Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 144: Anh giúp em tắm




Hôm sau, mặt trời lên đến đỉnh, Doãn Khả Vy mới nhập nhèm mở mắt.

Cơ ngực trần trụi của đàn ông đập vào mắt lập tức khiến cô thanh tỉnh. Hình ảnh khiếm nhã của đêm qua như thước phim ngắn ùa về trong tâm trí khiến cô ngây ngốc, nhiều hơn là xấu hổ.

"Tỉnh rồi?"

Thanh âm trầm khàn quen thuộc của Lữ Thiên Luân vang lên trên đỉnh đầu cùng cái siết nhẹ nơi vòng eo làm cho sống lưng cô cứng đờ. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, cười gượng: "Em đánh thức anh à?"

Hắn khẽ cười: "Không có. Anh dậy được một lúc rồi. Không muốn đánh thức em nên vẫn cứ ôm em mà thôi."

Hôn lên trán cô một cái, hắn nói tiếp: "Vy Vy, buổi sáng tốt lành."

Cô đáp lại: "A Luân, buổi sáng tốt lành."

Hắn ôm chặt lấy cô, gối cằm lên đỉnh đầu, thều thào nói: "Sáng nào thức dậy cũng được ôm em như thế này thật là tốt."

Cô nhắm mắt dụi đầu vào ngực hắn. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc này cô đã mơ nhiều như thế nào, cuối cùng cũng đã được tận hưởng một cách chân thực, cô còn mong gì hơn nữa đây?

Bảy năm đơn phương, bảy năm trong mơ, tình yêu của cô rốt cuộc cũng đã được đáp lại, giống như hạnh phúc cũng được nhân đôi vậy. Chỉ hi vọng niềm hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi, đừng giống như trong giấc mơ, khi mà ở trên đỉnh của hạnh phúc thì lại phải đối mặt với sự chia ly.

Dẫu biết rằng bản thân thật tham lam nhưng cô cũng muốn được một lần trèo cao, cố gắng hết khả băng bấu víu niềm hạnh phúc mong manh này nhiều nhất có thể. Cho dù sau này rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, cô cũng không thấy hối hận vì bản thân đã cố gắng hết sức rồi.

Buông cô ra, hắn nhẹ giọng nói: "Đi tắm nhé!"

Cô gật đầu: "Vâng."

Hắn cười khẽ: "Ừm, anh giúp em tắm."

Dứt lời, Lữ Thiên Luân lập tức xốc chăn lên ngồi dậy, sau đó nhảy xuống giường bế bổng Doãn Khả Vy đi về hướng nhà vệ sinh.

"A, không cần..."

Mặc cho cô kêu la, hắn vẫn ôm chặt cô không buông, chân cũng không có ý định dừng lại cho đến khi đã bước qua ngưỡng cửa kia.

Đặt cô ngồi trên bệ bồn tắm, hắn từ tốn đứng đó xả nước vào bên trong. Cô xấu hổ quay mặt đi không dám nhìn hắn đang một thân trần trụi. Tuy rằng thật sự khiêu gợi chết đi nhưng nơi hạ bộ, thứ kiêu hãnh của hắn đang đứng thẳng ngạo nghễ, làm sao cô dám tiếp tục nhìn, chỉ có thể bó gối che đậy cơ thể đồng dạng trần trụi của mình.

Nhìn dáng vẻ mê người của cô, dục vọng hắn đang cố gắng ức chế lại bắt đầu rục rịch. Đáy mắt hắn tối sầm lại, đôi chân không tự chủ bước đến trước mặt cô, khuỵu gối xuống vừa tầm với chiều cao khi ngồi của cô, tay đưa lên vuốt ve tâm lưng trần trắng mịn.

Doãn Khả Vy chợt run rẩy bởi hành động của hắn, khẽ ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt nóng rực của hắn, da đầu liền ong lên.

Cô làm sao không hiểu ánh mắt của hắn chứ? Ánh mắt nhẫn nhịn vì dục hoả thiêu đốt như muốn nuốt trọn cô. Nơi hạ thể vẫn còn âm ỉ đau giờ phút này liền thấy đau hơn gấp bội, nhiều hơn là sự tê dại đang dâng lên theo từng ánh mắt cùng hành động của hắn.



