Ký Ức Học Trò

Chương 98




Một người con gái đang dạo bước trên sân cỏ, khuôn mặt thường ngày luôn tràn đầy sức sống kia mà nay lại u buồn đến mức đau lòng. Đó chính là nó - Tiểu Yến, chẳng phải ai khác.

Nó khẽ dựa vào thân cây cổ thụ, đưa đôi mắt buồn bã nhìn xung quanh. Ở sân cỏ này, cũng không ít kỷ ức giữa nó và Văn Thiện... Chính ở nơi đây, nó đã từng hỏi Văn Thiện rằng:

"Thanh Hiền, chị ấy xinh đẹp lại thích anh lâu đến thế mà sao anh không thèm để ý chị ấy vậy?"

Lúc đó Văn Thiện đã bóp nhẹ mũi nó và cười hiền:

"Tình cảm, không quan trọng xấu đẹp đâu ngốc mà là tựa vào cảm giác. Anh chọn em, vì em là người khiến trái tim anh rung động."

Lời của Văn Thiện nói trước giờ luôn hợp tình hợp lý, chưa từng sai. Và mỗi câu anh đã từng nói, nó luôn nhớ rõ một cách lạ lùng. Nhất là trong lúc này đây, những lời nói anh thường vang lên bên tai khiến trái tim của nó cảm thấy nhớ anh càng nhiều hơn.

Ở gần đó, có một người con trai với mái tóc ngắn màu đỏ rượu, đang đứng yên nhìn nó. Cậu cảm thấy người con gái ấy đang rất cô đơn, ánh mắt buồn bã kia thật sự khiến người ta phải đau lòng. Liệu cậu có thể an ủi được trái tim đầy tổn thương của nó không?

"Tiểu Yến..." - Do dự một hồi lâu thì cuối cùng người con trai cũng bước nhanh đến và khẽ gọi.

Nghe giọng nam quen thuộc ấy, tất nhiên nó biết là ai rồi. Vội vã lau khô hai dòng nước mắt của mình, rồi nó nhẹ nhàng xoay người lại với nụ cười tươi:

"Chào buổi sáng nhé anh Phong."

Người con trai ấy chính là hotboy Thế Phong, anh bạn tốt của nó. Nhìn nụ cười tươi kia Thế Phong bỗng thấy nhói lòng, vì cậu biết do nó đang cố gắng che giấu nước mắt của mình mà thôi.

"Sức khỏe của em đã khôi phục hẳn chưa?" - Thế Phong xoay người lại, dựa vào cây kế bên nó.

"Dạ em khỏe lắm rồi, cảm ơn anh nha." - Nó vẫn giữ nụ cười trên môi, không cho người ta nhận ra nỗi đau trong lòng mình.

Thế nhưng nó đâu hay biết, vừa nhìn là người đã có thể cảm nhận được cả bầu trời đau buồn kia. Nhất là bạn bè xung quanh, chỉ cần liếc mắt thôi là họ đã biết nó đang vui hay buồn rồi.

"Em đừng như vậy nữa, được không?" - Đôi lông mày thanh tú của Thế Phong nhíu chặt lại, giọng nói lộ rõ sự bực mình trong lòng.

"Anh nói vậy là sao?" - Nó cố tỏ ra vô tư, chớp chớp đôi mắt nhìn người con trai kia.

Thế Phong ngẩng mặt lên cao nhìn trời và thở dài, tại sao trên đời này lại có một người ngốc nghếch như nó vậy chứ? Rõ ràng là đang rất đau khổ, mà còn cố giả vờ vô tư ở trước mặt người khác.

"Tối hôm qua Thủy đã nói hết với anh rồi." - Thế Phong đưa mắt nhìn nó, miệng nói thật khẽ. Nếu như tối qua không trông thấy khuôn mặt buồn bã của Huỳnh Thủy và ép buộc cô phải nói ra hết thì chắc chắn cậu chẳng bao giờ biết được.

