Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 69: Vòng chung kết




Ba mươi phút nghỉ giải lao rất nhanh cũng kết thúc. Sau khi tiết mục giao lưu cuối cùng hạ màn, tất cả mọi người đều tập trung về sân khấu chờ đợi vòng thi cuối cùng tìm ra quán quân của cuộc thi Hoa khôi MAHS năm nay.

Sau khi Trình Như Ngọc nói xong các thủ tục rườm rà, ba thí sinh cuối cùng cũng chính thức sánh vai cùng nhau giữa sân khấu chờ đợi ban giám khảo đưa ra câu hỏi cho mình, tất nhiên vẫn theo thứ tự từ thấp đến cao: Tôn Hạ Linh, Tracy và cuối cùng là Doãn Khả Vy.

Vòng thi ứng xử chia làm hai phần, đầu tiên là trả lời câu hỏi chung cho cả ba thí sinh, sau khi thí sinh đó trả lời xong thì bảy vị giám khảo khách sẽ mời sẽ hỏi thêm vài câu bất kỳ, có thể là dựa trên câu trả lời của chính thí sinh hoặc câu hỏi ngoài lề tùy theo tâm trạng của giám khảo.

Có thể nói, vòng thi này còn phụ thuộc vào yếu tố may mắn và tâm trạng "dạt dào" của ban giám khảo. Nếu họ cảm thấy vui vẻ, họ sẽ hỏi rất nhiều, nếu họ thấy nhạt nhẽo, họ sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Cho nên chẳng ai biết trước mình sẽ rơi vào tình trạng nào và tất nhiên, điểm số cũng chẳng cách nào đoán ra.

Đó chính là lý do vì sao Doãn Khả Vy lại cảm thấy lo lắng như vậy, âu cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng mà không chỉ riêng Doãn Khả Vy cảm thấy bất an, Tôn Hạ Linh cũng có tâm trạng tương tự bởi vì cô ta hai năm trước đều đã tự mình trải nghiệm qua.

Dù cho trong số ba thí sinh cuối cùng cô ta là người có kinh nghiệm hơn cả, nhưng sợ thì vẫn sợ. Một người không có tài hùng biện, lại gặp phải đối thủ nặng ký như Doãn Khả Vy vốn có tài ứng biến vô cùng khôn khéo, đã không ít lần giành về cho đội thi đấu học thuật của trường ngôi vị quán quân, cô ta lo lắng là điều hiển nhiên.

Còn Tracy, dường như chưa có ai nói với ả về độ khó của vòng thi này nên hiện tại ả tỏ ra vô cùng tự tin, không hề có một chút xíu lo lắng nào. Vậy thì chỉ có thể cầu mong cho ả khi đến phần thi của mình vẫn còn có thể cười được như vậy.

Giây phút nghẹt thở cuối cùng cũng đến, Trình Như Ngọc từ trên sân khấu đi xuống chỗ ngồi của ban giám khảo để lấy câu hỏi chung cho các thí sinh sau đó trở về vị trí ban đầu, liếc nhìn ba người đang đứng bên cạnh cười một cái rồi mới mở bao thư.

Cô nàng đọc sơ qua một lần, khoé miệng khẽ cong lên, sau đó cất giọng: "Ba bạn thí sinh thân mến, câu hỏi mà ban giám khảo đưa ra cho các bạn là: Nếu bạn đạt được danh hiệu Hoa khôi, bạn sẽ làm gì?"



