Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 88: Em chơi xong rồi, bây giờ có phải nên đến lượt anh hay không? (18+)




[Tiếp tục 18+ đó nghen! Chuẩn bị rửa mắt & khăn giấy đi nà, khứa khứa...]

Lời cảnh cáo của Lữ Thiên Luân có chút tác dụng khiến Doãn Khả Vy sợ hãi nhưng cô biết hôm nay cho dù cô có trèo lên đầu hắn ngồi hay là quỳ dưới chân hắn thì kết quả cũng chỉ có một: bị ăn đến mảnh xương cũng không còn.

Đằng nào cũng chết, vậy thì cũng phải chơi một ván lớn bù lại tổn thất chứ?

Làm hủ nữ bao nhiêu năm nay, tuy không coi phim cấm trẻ em nhưng tiểu thuyết hay truyện tranh ngôn tình hay đam mỹ cô cũng coi không ít. Nay có cơ hội thực nghiệm, cũng nên thử một chút bản thân tiếp thu được bao nhiêu tinh hoa của nhân loại?

Ha ha... Nhìn xem biểu cảm người đàn ông của cô đi, miệng nói lời cay độc nhưng mà thân thể thì thoải mái không ít đâu.

Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài... Nói chung là toàn bộ con người hắn đều là của cô rồi, cô hưởng dụng một chút, chơi đùa một chút thì có gì là không được?

Cho nên, Lữ Thiên Luân a Lữ Thiên Luân, hôm nay em phải cho anh biết, người phụ nữ của anh không chỉ xinh đẹp tài giỏi, mà trên giường cũng là một sát thủ, có thể khiến anh sống không được mà chết cũng không xong, chỉ có thể cầu xin em được yêu!

Bàn tay nhỏ nhắn không ngừng luật động khiến ai kia không ngừng rên rỉ. Cô hài lòng nhìn hắn: "Chẳng phải đã nói anh nên ngoan ngoãn một chút sao? Cứ im lặng cảm thụ là được rồi!"

Khoái cảm sục sôi khiến hắn thoải mái không thôi, nhưng lại không chịu thất thế, cứng rắn cảnh cáo: "Vy Vy!"

Nhìn vẻ mặt cố gắng kiềm chế của hắn, cô biết cô đã khiêu khích thành công nên quyết định thu tay, tỏ ra đáng tiếc: "Anh không thoải mái sao? Vậy em không tiếp tục nữa là được."

Xúc cảm mềm mại cùng sự khoái hoạt bất giác biến mất, Lữ Thiên Luân tức thì như bị dội một gáo nước lạnh, mà hình như đúng là bị dội thật, còn là cả một xô đá lớn. Đây khác nào hắn đang tự bê đá đập vào chân mình đâu?

Hắn thấp giọng nài nỉ: "Vy Vy!"

Khoé miệng Doãn Khả Vy nhếch lên nở nụ cười đắc thắng, đáng tiếc hắn lại không thể nhìn thấy được vẻ mặt của cô, nếu không hắn sẽ không thể nào vui vẻ nổi.

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Tiếp tục, không cần dừng lại!"

"Là anh nói!"

Dứt lời, cô lại chạm vào thứ to lớn mà một bàn tay không nắm hết, giữ chặt sau đó xích người lại gần hơn, mở miệng ngậm lấy, đầu lưỡi cũng đưa ra trêu chọc không ngừng.

Lữ Thiên Luân một lần nữa bàng hoàng nhưng miệng lại không tự chủ "ưm" lên một tiếng. Cảm giác mềm mại lại ướt át tác động lên vật kiêu hãnh đích thị là cái miệng nhỏ của cô, từng chút một kích thích từng tế bào thần kinh trong người hắn truyền đến não khiến hắn tê dại muốn phóng thích chính mình nhưng vẫn phải kiềm chế hết mức có thể.

Động tác trúc trắc không thuần thục của cô cứ như kiến bò trên da mặt vô cùng ngứa ngáy, vô cùng khó chịu. Có trời mới biết hắn đang run rẩy đến không nói nên lời, cái cảm giác muốn sục sôi này thật sự quá mức kích thích rồi. Chỉ là hắn không thể để cho cô phải nuốt lấy thứ chất lỏng dính nháp kia được.



