Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 90: Bác sẽ đầu tư cho con




Sau khi cùng nhau thương lượng xong, Lữ Thiên Luân cuối cùng cũng đồng ý trở về Mỹ, thời gian là sau khi giúp Doãn Khả Vy đấu thầu xong mảnh đất thuộc khu dự án kia. So với kiếp trước, thời điểm mà hắn đi trễ hơn hai tuần.

Được sự giúp đỡ cũng như sức ảnh hưởng của nhiều thế lực phía sau, cuối cùng mảnh đất kia cũng thuộc về Queen's Land với cái giá thấp hơn giá mà tập đoàn bất động sản Khánh An lấy về trong kiếp trước.

Cầm giấy tờ chứng nhận bất động sản trên tay mà cô vẫn còn chưa tin bản thân đã sở hữu nó rồi, tự hỏi vì sao Khánh An lại bỏ ngang giữa chừng không tiếp tục đấu giá?

Nếu như cô biết Khánh An thuộc sở hữu của Lữ Ánh thì cô sẽ chẳng còn hỏi tại sao nữa, nhưng là bí mật này, không biết khi nào cô mới biết trừ khi Lữ Thiên Luân nói ra hoặc là chờ đến ngày cô trở thành con dâu của bà ấy.

Đó là chuyện của tương lai, đợi sau này lại nói đến đi.

Việc triển khai dự án đã được lên kế hoạch từ lâu, chỉ cần chờ nguồn tiền rót vào nữa thì sẽ chính thức khai triển. Tất cả đều đã được lên kế hoạch chu toàn cho nên cô cũng không còn lo lắng điều gì nữa.

Hiện tại cô cùng hắn chỉ còn thời gian hai tuần để bồi dưỡng tình cảm, cho nên càng phải tận dụng tối đa để nó không trôi qua lãng phí.

Hàng ngày vẫn phải đến trường cho nên hai người không thể nghỉ học đi du lịch cho nên đều lựa chọn hai mươi tư trên bảy dính như keo sơn, không xa rời nửa bước. Cuối tuần thì cùng nhau đi dạo phố, xem phim, shopping các kiểu. Tối đến lại cùng nhau lăn giường cho tới khi cô thấm mệt mà ngất đi hắn mới buông tha.

Chỉ là, bữa tiệc nào cũng phải tàn, thời gian hai tuần cũng trôi qua nhanh chóng. Hôm nay, Lữ Thiên Luân phải đi thật rồi.

Tiễn hắn ra sân bay, cả hai đều quyến luyến bịn rịn không nỡ chia xa, mãi cho đến khi cấp dưới thân cận của hắn do mẹ hắn phái tới đón hắn đi đến bên cạnh hối thúc sắp đến giờ máy bay cất cánh, hắn vẫn còn chần chừ không muốn buông tay cô.

Ôm hắn thêm một lần, cô nhẹ giọng khuyên nhủ: "A Luân, mau đi thôi. Sau khi tốt nghiệp em sẽ qua đó thăm anh, được không?"

Hắn đã từng nói với cô, thời gian đầu khi bắt tay tiếp quản sự nghiệp, hắn sẽ không thể rời bỏ cương vị, đúng hơn là không thể trở về thăm cô trong một thời gian dài, ít nhất là ba năm cho đến khi hắn ngồi vững trên vị trí của mình. Cho nên để có thể gặp đối phương, cô sẽ phải là người tìm đến hắn.

Thời gian hai người chính thức ở bên nhau chỉ mới hơn nửa năm, bây giờ sắp phải mỗi người mỗi nơi, cách nhau nửa vòng trái đất, làm sao nỡ lòng buông tay?

Hắn siết chặt vòng tay ôm cô, gật đầu: "Nhất định phải qua thăm anh. Không được nuốt lời."

"Sẽ không!"



Hôn trán cô thêm một cái, lại nhìn cô sâu thêm vài giây, cố gắng khắc hoạ tất cả đường nét trên gương mặt cô. Cho dù công nghệ bây giờ hiện đại, có thể nhìn thấy mặt nhau qua màn hình thiết bị nhưng làm sao so sánh được với người thực? Hắn vẫn là có chút không nỡ.

"Anh đi đây, nhớ giữ gìn sức khỏe, không được làm việc quá độ tổn hại thân thể."

Cô cười ngọt ngào: "Em biết rồi, anh cũng vậy!"

Nhìn theo bóng lưng Lữ Thiên Luân khuất dần sau cửa hải quan, Doãn Khả Vy không tiếp tục kìm nén cảm xúc nữa, ngồi bệt xuống đất gục mặt vào lòng bàn tay khóc thành tiếng.

Không phải cô không tin tưởng vào tình cảm của hai người nhưng chẳng ai đoán được trong tương lai sẽ xảy ra biến cố gì. Nhưng vì tương lai của cả hai, cô chỉ có thể đánh cược, một lòng tin tưởng hắn sẽ không thay lòng đổi dạ mà thôi.

Tiếng giày cao gót hoà vào tiếng giày da nhịp nhàng chầm chậm tiến tới sau đó dừng lại bên cạnh Doãn Khả Vy nhưng có lẽ cô quá đau lòng nên cũng chẳng để ý những gì đang diễn ra xung quanh mình cho đến khi thanh âm của một người phụ nữ trung niên khá quen thuộc vang lên.

"Hối hận rồi sao?"

Lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt, cô từ từ đứng dậy nhìn người vừa lên tiếng, cười gượng gạo nhìn còn khó coi hơn cả khóc: "Bác gái, để bác chê cười rồi. Nếu con đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không hối hận. Con chỉ là hơi đau lòng nên không nén được cảm xúc mà thôi, dần rồi sẽ quen, bác đừng lo."

