Ký Ức Ngọt Ngào Mang Tên Em

Chương 30






"- Nhã Tịnh em trở về nghỉ ngơi trước đi, không lại đổ bệnh đó."

"- Nhưng Giai Tuệ."

"- Ở đây có anh, Cẩn Du và chị dâu cô ấy chăm sóc rồi em yên tâm đi."

"- Vậy khi nào Giai Tuệ tỉnh lại anh nhớ gọi em."

"- Được rồi."

Rồi Khải Trạch đưa Nhã Tịnh trở về, tối đó sau khi từ cơ quan trở về anh lại đến thăm cô nhưng lại không vào trong. Anh chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài xem cô thôi. Vài tuần sau đó cô tỉnh, nhưng Cẩn Du lại chưa từng thấy ba vào thăm cô, ông ấy cũng không có mặt ở nhà.

"- Giai Tuệ em thấy sao rồi hả?" Chị dâu hỏi cô.

"- Em không sao chị đừng lo lắng."

"- Để chị gọi Cẩn Du thông báo cho anh ấy, Cẩn Du anh ấy lo lắng cho em lắm đó."

"- Không cần đâu chị, Hạo Hiên đâu em có chuyện gấp muốn tìm anh ấy."

"- Giai Tuệ Cẩn Du không cho cậu ta gặp em, nên lúc nào anh ta cũng chỉ đứng ngoài cửa nhìn em thôi."

Bỗng Nhã Tịnh tiến vào cùng với Khải Trạch.

"- Giai Tuệ trời ơi cậu tỉnh rồi, cậu làm tớ lo muốn chết."

"- Tớ không sao rồi."

Khải Trạch tiến đến hỏi cô.

"- Giai Tuệ trong người cậu cảm thấy thế nào rồi."

"- Mọi người đừng lo lắng nữa tớ ổn tớ muốn gặp Hạo Hiên."

Thấy cô cứ đòi gặp Hạo Hiên như vậy Khải Trạch đành lấy điện thoại gọi cho anh đến. Nghe tin Giai Tuệ đã tỉnh lại anh chạy nhanh đến bệnh viện, ngay lúc này đây anh thực sự rất muốn gặp cô.

"- Giai Tuệ."

Anh xông thẳng vào phòng bệnh của cô.

"- Mọi người ra ngoài đi em muốn nói chuyện riêng với anh ấy."

"- Được."

Anh chạy lấy ôm chầm lấy cô, giây phút này anh cảm nhận được hơi thở của cô, cảm nhận được hơi ấm của cô.

"- Ưm..Hạo Hiên đau."

"- Anh xin lỗi, anh vui quá."

"- Em có chuyện muốn nói với anh."

"- Chuyện gì vậy, em đợi bản thân khoẻ lại đi rồi nói sau cũng được."

"- Không em sợ không kịp nữa."

Cô đưa cho anh tập tài liệu mà cô đã điều tra được về vụ tai nạn giao thông của ba mẹ anh năm đó, và chỉ chỗ cho anh nơi gia đình vị cảnh sát đó đang trú ngụ.

"- Hạo Hiên đây là những gì em có thể làm để trả nợ cho anh rồi."

"- Giai Tuệ em đừng nói vậy, em không có lỗi gì cả."

"- Hạo Hiên anh đừng nói vậy anh hãy cầm những thứ bằng chứng này đi đi."

"- Ừm."

Rồi anh quay lưng rời đi, anh đem bằng chứng này đến đồn cảnh sát tố cáo ông Bạch tội cố ý mưu sát. Lập tức cảnh sát phát lệnh truy nã ông ta, vài tháng sau cô xuất viện.

"- Giai Tuệ anh đến đón em đây."

Hạo Hiên có ý tiến về phía cô nhưng lại bị Cẩn Du cản lại.

"- Tôi đã cấm cậu đừng bao giờ đến gặp con bé nữa mà."

"- Anh hai."

Cẩn Du nhìn cô với vẻ bất lực rồi cũng để cho cô đến bên cạnh anh. Giai Tuệ chạy đến ôm lấy anh.

"- Hạo Hiên mấy ngày nay anh đi đâu vậy em nhớ anh lắm."

"- Giai Tuệ anh cũng rất nhớ em, đúng rồi anh có đem nhẫn cầu hôn đến cho em đây."

Hạo Hiên nhẹ nhàng đeo lên tay cho cô.