Bằng sự tinh tế cùng với kinh nghiệm nhiều năm làm MC của mình, Trình Như Ngọc rất nhanh nắm bắt được câu hỏi và tỏ ra vô cùng chuyên nghiệp hoạt náo khán phòng: "Các bạn khán giả thân mến, khi tôi đọc câu hỏi này cũng thấy không hiểu cho lắm. Hẳn nhiều bạn ở đây cũng đang thắc mắc không biết vì sao ban giám khảo lại cho các thí sinh của chúng ta trả lời một câu hỏi... À, nói sao nhỉ? Vô cùng đơn giản lại vô cùng phức tạp! Chính tôi cũng cảm thấy có chút khó hiểu không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng mà chắc chắn ban giám khảo có dụng ý của mình khi đặt ra câu hỏi này. Vì vậy, các bạn thí sinh chắc hẳn đều có suy nghĩ riêng của mình. Sau đây, tôi xin nhường lại sân khấu cho các bạn để các bạn bày tỏ ý kiến của mình nhé. Các bạn khán giả hãy cho ba thí sinh xuất sắc nhất cuộc thi của chúng ta một tràng pháo tay khích lệ được không ạ?"

Trình Như Ngọc vừa dứt lời, cả khán phòng liền vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, sau đó thưa dần rồi tắt hẳn. Cô nàng tiếp tục nghiệp vụ: "Cảm ơn các bạn. Không biết các bạn thí sinh đã có câu trả lời riêng cho mình chưa?"

Quay sang ba người đứng bên cạnh, Trình Như Ngọc chỉ hướng ánh mắt về phía người đứng gần mình nhất: Doãn Khả Vy. Thấy cô gật đầu cười với mình, cô nàng cũng không thèm nhìn về phía hai người kia nữa, tiếp tục cất cao giọng: "Vâng, ba thí sinh của chúng ta hẳn đã sẵn sàng. Sau đây xin mời thí sinh đầu tiên, bạn Tôn Hạ Linh tiến về phía trước để bắt đầu phần thi của mình. Xin mời bạn."

Nghe điểm danh, Tôn Hạ Linh trên tay cầm micro bước về giữa sân khấu.

Ở vòng thi trước, với phong cách "khác thường" của mình, cô ta đem về chín mươi phẩy một điểm. Đây là điểm số thấp nhất của cô ta trong tất cả bốn vòng thi. Hai năm trước cũng ở vòng thi thời trang này, cô ta đem về điểm số vô cùng cao, đều hơn chín mươi bảy điểm.

Nếu như cô ta vẫn duy trì phong cách đó, biết đâu chừng điểm số lần này của cô ta còn có thể cao hơn năm trước thì sao? Chỉ là cho dù có cao hơn đi chăng nữa cũng không thể nào vượt qua số điểm ngất ngưởng của Doãn Khả Vy: chín mươi chín phẩy năm điểm.

Hiện tại Tôn Hạ Linh lại phải là người trả lời đầu tiên nhưng cũng là một lợi thế không nhỏ. Nếu cô ta trả lời đúng ý của ban giám khảo, vậy thì điểm số hẳn sẽ rất cao và những thí sinh sau sẽ không thể lặp lại ý của cô ta, buộc phải trả lời theo một chiều hướng khác thì mới có thể thu về điểm số cao hơn.

Sự cạnh tranh ở vòng cuối khốc liệt là thế, cho nên ai cũng phải chuẩn bị tinh thần cho tốt, cũng phải tập trung cao độ nghe người trước trình bày để tránh bản thân lâm vào ngõ cụt.

Hít sâu một hơi, Tôn Hạ Linh bắt đầu nói lên quan điểm của mình: "Nếu đạt được danh hiệu hoa khôi, tôi sẽ dùng hết sức của mình để cống hiến cho Hội sinh viên, giúp cho Hội sinh viên ngày càng phát triển. Bên cạnh đó sẽ để cho các học sinh của các trường Trung học bạn biết đến danh tiếng của MAHS, thu hút được nhiều học sinh theo học trong các niên học sắp tới. Ngoài ra tôi sẽ dùng danh hiệu Hoa khôi mà mình đạt được để thành lập một hội giao lưu văn hoá văn nghệ, khiến cho môi trường học tập của chúng ta thêm sôi động, bớt nhàm chán sau những giờ học căng thẳng mệt mỏi."