Nghe xong thì nụ cười tươi kia lập tức biến mất mà thay vào đó là một đôi mắt đầy nỗi buồn. Nó xoay người qua chỗ khác, không muốn đối mặt với Thế Phong.

"Văn Thiện đã làm nhiều chuyện khiến em bị tổn thương như vậy, em còn liều mạng đi cứu nó nữa sao?" - Thế Phong cố ý đứng đối diện với người con gái, giống như cậu đang muốn hiểu thấu suy nghĩ của nó vậy. Rốt cuộc tại sao nó lại vì Văn Thiện mà chấp nhận đi liều mạng như vậy chứ? Cậu thiệt không hiểu.

Chuyện Văn Thiện là người Sói của hội Evil, vì muốn cứu anh trai, có lẽ Huỳnh Thủy chưa nói ra. Vậy nên Thế Phong mới có thái độ này, cậu vẫn nghĩ Văn Thiện vì tiền bạc mà làm tổn thương nó.

"Theo anh thì nên để loại người đó chết đi." - Thế Phong lạnh lùng nói, giọng của cậu không chút tình người. Là chính mắt cậu đã nhìn thấy nó vì Văn Thiện mà khóc trong đau đớn mức nào. Loại người như anh chẳng đáng sống trên đời này.

Đôi khi thật sự rất muốn hỏi, có phải ai yêu đều mù quáng như vậy không?

Tại vì sao khi yêu, con người ta hay đánh mất chính mình?

Người con trai đang ở đứng ở trước mặt nó, ngày xưa là một Thế Phong hiểu lý lẻ. Là một Thế Phong luôn nghĩa khí với mọi người, cậu có thể sống chết cùng bạn bè của mình.

Tại sao đến khi yêu thích một người, lại đổi thay? Vì sao cậu lại có thể lạnh lùng, nói ra những lời không tính người ấy? Văn Thiện và cậu cũng là bạn, hai người đã tùng ca hát với nhau rất vui vẻ mà.

Những lời vô tình của Thế Phong thật sự khiến người con gái thất vọng, nãy giờ nó trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt lộ rõ sự tức giận.

"Tiểu Yến, hãy mặc kệ thằng phản bội đó đi. Em còn có anh." - Thế Phong không nhận ra sự tức giận kia, cậu cầm nằm lấy đôi vai của nó mà nói. Bốn câu cuối cậu đã cố nói một cách chân thành nhất có thể, mong sẽ khiến cô gái nhỏ rung động.

Những gì Thế Phong nói hôm nay, thật sự đã vượt qua giới hạn của nó rồi. Cậu đang suy nghĩ gì mà lại bày tỏ với nó lúc này?

"ANH ĐÃ NÓI ĐỦ CHƯA?" - Nó tức giận quát lớn, rồi dùng hết sức đẩy Thế Phong ra xa.

"Tiểu... Yến..." - Thế Phong hoàn toàn bất ngờ trước ánh mắt tức giận kia, nó bị làm sao vậy chứ? Cậu đã nói sai gì ư?

"Anh Văn Thiện không phải là loại người vì lợi ích riêng mà phản bội bạn bè như anh nghĩ đâu. Ảnh làm vậy là vì muốn cứu anh trai của mình mà thôi... Là hội Evil... đã bắt anh trai của ảnh... để uy hiếp..." - Nó vừa nói vừa khóc, nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng. Tại sao không ai biết nỗi khổ của Văn Thiện, cứ trách móc anh?

Nghe xong thì Thế Phong thoáng giật mình, những gì mà nó vừa nói... đều là sự thật sao? Văn Thiện làm tất cả... chỉ vì muốn cứu anh trai của mình mà thôi ư? Thật không ngờ đến...

Nó quay mặt qua nơi khác, nước mắt vẫn vô thức tuôn rơi. Bất cứ ai muốn nói nó yếu đuối, đụng tới là khóc cũng được. Nhưng mỗi lần nghe thấy ai đó oán trách Văn Thiện thì trái tim của nó lại quặn đau. Rất đau...