Hắn muốn cô, mà cô dường như cũng muốn hắn.

Phải chăng đây chính là tiếng lòng của một tình yêu đích thực, không chỉ linh hồn mà cả thể xác của đối phương cũng đồng lòng đồng dạng, chung một ý nghĩ?

Lữ Thiên Luân không tiếng động lập tức ghì chặt gáy cô, vòng tay siết lấy eo cô bắt đầu nụ hôn buổi sáng.

Doãn Khả Vy không có ý kháng cự, vòng tay ôm lấy cổ hắn đáp lại.

Nụ hôn từ nông đến sâu, từ nhẹ nhàng chuyển sang cướp đoạt. Hắn nhanh chóng khiến cô mụ mị và bắt đầu một trận kích tình vận động buổi sáng trong phòng tắm. Cho đến khi hắn cho là đủ thì mới buông tha rồi giúp cô tắm rửa sạch sẽ. Cô dù có không muốn hắn động tay động chân trên người mình thì cũng không còn sức bởi vì đã bị hắn "ăn" sạch rồi, chỉ cần nhấc tay đã thấy đau huống chi nhấc chân.

Xong xuôi, hắn giúp cô lau khô người rồi lại bế bổng cô đi vào phòng thay đồ, tự mình chọn quần áo cho cô rồi giúp cô mặc vào. Sau đó cũng tự mình chỉn chu từ trên xuống dưới. Mà lúc này cũng đã là giữa trưa.

Nhìn người nào đó một thân y phục chỉnh tề, Doãn Khả Vy không khỏi tặc lưỡi. Đàn ông khi có lớp vải che chắn và đàn ông khi khoả thân đích thực là không đồng dạng, cô xem như đã được lĩnh giáo.

Ôm cô trở về phòng ngủ đặt trên giường, hắn ngồi xuống bên cạnh ôn nhu hỏi: "Xuống dưới dùng bữa hay anh kêu thím Ngô mang lên?"

"Xuống dưới đi." Cô nhỏ giọng trả lời.

Hiện tại đã là thời điểm dùng bữa trưa, cô mà còn không xuất hiện thì thím Ngô sẽ nghĩ gì đây? Chỉ là cô không biết, thím Ngô đã sớm đoán ra hai người họ đêm qua đã trải qua chuyện gì bởi vì đêm qua khi hai người trở về, bà vẫn còn chưa ngủ.

Cho nên sáng nay bà không làm bữa sáng cho họ mà còn vui vẻ đi siêu thị mua đồ về tẩm bổ cho cô. Bà thậm chí còn gọi một cuộc điện thoại đường dài đến Mỹ báo tin cho hai lão nhân gia chuyện tốt này nữa. Hai lão nhân gia vui mừng quá đỗi, còn căn dặn bà phải tẩm bổ nhiều hơn cho cháu dâu, có như vậy hai lão nhân gia mới mau chóng có chắt trắng trẻo mập mạp ẵm bồng.

Lữ Thiên Luân gật đầu: "Ừm, vậy anh bồng em xuống dưới nhé!"

Doãn Khả Vy lập tức lắc đầu: "Không cần, em tự đi được."

Dứt lời, cô vội vã đứng lên bước đi nhưng chỉ vừa bước được hai bước, hạ thể liền truyền đến cơn đau như xé toạc, toàn thân không có chút sức lực hệt như vừa bị xe cán qua.

Cả đêm vận động đến hừng sáng, thức dậy rồi lại tiếp tục vận động, dù cho thân thể bằng sắt cũng chịu đựng không nổi, hơn nữa đây lại là lần đầu của cô, cảm giác đau nhức là không thể tránh khỏi.

Liếc mắt nhìn người nào đó từ trên xuống dưới không hề có chút mệt mỏi mà gương mặt vui vẻ như vừa tắm gió xuân, Doãn Khả Vy không khỏi chạnh lòng. Cùng vận động như nhau, mà hắn còn dùng sức lực nhiều hơn nhưng sao lại khác nhau một trời một vực như thế chứ? Thật không công bằng mà!

Lữ Thiên Luân khẽ lắc đầu phì cười: "Còn mạnh miệng!"

