Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 72: Tối nay hai vợ chồng cậu tính làm lễ kết hôn à?




Party chúc mừng bắt đầu vào lúc bảy giờ tối nên năm giờ chiều, đội ngũ mang lễ phục và makeup mà Lữ Thiên Luân đã hẹn cũng xuất hiện.

Trong lúc chờ đợi Doãn Khả Vy, hắn rời khỏi phòng đi tìm quản lý khách sạn yêu cầu làm chút việc.

Khách sạn Lữ Gia là sản nghiệp của mẹ hắn nhưng không phải tất cả mọi người đều biết hắn là người thừa kế, là Giám đốc của nơi này. Ngay cả Tracy cũng không hề hay biết, cho nên tất cả học sinh trong trường cũng như vậy, ngoại trừ Hiệu trưởng của MAHS, bởi vì hắn chính là nhà tài trợ buổi party này.

Xong xuôi công việc, hắn trở về phòng thì Doãn Khả Vy cũng vừa vặn được trang điểm xong.

Nhìn người phụ nữ của mình trong chiếc váy dạ hội màu bích kiểu yếm che đi xương quai xanh bên dưới chiếc cổ thiên nga xinh đẹp, hai bờ vai thon gọn lộ ra bên ngoài cùng đôi cánh tay trắng hồng mịn màng... hắn không khỏi hít ngụm khí lạnh.

Nhìn sâu xuống thêm một chút chính là vòng eo mảnh mai, chỉ cần một cánh tay liền có thể ôm trọn. Bên dưới nữa là cặp mông tròn trịa và đôi chân dài miên man thẳng tắp lúc ẩn lúc hiện theo từng bước đi...

Người phụ nữ của hắn quá đẹp rồi, hắn chỉ muốn giấu đi không muốn cho bất cứ ai được nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nếu không hắn sẽ thật sự chết chìm trong biển giấm của chính mình mất.

Chờ đám người đi hết, Lữ Thiên Luân không nén nổi xúc cảm trong lòng muốn tiến đến ôm hôn cô nhưng bị cô nhanh chóng đoán ra ý đồ đưa tay ngăn chặn: "A Luân, không được. Em mới vừa làm tóc trang điểm xong, anh đừng làm hỏng."

Trên trán hắn xẹt qua ba vạch đen, xúc cảm hừng hực trong nháy mắt biến mất không còn nửa điểm. Hắn nhìn cô một cái thật sâu, không nói tiếng nào sau đó quay lưng đi về phía phòng thay đồ bên cạnh.

Doãn Khả Vy nhìn theo bóng lưng ủ rũ của hắn mà khoé miệng co quắp. Dường như cô đã khiến ai kia tức giận rồi thì phải. Nhưng mà cũng không thể trách cô được, nai lưng ra gần hai tiếng đồng hồ để cho đám người kia dày vò, không thể một phút bốc đồng mà hỏng hết mọi sự.

Đi về phía chiếc giường King size ngồi xuống, cô thở dài một tiếng, hạ quyết tâm đêm nay bù đắp cho người nào đó vậy.

Ước chừng không quá mười phút, Lữ Thiên Luân cũng đi ra từ phòng thay đồ trong bộ âu phục màu đen, bên trong là chiếc áo sơ mi cùng màu với chiếc váy cô đang mặc trên người, khuy măng sét ở chiếc nơ hình dạng cùng chất liệu như đúc với chiếc khuy cài nơi cổ yếm của cô.

Nếu như hai bộ lễ phục này không phải là lễ phục đôi thì còn có thể gọi như thế nào nữa?

Lữ Thiên Luân trong dáng vẻ đĩnh đạc này thật sự có hơi chói mắt. Nói sao nhỉ? Nếu như không biết hắn còn chưa tròn mười chín tuổi, ai chũng cho rằng hắn chính là một vị Tổng tài bá đạo đứng trên đỉnh nhân sinh tùy thời hô mưa gọi gió.