Hắn cố gắng vận động cổ tay hòng nới lỏng dây trói, cuối cùng cũng thành công thoát ra khỏi sự bị động giam giữ. Cũng may hắn trụ được đến lúc này, ngay lập tức thoát khỏi cái miệng nhỏ hẹp của cô, phóng thích chính mình.

Doãn Khả Vy trong phút chốc ngây ngốc ngồi đơ tại chỗ nhìn nơi nào đó đang có "biến hoá khôn lường", mãi đến lúc Lữ Thiên Luân tháo dây bịt mắt kéo cô từ dưới thảm lông đứng lên rồi đặt lên đùi, cô mới hoàn hồn nhìn hắn ngân ngấn nước mắt.

Thấy cô có biểu cảm sợ sệt, hắn giữ lấy cằm cô cười như không cười nói: "Khi nãy to gan lắm mà, bây giờ mới thấy sợ có phải là quá muộn rồi không?"

Cô chột dạ cúi đầu không dám phản bác. Cô đơn giản chỉ nghĩ muốn trêu chọc hắn, lại muốn thực hành một chút cái ý tưởng táo bạo ở trong tiểu thuyết mà thôi, làm sao biết hắn lại bị cô trêu chọc đến mức xảy ra kết cục này? Thực cmn cô muốn văng tục luôn đấy, tiểu thuyết chỉ là gạt người, thực tế á... phải tự mình cảm nhận đi. Cô thề sau này sẽ không làm theo ba cái chỉ dẫn vớ vẩn trong sách nữa, một lần là đủ rồi.

Lữ Thiên Luân sau khi trở về là chính mình thì liền quét mắt từ trên xuống dưới người trong ngực: một thân váy ngủ màu đen xuyên thấu không che nổi bầu ngực cao ngất trắng muốt khiến hai mắt hắn đỏ ngầu, nếu như hắn không cảm nhận sai thì bên dưới hoàn toàn không có thứ gì che đậy...

Ha, đúng là gan to bằng trời, lại cứ thế này khiêu khích trêu chọc hắn? Xem ra không dạy cho cô bài học, cô sẽ không biết chừng mực nằm ở đâu!

Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười tà mị, bàn tay to lớn vuốt dọc sống lưng cô rồi dừng lại tại cặp mông tròn trịa, bóp mạnh một cái.

Doãn Khả Vy chỉ kịp kêu lên một tiếng "a", sau đó hai cổ tay nhanh chóng bị hắn nắm lấy, dùng sợi dây bịt mắt buộc chặt cổ tay cô, sau đó đẩy ngã cô nằm sõng soài trên giường, hai tay bị trói cột lên đỉnh đầu.

Hắn hành động quá nhanh khiến cô không kịp phản kháng mà cho dù có muốn phản kháng cũng không có khả năng, sức lực giữa nam và nữ là không thể so sánh. Váy ngủ mỏng manh của cô cũng vì vậy mà trở nên xộc xệch, nơi tư mật cứ thế nửa che nửa hở trông vô cùng dụ hoặc.

Đáy mắt Lữ Thiên Luân tối sầm lại quét toàn thân Doãn Khả Vy thêm một lần, bạc môi khẽ mở: "Vy Vy, em chơi xong rồi, bây giờ có phải nên đến lượt anh hay không?"

Lần này cô đúng là suy nghĩ không chu toàn rồi, nghịch lửa đúng là có ngày bị chết cháy không sai, cô xem như tự mình trải nghiệm rồi.

Đã đến nước này thì cô có chạy đằng trời, chi bằng cùng hắn phối hợp một chút, biết đâu lại được khoan hồng?

Cô nhìn hắn cười ngọt ngào: "Đúng nha, em rất mong chờ, nhưng trước tiên anh có phải nên cởi trói cho em không?"

Mày rậm hắn chợt nhướn lên nhưng lại không trả lời câu hỏi của cô, với tay rót một ly rượu đưa đến trước mặt cô lắc qua lắc lại, khẽ cười: "Rượu này đúng là rất ngọt, anh còn muốn tiếp tục thưởng thức thì phải làm sao?"

Cô cười lấy lòng: "Để em giúp anh!"