Câu trả lời của Tôn Hạ Linh kết thúc, khán phòng vang lên tiếng vỗ tay khá lớn khiến cho cô ta vô cùng đắc ý khi cho rằng bản thân đã trả lời vô cùng xuất sắc. Đáng tiếc, nếu như cô ta chịu quan sát nét mặt của ban giám khảo một chút, cô ta sẽ nhìn thấy có vài vị nhẹ lắc đầu, cũng có người ngả lưng về ghế ngồi. Hành động này của họ tuy vô cùng bình thường nhưng cũng đủ để biết câu trả lời của cô ta không hợp ý họ.



Tiếp theo đương nhiên là phần đưa ra câu hỏi bên lề của ban giám khảo, chỉ có ba người đặt câu hỏi cho cô ta và cũng chỉ vỏn vẹn có năm câu.

Câu trả lời của cô ta cũng không có gì đặc sắc, tất cả đều xoay quanh vấn đề cô ta sẽ làm gì và làm thế nào để thực hiện ý định đó.

Tiếp theo là Tracy, ả ta thế nhưng còn phô trương hơn cả Tôn Hạ Linh, còn muốn đưa danh tiếng của MAHS đến nơi cô ta sống, sau đó còn muốn tổ chức vô số những hoạt động ngoại khoá nhưng chỉ liên quan đến việc ăn chơi, tiêu phí.

Vẫn biết là cô ta giàu nhưng cũng không cần khoe của như thế có được không? Những người ở đây lai lại không có xuất thân là cậu ấm cô chiêu, tương lai kế thừa gia tộc nhưng hiện tại cũng chỉ là những học sinh Trung học như bao người, nếu như suốt ngày chỉ biết ăn chơi mà không lo học hành thì sau này dựa vào đâu để kế thừa?

Lại nói, gia tộc càng lớn thì sẽ càng có nhiều sự cạnh tranh chọn lọc, nếu cô cậu không phấn đấu thì đừng mong có thể ngồi ở trên đầu người khác, chưa kể đến việc khi kế thừa sẽ giúp sự nghiệp gia tộc đi lên hay sẽ lụi bại mà phá sản?

Tracy có suy nghĩ như vậy cũng không có gì khó hiểu, ả ta vốn không cần phải kế thừa, trưởng bối của ả ta đã viết sẵn cuộc sống sau này cho ả ta rồi, học hành không quan trọng, có kiến thức là đủ, chỉ chờ đến tuổi gả cho một gia đình môn đăng hộ đối, sinh con kế tự là đã hoàn thành nhiệm vụ, thời gian còn lại chỉ việc cầm thẻ đen đi shopping và Spa các kiểu, thỉnh thoảng tham dự các bữa tiệc của giới thượng lưu. Tiền tiêu mấy đời không hết, việc gì phải lo lắng nữa đây?

Ban giám khảo khi nghe cô ta trả lời đều thở dài thườn thượt đủ để biết câu trả lời của ả ta đã đi xa như thế nào. Chỉ là học sinh của một trường Trung học quốc tế có tiếng của đế đô chứ có phải là một trường đại học danh giá của thế giới đâu mà có thể thu hút học sinh khắp thế giới biết đến. Thật sự là quá phô trương rồi. Nói đúng hơn là không biết tự lượng sức.

Nhưng là lần này cả bảy vị giám khảo khách mời đều đặt câu hỏi cho ả ta, càng về sau số lượng câu hỏi càng tăng thêm giống như họ đang cố tình làm thế để xem mức độ "nổ" của ả ta đến đâu.

Và câu trả lời của ả ta càng về sau càng thêm mắm dặm muối, sắc mặt của ả ta cũng càng thêm rực rỡ khi cho rằng câu trả lời của mình khiến ban giám khảo hài lòng nên mới hỏi nhiều như vậy.

Nếu như ả ta biết nhìn sắc mặt của người khác mà đoán ý nghĩ thì ả ta chắc chắn đã cười không nổi. Đáng tiếc, ả chỉ là một vị tiểu thư sống trong nhung lụa chưa từng trải sự đời.