"Nhưng em đừng đi, có được không? Anh không muốn em đi vào con đường chết đâu Tiểu Yến..." - Dù đã biết những gì Văn Thiện làm đều bất đắc dĩ, vì muốn bảo vệ người thân mình. Nhưng không hiểu tại sao Thế Phong vẫn cố chấp, cứ ngăn cản nó.

Thật ra cậu muốn tốt cho nó hay là có ý gì khác? Có lẽ, chính bản thân cậu cũng không rõ...

"Tiểu Yến, anh yêu em... Em hãy quên Văn Thiện đi, được không?" - Nhìn thấy người con gái im lặng, Thế Phong lại lên tiếng nói. Từ ánh mắt tới lời nói đều rất dịu dàng.

Nó lúc này khẽ xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Thế Phong. Nó nhẹ lắc đầu, đôi môi anh đào hơi cong lên, nhìn rất mê người.

"Đời này em chỉ yêu một người thôi, đó chính là Văn Thiện, không ai khác nữa..." - Nó vừa nói vừa đặt tay lên trái tim đang nhói đau của mình, ánh mắt vô cùng chắc chắn.

Nó biết rõ một đời rất dài và sẽ có nhiều chuyện xảy ra.

Thế nhưng nếu bảo nó yêu một người khác, quên đi Văn Thiện...

Thì xin lỗi, Trần Tiểu Yến nó không làm được đâu.

Vì trái tim của nó đã hoàn toàn thuộc về Diệp Văn Thiện anh mất rồi.

Đời này nó chỉ yêu một mình anh, chẳng một ai khác nữa...

"Tại sao vậy? Vì anh gặp em muộn hơn Văn Thiện sao?" - Thế Phong lớn tiếng hỏi, thật ra cậu có gì mà không sánh bằng Văn Thiện chứ?

Thái độ của Thế Phong hôm nay thật sự rất quái lạ, chẳng giống cậu thường ngày chút nào cả. Lạnh lùng mà ôn nhu của cậu ngày thường đâu mất rồi? Tại sao lại đột nhiên ngang ngược như vậy chứ?

"Tiểu Yến, anh sẽ đối xử tốt với em hơn Văn Thiện gấp đôi mà." - Thế Phong nắm tay nó mà nói, giọng rất ngọt ngào.

Nếu như bây giờ trong tay có ly nước lạnh thì nó chắc chắn sẽ tạt thẳng vào mặt Thế Phong để cho cậu tỉnh táo trở lại.

"Anh Phong, người mà anh yêu thật sự là em sao? Anh dám chắc chứ?" - Dù đang tức giận, rất muốn tát vào khuôn mặt hotboy kia một cái. Nhưng không hiểu vì sao nó lại vẫn nhỏ nhẹ hỏi.

Nghe câu hỏi ấy thì đôi lông mày thanh tú của Thế Phong nhíu lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Em hỏi vậy là có ý gì?" - Thế Phong chẳng nghĩ ra lí do nào để nó hỏi những câu khó hiểu như vậy hết.

"Người mà anh yêu thật sự chính là Huỳnh Thủy, chứ chẳng phải là em." - Nó giật mạnh tay Thế Phong ra và nói. Thật ra nó từ lâu đã nhận ra Thế Phong cũng yêu Huỳnh Thủy, sự thân thiết và quan tâm của hai người dành cho nhau chẳng còn đơn giản là bạn nữa rồi.

Có lẽ Thế Phong đã không nhận ra, mỗi khi bên cạnh Huỳnh Thủy, cậu luôn vui vẻ. Nụ cười của cậu cũng tươi hơn, không chút lạnh lùng. Và nó nhớ có một lần Huỳnh Thủy được người con trai khác tỏ tình thì ánh mắt của Thế Phong liền u ám, cậu đã bước đến khoác vai cô mà nói:

"Tôi là người yêu của cô ấy."