Tuy nói hắn như vậy có vẻ như già trước tuổi nhưng sự anh tuấn cùng bá khí này thật sự đã thấm sâu vào máu, là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, định sẵn là người đứng trên đầu kẻ khác.



Hắn như thế này cô lại cảm thấy bản thân vô cùng tự ti, bởi vì dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa cũng chẳng bao giờ có thể ngẩng cao đầu cùng hắn sóng vai. Cô chỉ là con chim sẻ, làm sao dám mơ có ngày biến thành phượng hoàng?

Nhìn gương mặt ai kia trông có vẻ sầu não, Lữ Thiên Luân nhanh chân đi về phía cô ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn có hơi lành lạnh đặt vào trong tay mình siết chặt, cất giọng dịu dàng: "Sao lại ủ rũ nữa rồi?"

Doãn Khả Vy nhìn sâu vào ánh mắt nóng rực của hắn, sau đó dựa đầu vào vai hắn: "A Luân, trong lòng em thật sự rất bất an, em sợ tất cả những gì chúng ta trải qua bấy lâu đều chỉ là một giấc mộng kéo dài, một ngày nào đó em tỉnh dậy, tất cả đều sẽ biến mất!"

Hắn nghiêng đầu hôn lên trán cô một cái trấn an: "Vy Vy, đừng suy nghĩ ngốc nghếch như vậy nữa có được không? Anh mới chính là người phải bất an. Anh chưa từng nghĩ có một ngày được gần gũi em như thế này, hiện tại anh rất hạnh phúc, cũng rất mãn nguyện. Nếu như đây là giấc mộng, anh nguyện không tỉnh lại nữa, một khi tỉnh lại, anh cũng sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc tốt đẹp chỉ có trong mơ này, sau đó sẽ tìm đến em viết nên giấc mơ đó."

Đáy lòng Doãn Khả Vy dâng lên một cỗ ấm áp. Những lời an ủi này so ra có ý nghĩa hơn gấp vạn những câu nói "anh yêu em", "anh nhớ em" sáo rỗng. Yêu là do trái tim mỗi người tự mình cảm nhận, không thể vài ba câu nói liền có thể biểu đạt được hết tâm ý của đối phương. Cho nên lời bộc bạch cam kết này liền trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Bàn tay hắn một lần nữa lồng vào tay cô, dịu dàng nói tiếp: "Vy Vy, hứa với anh, chúng ta sẽ không bao giờ buông tay dù bất cứ giá nào. Là thực thì cùng nhau nắm tay đến già, là mơ thì khi tỉnh lại nhất định phải tìm đến đối phương có được không?"

Vành mắt Doãn Khả Vy đã phiếm hồng, cố gắng ngăn không cho chính mình rơi lệ. Có những lời này của hắn, cho dù có phải tỉnh lại trong giấc mơ hư ảo này, cô cũng sẽ không bao giờ cảm thấy tiếc nuối.

"Em hứa với anh!"

Lữ Thiên Luân thở hắt ra một hơi, vuốt nhẹ gương mặt đã được trang điểm kỹ càng, khẽ cười: "Được rồi, cười lên xem nào? Tối nay em là nhân vật chính, không nên để bản thân nặng lòng như thế được, cũng không nên để mọi người chờ đợi có đúng không? Đi thôi!"

Doãn Khả Vy gật đầu mỉm cười, sau đó đứng lên khỏi giường.

Lữ Thiên Luân tỏ ra thân sĩ chống tay hờ bên hông, cô vô cùng phối hợp lồng tay mình vào tay hắn, sau đó hai người sóng vai cất bước rời khỏi phòng đi về phía thang máy xuống sảnh tiệc.

Bóng dáng hai người xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một phía. Trai tài gái sắc, quá xứng đôi rồi! Nhìn mà xem, còn là đồ đôi nữa đấy, ai lại chẳng phải nhìn đến đỏ con mắt đây?