"Vậy em cũng nên thử một chút nhỉ?"

Dứt lời, hắn ngửa cổ đổ hết thứ chất lỏng màu đỏ vào trong miệng, sau đó cúi xuống ngậm lấy hai cánh môi kiều diễm, mớm rượu cho cô, sau cùng là một nụ hôn nóng bỏng hoà trong tiếng "xoẹt", thanh âm của chiếc váy bị xé nát.

Hắn nhanh chóng rời đi môi cô, lại rót thêm một ly rượu: "Anh cũng muốn uống rượu kích thích một chút."

Nói đoạn, hắn cầm ly rượu tưới trên người cô, sau đó nhanh như chớp cúi xuống liếm sạch chất lỏng màu đỏ vương vãi trên da thịt trắng như tuyết, không quên mút mạnh khiến toàn thân cô run rẩy ngân nga yêu kiều.



Những gì cô làm với hắn, hắn đều trả đủ, thậm chí còn đòi cả lãi. Kết quả, nơi tư mật cũng bị hắn trêu chọc đến nỗi tiết ra \*\*\*\* \*\*\* trong suốt ngọt ngào. Nhưng là hắn lại không muốn lãng phí, toàn bộ đều nuốt vào trong bụng.

Doãn Khả Vy lúc này thần trí đã không còn tỉnh táo, sự trống rỗng càng dâng cao khiến cô không khỏi cong người muốn được lấp đầy.

Lữ Thiên Luân cũng không còn kiềm chế được nữa, nhưng vẫn muốn ép cô phải khuất phục. Hắn nhanh chóng phủ lên người cô hôn thêm một lần, bàn tay không ngừng ra vào trêu chọc nụ hoa đã sớm ướt đẫm.

Lại dời đi môi cô tìm đến vành tai mẫn cảm mút nhẹ, thổi khí bên tai, cất giọng khàn đặc: "Muốn anh sao?"

Cô trả lời trong vô thức: "Muốn!"

"Vậy gọi tên anh, xin anh yêu em đi!"

Cô ngập ngừng nói không thành câu: "A Luân... Xin anh... Xin anh yêu em..."

Hắn hài lòng gật đầu: "Được, như em muốn. Chờ anh một chút nữa thôi!"

Tay hắn rời đi hạ thân cô, tìm đến tủ đầu giường lấy ra một chiếc bảo hộ, đưa lên miệng dùng răng xé ra.

Doãn Khả Vy thần trí khôi phục một chút, mơ hồ nhìn thấy hành động của hắn thì khẽ lắc đầu, thều thào nói: "Không cần!"

Lữ Thiên Luân dừng lại động tác, nhẹ giọng an ủi: "Không được, lỡ như có thai thì sao? Em còn trẻ, anh không muốn để em phải vất vả. Ngoan, anh còn muốn hưởng thụ thế giới hai người."

Cô lại lắc đầu: "Em biết nhưng thật sự không sao, hôm nay là kì an toàn, sẽ không mang thai được đâu!"

Hắn vẫn còn ngờ vực: "Em chắc chứ?"

Thấy cô gật đầu lần nữa, hắn ngay lập tức ném cái thứ trong suốt dai dai trên tay đi, sau đó lại phủ lên người cô tiếp tục nụ hôn khơi mào dục vọng vừa bị cắt ngang.

Hắn thích cái cảm giác cùng cô kết hợp mà không có vật cản hơn nhưng vì tương lai của hai người, hắn vẫn phải giữa đường kiềm chế trong chốc lát. Hiện tại cô khẳng định như thế, hắn dĩ nhiên cực kì cao hứng.

Quà sinh nhật đặc biệt mà cô dành cho hắn đích thực là vô cùng đặc biệt. Được hắn dạy dỗ một thời gian mà cô đã thuần thục đến độ biết trêu chọc hắn rồi, thật không uổng công hắn dốc hết tinh lực khiến cô thoải mái.

Món quà sinh nhật năm nay thật sự sẽ vô cùng khó quên, hắn cũng phải tận lực thưởng thức để không phụ lòng cô đã dày công chuẩn bị.

[Xong rồi, mừng quớ!!!

Ai còn máu hok, tiếp cho mị zới aaa...]