Khi nói ra những lời ấy cậu thật sự rất tự nhiên, chẳng hề có cảm giác đang đóng kịch.

Thử hỏi nếu Thế Phong không yêu Huỳnh Thủy, tại sao cậu lại có thể vui vẻ thoải mái được. Vì hai người là bạn thân từ nhỏ thôi sao? Tình cảm của thanh mai trúc mã càng có thể là Yêu.

Không yêu Huỳnh Thủy, tại vì sao Thế Phong cậu lại ghen ra mặt khi có một người con trai khác tỏ tình với cô như vậy. Lại là lí do gì đây? Như thế không phải yêu chứ là gì nữa?

Có câu là "Người trong cuộc luôn mù quáng, còn người ngoài cuộc thì lại thấy rõ" quả thật chẳng hề sai. Nó có thể nhìn thấy rõ Thế Phong và Huỳnh Thủy đều thật lòng yêu nhau, mà hai người họ lại chẳng chịu nhận ra.

Thế Phong nãy giờ như chết đứng, không thể cử động. Ánh mắt vô thần nhìn nó, trông thiệt giống như một bức tượng đá.

"Anh Phong, có thể anh thích em thật. Vì em không bám theo anh như những cô gái khác, khiến anh cảm thấy thoải mái... Và em thật lòng cảm ơn sự quý mến của anh... Nhưng người con gái mà anh không thể thiếu trong cuộc đời này chính xác là Huỳnh Thủy, chẳng phải ai khác..." - Nó vỗ vỗ vào vai Thế Phong, hy vọng cậu sẽ hiểu.

Thế Phong lúc này thiệt không biết nói gì, miễn cưởng gật đầu, giả vờ đã hiểu. Bản thân thật sự yêu thương ai mà mình còn không rõ, cậu có thể nói được gì nữa chứ.

Nó khẽ lắc đầu rồi xoay người đi, định lên lớp. Nhưng bất chợt nhớ ra việc gì đó, nó quay lại nhìn Thế Phong với dáng vẻ do dự.

"Anh Phong, em chẳng biết Huỳnh Thủy có nói không. Nhưng mà Thủy kiên quyết cùng... em đi cứu anh Văn Thiện và Yến Nhi đấy. Nếu như có thể thì anh hãy khuyên Thủy giúp em..." - Nó buồn bã nhìn Thế Phong, giọng nói có phần cầu xin. Dù như thế nào nó vẫn không muốn bạn bè của mình đi vào con đường chết, chỉ mong rằng sẽ có một ai đó khuyên được họ mà thôi.

Rồi nó nhẹ nhàng quay người, bước đi thật chậm. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh mây trắng, trông thiệt bình yên. Giá như con người ta cũng được như vậy, một đời yên bình không nhiều sóng gió thì tốt biết bao...

Thế Phong vẫn đứng yên như tượng đá, mặc cho từng cơn gió lạnh lẽo lướt ngang qua. Tại sao cái tin Huỳnh Thủy cũng đi cùng với nó lại khiến trái tim của cậu bỗng nhói đau? Khi nghe nói nó sẽ liều mạng đi cứu Văn Thiện, cậu chẳng qua chỉ là lo lắng và chút gì đó không muốn thôi mà... Nhưng tại sao với Huỳnh Thủy... cậu lại có cảm giác như mình sắp mất cả thế giới vậy?

...

Nó vừa bước vào lớp thì cô bạn dễ thương - Lùn liền lo lắng chạy đến.

"Tiểu Yến, mày đi đâu từ sớm tới giờ thế? Làm tao và Huỳnh Thủy lo gần chết." - Lùn vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt của người đối diện, cô muốn xem tâm trạng nó như thế nào.

"Tao chỉ đi dạo ở sân cỏ thôi mà, mày làm gì lo lắng dữ vậy?" - Nó dùng tay vén lại mái tóc dài và cười nói, đôi chân bước đi thẳng đến chỗ ngồi của mình.

