sảnh, ông nội Hoa, nếu ông không bỏ bài, vậy chúng ta cược thêm một chút thế nào? Ở quê nhà tôi vẫn còn một căn nhà trị giá trăm triệu… tuy hiện tại nó không đáng trăm triệu, nhưng tương lai nhất định sẽ đáng!”



“Không sai, hiện tại cậu có thể ghép ra thùng phá sảnh.” Hoa Hồ tử nhìn bài trên bàn chậm rãi mở miệng, “Nhưng cậu biết xác suất này nhỏ cỡ nào không?”



“À, có lúc vận may luôn khó hiểu như thế.”



“Vậy sao? Để chúng ta xem thử rốt cuộc là cái gì.” Ông nói, rồi lật bài của mình lên, “Nhìn xem, tôi không nói dối.”



“Ông ngoại Hoa, tôi cũng không nói dối mà.” Lâm Dược cũng lật bài mình lên, “Thật tiếc là ông không cược thêm nhà với tôi.”



Hoa Hồ tử nhếch khóe môi, nhìn Lâm Dược: “Vẫn còn cơ hội.”



Vẫn còn cơ hội, Hoa Hồ tử đang nói, người đặt cược cho ông cũng nói. Còn cơ hội, còn cơ hội. Số chip của Lâm Dược lúc này là mười hai triệu, Hoa Hồ tử là tám triệu, trên cơ bản, chênh lệch không phải rất lớn, hai ván cược không quá lớn thì có thể thay đổi tình hình.



Nhưng, bọn họ lập tức phát hiện mình đã sai rồi.



Lâm Dược căn bản không tính cho Hoa Hồ tử gỡ vốn.



Hoa Hồ tử suy nghĩ tới danh vọng của mình, Lâm Dược là ai, thứ danh vọng này căn bản không lọt vào đầu của người như y.



Hôm cuối cùng, đã chiếm ưu thế, ai còn muốn thật sự đấu tôi chết anh sống.



Ván đó vừa kết thúc, y xin nghỉ ngơi, ngày cuối cùng, trôi qua trong sự kéo dài không ngừng của y.



Cược mù cần suy nghĩ, mỗi lần đều phải qua đủ ba phút mới chậm rãi đẩy chip ra, sau khi bài riêng phát xong ngay cả nhìn cũng không nhìn, chờ đến thời gian liền bỏ bài.



Loại hành động này của y khiến sắc mặt Hoa Hồ tử càng lúc càng khó coi, càng khiến người cược vòng ngoài chửi um sùm. Nhưng sau đó, cũng có người giải thích cho y: “Cờ bạc là vì cái gì? Kích thích, là do chúng ta theo đuổi kích thích, nhưng mục đích của chúng ta không phải là muốn thắng sao? Vì thắng, chúng ta nói dối, chúng ta giả vờ, chúng ta làm tất cả những chuyện có thể làm, vậy thì, kéo dài thời gian có là gì đâu?”



Thật ra câu nói này tuy là giải thích cho Lâm Dược, nhưng kỳ thật vẫn có hơi oan uổng cho y, sau đó sỡ dĩ y không ngừng bỏ bài, là cảm thấy không tất yếu nữa, mà nguyên nhân lớn hơn là vì, y vẫn luôn truy hỏi Caesar làm sao làm được, mà dưới sự truy hỏi của y, Caesar không còn tinh lực nào để ý tới ván bài…