Trình Như Ngọc nhanh chân đi về phía Doãn Khả Vy mè nheo. Tối nay cô nàng này cũng vô cùng rực rỡ, chiếc váy dạ hội trễ vai màu vàng khiến cô nàng không quá chói mắt nhưng lại tôn lên nước da trắng mịn khiến cô nàng lung linh không kém nhân vật chính.

Doãn Khả Vy là hoa đã có chủ, không nam sinh nào dám mơ mộng đến nên cô nàng hiển nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nam ngưỡng mộ, nữ ghen tị, nhưng cô nàng vẫn chẳng mảy may để tâm tới, vẫn cứ không tim không phổi tự do bay nhảy.

"Vy Vy, sao hai người bây giờ mới đến? Tớ còn đang định gọi điện thoại cho cậu đây!"

Cô cười gượng: "Chẳng phải đến rồi đây sao? Vẫn còn chưa đến giờ khai mạc cơ mà."



"Ầy, được rồi, không cùng cậu tranh cãi. Mau lại đây, bọn này chỉ chờ hai người thôi đấy."

"Ừm, đi thôi."

Đám người La Trọng Huy đã tụ lại một chỗ không thiếu người nào. Nhóm người khối mười và mười một trong Hội học sinh cũng tụ lại chung quanh, nhìn thấy hai người họ đi đến thì đều tươi cười gật đầu chào hỏi: "Hội trưởng, Hội phó. Chúc mừng chị dành chiến thắng."

Nghe ai cũng nhao nhao chúc mừng, Doãn Khả Vy nghe mà thấy ngượng. Nội việc mỉm cười cùng gật đầu thôi mà cô đã muốn trật quai hàm, sái cả cổ. Vui thì có vui đấy nhưng mà cứ thế này chắc cô không qua khỏi con trăng này mất.

Ài, làm người nổi tiếng thật không dễ dàng gì mà.

An vị tại ghế ngồi, Trình Như Ngọc lúc này mới quay sang Doãn Khả Vy tám chuyện: "Cậu nhìn thấy hai kẻ thua cuộc chưa?"

Cô lắc đầu: "Không để ý."

Trình Như Ngọc cười gian xảo: "Tôn Hạ Linh thì khỏi phải nói, sáng nay loè loẹt bao nhiêu thì bây giờ nhạt nhoà bấy nhiêu. Cô ta đang ngồi cách chúng ta mấy bàn, cũng khá xa đấy, mặc chiếc váy cúp ngực màu trắng, không có gì nổi bật cả."

Không thấy Doãn Khả Vy có phản ứng gì, cô nàng lại tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Còn con ả Tracy ấy, nãy giờ tớ chẳng thấy mặt mũi đâu. Tớ có đi hỏi dò thì có người nói ả ta đã tới, nhưng mà không biết trốn ở xó xỉnh nào rồi."

"Cậu đừng để ý đến họ nữa, kệ đi. Thoải mái một chút cho tâm tình vui vẻ không hơn à?"

Trình Như Ngọc không cho là đúng nói: "Con ả Tracy còn nợ cậu lời xin lỗi mà. Còn phải bắt ả ta thực hiện giao kèo với cậu chứ!"

Cô thở dài, thoả hiệp: "Vậy đợi nhìn thấy ả ta rồi tính đi."

Cô nàng gật đầu, nói sang chuyện khác: "Tối nay hai vợ chồng cậu tính làm lễ kết hôn à? Thật là nhức mắt mà."

Doãn Khả Vy cười gượng: "Tớ hoàn toàn vô tội nha. Là anh ấy chuẩn bị lễ phục, còn cho người đến trang điểm cho tớ thành thế này. Tớ là bị động từ đầu đến cuối đấy!"

Trình Như Ngọc liếc mắt nhìn người nào đó, tiếp tục cười gian manh: "Chồng cậu muốn đánh dấu chủ quyền để không cho ai có cơ hội ngấp nghé ấy mà. Chậc, xưởng giấm này có thể nhấn chìm cả lục địa chứ chẳng chơi. Vy Vy, chúc cậu may mắn!"