Lùn đưa mắt nhìn ra cửa lớp và thắc mắc hỏi:

"Ủa vậy Huỳnh Thủy đâu? Nó ra ngoài tìm mày mà."

"Huỳnh Thủy đã ra ngoài tìm tao?" - Nó đang định ngồi xuống nhưng khi nghe nói Huỳnh Thủy đi ra ngoài tìm mình thì liền đứng hình, chắc không phải cô đã nghe thấy tất cả rồi chứ?

"Mày sao thế Tiểu Yến?" - Nhìn thấy đôi lông mày xinh đẹp của nó đột nhiên nhíu lại, Lùn liền lên tiếng hỏi.

Nó ngồi xuống và trầm mặt suy nghĩ, thật ra Huỳnh Thủy nghe thấy tất cả cũng tốt mà. Như vậy cô và Thế Phong sẽ không cách nào trốn tránh tình yêu ấy nữa, bây giờ đã đến lúc hai người họ phải đối mặt với cảm xúc thật trong lòng mình rồi.

"À không có gì." - Suy nghĩ xong thì nó mỉm cười với Lùn khiến sự lo lắng trong cô tan biến.

"Đây là những bài học của thời gian qua, tao đã chép lại giúp mày nè." - Lùn đưa vào tay nó mấy cuối tập và vui vẻ nói.

Nhận lấy mấy cuốn tập từ tay Lùn và dở ra xem, những dòng chữ thật đẹp mắt.

"Đúng là chữ của mày là đẹp nhất. Tao cảm ơn mày nha Nhi Nguyễn." - Nó nghiêng đầu nhìn Lùn và cười nói.

Lúc này cô lớp trưởng xinh đẹp - Huỳnh Thủy từ ngoài bước vào, vẻ mặt đầy trầm tư.

"Huỳnh Thủy..." - Vừa nhìn thấy cô thì nó liền buột miệng gọi khẽ, giọng nói ẩn chứa lo lắng và quan tâm.

Huỳnh Thủy nghe nó gọi thì bước nhanh đến, rồi cười nói vui vẻ:

"Ở căn teen hôm nay có món mới đấy, tan học rồi chúng ta xuống ăn thử nhé."

Vừa nghe đến món ăn thì đôi mắt của Lùn liền sáng rỡ như những ngôi sao trên bầu trời đêm:

"Là món gì thế?"

"Không nói cho mày biết đâu, để mày tò mò chết luôn." - Huỳnh Thủy tỏ ra bí mật để trêu chọc Lùn.

Nó ở bên cạnh nhìn Huỳnh Thủy mà khẽ thở dài, cô đang cười nói vui vẻ dữ lắm. Nhưng đôi mắt ấy lại đỏ hoe, có vẻ là mới khóc xong. Cô bạn Huỳnh Thủy thật sự là một người con gái tốt, luôn ra tay giúp đỡ khi gặp chuyện bất bình. Nó vẫn lần đầu gặp Huỳnh Thủy thì cô bật lộ tính nghĩa của mình rồi.

.

Khoảng bốn năm trước, trong một lần nó đi xe buýt để đến trường học. Khi tất cả hàng khách chuẩn bị xuống xe thì có người thét lên:

"Có kẻ móc túi."

Tiếp theo đó có một gã đàn ông vội vàng nhảy xuống xe và chạy đi thật nhanh, có vẻ rất hoảng hốt. Trước tình hình này người ngốc cũng đoán ra được gã đàn ông ấy chính là kẻ móc túi, có tật giật mình.

Nó nhìn xung quang và cảm thấy người ở mảnh đất Sài Gòn này thật quá vô tình, không một ai ra bắt kẻ móc túi lại mà chỉ biết ôm chặt túi tiền của mình.

"ĐỨNG LẠI NGAY." - Bỗng nhiên có một cô gái từ phía sau nó chạy ra và liều mạng đuổi theo kẻ móc túi kia.