"- Sau này không cho phép rời xa anh nữa."

"- Ừm."

Sau đó bọn họ cùng nhau trở trở về nhà, Hạo Hiên kể lại mọi chuyện cho Cẩn Du, Nhã Tịnh, và chị dâu cô nghe. Họ bị sốc bởi những gì vừa xảy ra, nhất là Cẩn Du anh không tin ba mình lại là loại người như vậy, ông trước giờ đều là người mà anh kính trọng nhất, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Thời gian sau đó, trong lúc cô đang trên đường đi siêu thị trở về thì bỗng nhiên bị ai đó bắt cóc. Lúc tỉnh lại thì cô đã thấy mình bị trói chặt tay lại rồi, đột nhiên cô nghe tiếng bước chân ai đó đang tiến lại cô đành giả nhắm mắt. Điều mà khiến Giai Tuệ bất ngờ nhất là người bắt cóc cô không ai khác chính là ba của mình.

"- Tạt nước cho con bé tỉnh đi."

"- Dạ rõ."

Quản gia tạt thẳng xô nước vào mặt Giai Tuệ, cô mở mắt ra.

"- Ba mấy ngày nay đi ba đi đâu vậy?"

"- Con im miệng ngay cho ta, Giai Tuệ tại sao con lại phản bội ta hả?"

"- Ba rõ ràng ba là người làm sai trước mà, những tài sản trước giờ ba có trong tay vốn thuộc về Hạo Hiên. Tài sản đó không phải là của nhà chúng ta. Ba ơi mình dừng lại đi ba."

Ông Bạch tức giận tát cô.

"- Con im miệng ngay cho ta. Người đâu canh chừng kĩ con bé, đến lúc ta phải tìm tên Dương Hạo Hiên đó rồi."

"- Ba, ba dừng lại đi. Hạo Hiên anh ấy vô tội, ba tha cho anh ấy đi."

Ông Bạch không nói lời nào, ông lạnh lùng quay lưng đi. Hạo Hiên đợi cô rất lâu ở nhà nhưng không thấy cô trở về, anh điện cho cô rất nhiều cuộc nhưng tất cả đều vô ích, anh bắt đầu lo lắng đến tìm Cẩn Du để thông báo.

"- Cẩn Du, Giai Tuệ mất tích rồi, em đã điện cho cô ấy rồi nhưng cô ấy không bắt máy."

"- Cái gì? Con bé chắc chắn đang gặp nguy hiểm."

Trong lúc tất cả mọi người đang trở nên rối rắm thì bỗng một cuộc gọi đến cho anh.

"- Alo."

"- Alo! Chào cậu Dương Hạo Hiên."

"- Ông là ai,? Tại sao lại biết tên tôi?."

Bởi vì đối phương đã dùng máy thay đổi giọng nói nên anh không nhận dạng được là ai bên đầu dây bên kia.

"- Cậu không cần biết tôi là ai, chỉ cần biết người mà cậu muốn tìm đang ở trong tay tôi."

"- Cái gì!!!! Ông nói Giai Tuệ đang ở trong tay ông, hiện giờ cô ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp cô ấy."

"- Muốn gặp được cô ta thì đem 500 triệu đến căn biệt thự hoang ở phía Bắc thành phố, nhớ kĩ chỉ một mình anh tới thôi."

"- Được nhưng ông phải hứa với tôi phải đảm bảo an toàn cho cô ấy cho đến lúc tui đem tiền tới."

Đầu dây bên kia không đáp lại đã vội vàng tắt máy. Hạo Hiên lập tức liên lạc cho cảnh sát, lập tức hành động bao vây nơi đó, đến lúc cần thì sẽ hỗ trợ cho anh để cứu con tin.

"- Tôi tới rồi đây, ông ở đâu?"

Ông Bạch từ từ tiến ra, tay cầm súng chỉa vào đầu Giai Tuệ."

"- Ông Bạch là ông."

"- Đúng là tao."

Cẩn Du rất bất ngờ khi nhìn thấy sự xuất hiện của ba mình, anh không ngờ ba lại làm vậy.

"- Ông Bạch, Giai Tuệ là con gái ruột của ông mà tại sao ông lại làm vậy."

"- Mày im miệng cho tao, tiền đâu đưa ra đây."

Ông tức giận bóp chặt lấy cổ Giai Tuệ, cô tỏ ra đau đớn. Cô không ngờ vì để đạt được mục đích của mình, ba của cô không ngại hi sinh tính mạng của cô.