Lữ Ánh nhìn Doãn Khả Vy khẽ nhướn mày: "Ồ, vậy cùng bác nói chuyện một chút đi."

Sau khi an vị tại một quán cafe gần sân bay, Lữ Ánh lên tiếng: "Đã quen với công việc hiện tại chưa?"

Mặc dù bà chỉ hỏi một câu đơn thuần nhưng cô biết, bà đang muốn tự bản thân cô nói ra những sự việc liên quan đến mục đích thật sự của bà. Lại nói, nếu như hôm nay gặp cô chỉ để nói chuyện phiếm thì người đàn ông đang đứng phía sau bà đóng vai trò gì đây?

Liếc nhìn người đàn ông kia một cái, cô thấy anh ta vẫn cứ nhìn cô chằm chằm chưa từng lơi đi, thậm chí hiện tại biết cô đang nhìn anh ta nhưng anh ta cũng không tỏ ý tránh né. Xem ra anh ta không phải nhân vật đơn giản, ít nhất vào giờ phút này cô có thể suy đoán, anh ta hẳn là cánh ray đắc lực của người đang ngồi phía trước anh ta.

Doãn Khả Vy nở nụ cười điềm đạm: "Cảm ơn bác gái quan tâm, con đã quen thuộc với công việc rồi. Sau khi mảnh đất kia về tay, con cũng đã lên kế hoạch xong xuôi, ngày mai sẽ chính thức mở họp báo về hướng phát triển mảnh đất, đồng thời kêu gọi các nhà thầu xây dựng cùng nhau khai thác, song song đó là kêu gọi đầu tư vì bản thân Queen's Land không thể một mình nuốt được miếng bánh này."

Lữ Ánh chỉ khẽ nhướn mày ngầm hài lòng, sau đó lên tiếng: "Không tệ, kế hoạch đâu ra đó nhưng việc kêu gọi đầu tư con nên suy nghĩ lại bởi vì nó ảnh hưởng đến việc phân chia lợi nhuận sau này cũng như sự phát triển của công ty."

Cô gật đầu đồng tình: "Con biết nhưng con không còn cách nào khác, ngân sách công ty có hạn, cho dù có đổ hết vào dự án này cũng không đủ. Nhưng bác yên tâm, mỗi một đơn vị đầu tư vào con sẽ cố định mức phần trăm giới hạn, sẽ không để họ có tiếng nói quá lớn trong việc thay đổi hướng phát triển của dự án."

Lần này người phải nhìn Doãn Khả Vy bằng con mắt khác chính là người đàn ông đang đứng. Đúng theo suy đoán của cô, anh ta chính là một trong những cánh tay đắc lực của Lữ Ánh, được bà đào tạo để làm trợ lý đặc biệt cho Lữ Thiên Luân, chỉ là giữa đường nhảy ra một Doãn Khả Vy, cho nên bà đành phải thay đổi kế hoạch, đưa vị trợ lý này cho cô.



Việc đưa anh ta đến đây chính là để cho anh ta tự mình lựa chọn xem có chịu chấp nhận đi theo cô hay không bởi vì một khi trợ lý bên cạnh không tin phục chủ sẽ khó lòng làm việc lâu dài, thậm chí có thể phản bội vì một lý do gì đó.

Bây giờ xem ra, anh ta đã không còn muốn từ chối nữa rồi. Mặc dù cô còn rất trẻ nhưng đầu óc thì không tầm thường, đáng để anh ta phải ra sức cũng như thử thách chính mình có thể giúp chủ nhân phát triển được đến mức độ nào.

Lữ Ánh mỉm cười: "Như bác đã nói từ ban đầu, khi con tiếp nhận Queen's Land, bác sẽ đầu tư cho con và bây giờ chính là lúc thích hợp nhất."

Cô nhíu mày: "Con không hiểu ý bác!"

"Cuộc họp báo ngày mai vẫn cứ triển khai tất cả các hạng mục con đã lên danh sách, riêng khoản kêu gọi đầu tư thì loại bỏ, bác sẽ là người đầu tư toàn bộ với tư cách cá nhân dưới tên của con, tức là con chính là nhà đầu tư của dự án này."

Doãn Khả Vy kinh ngạc trợn tròn mắt: "Nhưng đó là một số tiền khổng lồ chưa có con số cụ thể, bác làm sao...?"

Cô còn chưa nói hết câu thì Lữ Ánh đã cắt ngang: "Bác biết, nhưng con yên tâm, bác dư khả năng để làm dự án này."

Bà nói không ngoa, dưới tay bà sở hữu biết bao công ty lớn nhỏ, một cái dự án chẳng có nghĩa lý gì, còn chưa kể phía sau có gia tộc chồng bà chống lưng, một trăm cái dự án trong nước cũng chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi.

Cô trầm mặc nhìn bà một hồi lâu rồi lại nói: "Bác an tâm về con sao? Lỡ đâu con thất bại, không đạt được yêu cầu của bác thì sao?"

Bà nhìn cô cười đầy ẩn ý: "Vậy thì khi đó con phải nghe theo sự sắp đặt của bác. Thế nào?"

Cô lưỡng lự: "Chuyện này...?"

"Không tự tin về chính mình hay còn nguyên nhân gì khác?"

"Con sẽ cố hết khả năng chỉ là hiện tại kiến thức cũng như địa vị của con vẫn chưa đủ để đạt được những gì con muốn."

Lữ Ánh gật đầu tán thành: "Con nói không sai, cho nên hôm nay bác gặp con chính là vì điều này. Năng lực của con hiện tại không thể chèo chống được một công ty lớn cũng như không thể tự mình thực hiện dự án này khi không có người đáng tin cậy hỗ trợ. Vì vậy..."

Nói đến đây, bà quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng đằng sau, lên tiếng: "Anthony!"