Cô tức tối dậm chân, lườm hắn thêm một cái rồi cắn răng bước về phía cửa chính, mở cửa bước ra. Hắn nhìn theo bóng lưng khập khiễng của cô mà trong lòng hạnh phúc, hắn đúng là không yêu không được mà.

Nhanh chóng bước theo sau, hắn đóng cửa phòng rồi đi về phía cô. Không cần biết cô có đồng ý hay không, hắn lập tức bế bổng cô lên tiếp tục đi về hướng cầu thang mặc cho cô kêu la.

Đi đến bậc cầu thang cuối cùng hắn mới chịu đặt cô xuống, sau đó nắm chặt tay cô dẫn về phía nhà ăn.



Nhìn hai đứa trẻ tay trong tay xuất hiện, thím Ngô vui vẻ cười: "Bữa trưa vừa vặn xong, hai đứa đợi một lát, thím dọn lên ngay."

"Để con giúp thím." Cô cất giọng, chân bước nhanh về phía bà.

Thím Ngô liền xua tay: "Không cần, thím làm được. Con còn mệt, mau ngồi xuống đi."

Mặt Doãn Khả Vy lập tức ửng đỏ vì xấu hổ. Cô làm sao không hiểu ý tứ của bà ấy đây. Cô chỉ ước gì bên dưới chân có ngay cái hố lớn để cô nhảy xuống che đi sự xấu hổ của mình.

Lữ Thiên Luân nhìn biểu cảm của cô không nhịn được cười thành tiếng. Cô liền quay sang liếc hắn một cái rồi im lặng đi về ghế ngồi.

Bàn ăn rất nhanh được dọn lên, thím Ngô hướng cô nhẹ giọng nói: "Vy Vy, con ăn nhiều một chút, mấy món này thím đặc biệt làm cho con để tẩm bổ đấy."

Lời nói đầy ẩn ý của thím Ngô một lần nữa đánh lên da mặt mỏng của cô, nhưng cô cũng chẳng dám tỏ thái độ, chỉ có thể mỉm cười nhận: "Vâng, con cảm ơn thím."

Thím Ngô hài lòng cười: "Ừm, mau ăn đi cho nóng. Tối nay muốn ăn gì không để thím làm?"

Lữ Thiên Luân thay cô trả lời: "Tối nay tụi con không ăn ở nhà, thím không cần làm đâu."

Bà gật đầu: "Ừm, thím biết rồi."

"Lát thím lên phòng con dọn dẹp một chút nhé!"

Bà lại gật đầu, kèm theo là một nụ cười toả nắng: "Ừm. Hai đứa ăn đi. Thím đi làm việc đây."

Thím Ngô rời đi rồi, Doãn Khả Vy liền trừng mắt với hắn: "Sao anh lại để thím Ngô dọn phòng? Trên giường có..."

Nói đến đây cô liền im bặt, sự xấu hổ vừa lặn xuống lại tiếp tục dâng lên. Câu nói phía sau làm sao cô có thể nói ra, cô còn chưa mặt dày đến thế.

Vết tích hoan ái của đêm qua ngập tràn trên ga trải giường, cộng thêm vệt máu sậm màu đọng lại trên tấm ga màu xám vô cùng bắt mắt, nghĩ bằng đầu gối cũng biết đó là gì.

Cô ôm mặt than thầm, biết giấu mặt đi đâu đây?

Lữ Thiên Luân mặt lại dày thêm một lớp, nhe răng cười toe toét: "Không cần xấu hổ như vậy, thím Ngô làm sao lại không biết đêm qua chúng ta làm gì, cho nên em cứ cư xử như bình thường đi."

Cô lại trừng mắt nhìn hắn. Người đàn ông này của cô đúng là càng ngày càng rơi mất liêm sỉ rồi.

Đưa tay lên xoa đầu cô, hắn trở về bộ dáng đĩnh đạc thường ngày: "Mau ăn đi cho nóng, ăn xong chúng ta trở về nhà em."

"Về nhà em làm gì?" Cô nghi hoặc hỏi.

"Anh "ăn" mất con gái nhà người ta rồi, đương nhiên phải đến bồi tội."