"- Hạo Hiên mặc kệ em, mau bắt lấy ông ấy đi."

"- Mày im miệng cho tao, thằng kia mày đặt tiền xuống rồi đứng xa ra."

"- Ba, ba mau dừng lại đi."

Lợi dụng sự sơ hở của ông Bạch, Hạo Hiên ngay lập tức dùng súng bắn vào tay ông ngay lập tức cảnh sát xông ra hỗ trợ cho anh.

"- Mày lừa tao."

Giai Tuệ ngay lập tức chạy về phía anh, ông Bạch liền lập tức nổ súng.

"- Giai Tuệ cẩn thận đó."

Hạo Hiên ngay lập tức đỡ được cho cô, rất may là anh chỉ bị trúng đạn ở cánh tay trái thôi.

"- Hahahahahahah, tao mới là người có tất cả, tao mới là người chiến thắng."

Cẩn Du nhìn thấy ông như vậy anh rất đau lòng.

"- Ba tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ."

"- Hạo Hiên anh sao rồi."

"- Giai Tuệ đừng khóc, anh hứa sẽ không để em vì anh mà bị thương nữa mà."

Ông Bạch phát điên rồi, cảnh sát bắt lấy ông ta. Xe cấp cứu đến đưa Hạo Hiên đến bệnh viện.

"- Hạo Hiên anh sao rồi."

"- Ngốc quá anh thì làm sao có chuyện gì được chứ, ngoan đừng khóc nữa."

"- Ba em ông đã phải trả giá rồi, hôm nay em đem giấy chuyển nhượng tài sản trả lại cho anh."

"- Anh cũng không biết mấy việc kinh doanh này, nên tập đoàn cứ để cho anh hai em quản lý. Xem như anh thuê anh em làm việc cho anh."

"- Nhưng mà."

"- Không nhưng nhị gì hết."

Cô cũng chỉ chấp nhận với lời đề nghị của anh, tập đoàn và tất cả cổ phần đều do Hạo Hiên đứng tên nhưng Cẩn Du lại là người giúp anh phát triển tập đoàn. Vài tuần sau đó Hạo Hiên xuất viện, vừa hay anh cũng đã mua một căn nhà mới trong thành phố.

"- Giai Tuệ hay em dọn qua đây ở với anh đi."

"- Không được đâu, anh hai và chị dâu sẽ không đồng ý đâu."

"- Nhưng tay anh bất tiện như vậy thì rất khó khăn."

Anh ngay lập tức làm nũng với cô.

"- Thôi được rồi, hôm sau em sẽ dọn qua đây với anh."

Rồi cô lấy cháo đút anh ăn, bỗng có tiếng chuông cửa. Khi mở cửa ra, Giai Tuệ rất bất ngờ khi nhìn thấy người bên ngoài là Tử Vi.

"- Chào Giai Tuệ, nghe tin Hạo Hiên bị thương nên tớ đến thăm."

"- Vậy cậu vào nhà đi."

Tử Vi ngay lập tức chạy thẳng vào nhà ngồi bên cạnh Hạo Hiên.

"- Hạo Hiên cậu có bị làm sao không? Trời ơi sao lại ra nông nỗi này vậy hả?"

Hạo Hiên ngay lập tức ngồi cách xa Tử Vi và tỏ thái độ không thích.

"- Xin cô chú ý khoảng cách."

Giai Tuệ tức giận, cô ngồi chen giữa vào hai người họ.

"- Hạo Hiên anh với cô ta thân thiết quá hen."

Cô vừa nói vừa nhéo lấy anh.

"- Aaaa! Đau vợ, em nhìn xen anh đâu có thân thiết gì với cô ta đâu."

"- Ai là vợ anh."

Dường như Hạo Hiên và Giai Tuệ không hề để ý đến sự xuất hiện của Tử Vi. Cô ta ngượng ngùng lên tiếng.

"- Tớ có đem ít đồ bổ cho cậu đây."

"- Cô để đó rồi về đi."

"- Vậy cậu nghỉ ngơi đi tớ về trước."

Giai Tuệ ngay lập tức đứng dậy để tiễn Tử Vi về.

"- Hạo Hiên anh ngoan ngoãn ngồi im đó cho em, sau khi tiễn cô ta về em vô hỏi tội anh sao?"