Nó thoáng nhìn thấy được khuôn mặt của cô gái ấy, có vẻ là hai người cùng một tuổi. Kẻ móc túi kia trông rất to con, liệu cô bạn ấy có gặp nguy hiểm không? Nghĩ đến đó nó vội chạy theo, cái tính thích bao đồng trong người lại tái phát.

Cô gái ấy chính là Huỳnh Thủy, chứ không phải một ai xa lạ hết. Có lẽ do bản thân chạy hơi chậm nên khi đuổi theo kịp thì nó đã nhìn thấy gã đàn ông kia với Huỳnh Thủy đang đánh nhau rồi.

Nó thoáng ngạc nhiên, thật không ngờ ngoài trừ Hạ Vy ra thì vẫn còn người giỏi võ như thế. Ở đời này đúng là còn rất nhiều chuyện bất ngờ.

"BẠN ƠI, CẨN THẬN." - Nó hoảng hốt thét lớn lên khi nhìn thấy kẻ móc túi kia cầm con dao ra định đâm Huỳnh Thủy.

Con dao sắt bén đang lao thẳng tới phía cô gái nhỏ, chỉ còn một chút thôi. Nhưng may mắn là Huỳnh Thủy đã phản ứng nhanh, cô nhẹ nhàng xoay người tránh né rồi giữ cổ tay ông ta lại và bẻ ngược ra sau lưng, con dao cũng theo đó mà rớt xuống đất.

"Gặp phải tôi thì xem như ông đã hết thời rồi." - Huỳnh Thủy giữ chặt kẻ móc túi xấu xa ấy và nói, trông cô thật cá tính.

.

Huỳnh Thủy, là một cô gái tốt bụng, trước giờ luôn ra tay giúp người mà chưa từng mong muốn được đền đáp. Một người con gái vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng thế này, tại sao phải chịu dựng nhiều đau khổ trong mối tình đơn phương như vậy?

Thật không hiểu...

Là do người con trai kia quá ngu ngốc, chẳng nhận ra chân tình đã bên cạnh mình từ lâu?

Hay là tại vì trời cao đang cố ý đùa giỡn với hai người họ đây?

...

Tan học, ở căn teen.

Hôm nay đúng là có món mới thật, chính là gà chiên mật ong. Những người con gái xinh đẹp của chúng ta đã gọi ba phần, nhìn ngon ơi là ngon luôn. Hình như cả trường, ai cũng thích món này hết.

"Ngon, ngon quá đi." - Lùn vừa ăn vừa khen, nhìn cô giờ thật giống ma ham ăn. Mật ong đính đầy miệng luôn mà chẳng hay biết, cứ ăn mãi.

Huỳnh Thủy và nó nhìn Lùn mà thấy buồn cười, cô bạn này đúng là chết vì món ăn mà. Cô đã hơi mập ra rồi, chẳng lo sợ.

"Này Lùn, mày không sợ mập à?" - Huỳnh Thủy tỏ ra vẻ tò mò nhìn cô bạn dễ thương kia.

"Món ngon ở trước mắt, không ăn thì thật có lỗi với bản thân đấy." - Lùn vừa nói vừa nháy mắt, tay thì không ngừng gắp món gà chiên mật ong bỏ vào miệng mình.

"Riết thành con heo luôn đi." - Huỳnh Thủy lắc đầu chịu thua với cô bạn đang ngồi bên cạnh mình.

"Huỳnh Thủy, Nhi Nguyễn..." - Nó lúc này bỗng lên tiếng gọi tên hai cô gái xinh đẹp kia, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Mày hãy nuốt những gì mà định nói vào bụng giúp tụi tao đi Tiểu Yến." - Huỳnh Thủy trừng mắt nhìn nó và ra lệnh. Đã làm bạn tốt của nhau mấy năm trời rồi thì sao cô lại không đoán ra nó tính nói gỉ chứ.

Lùn lúc này buông nhẹ đôi đữa xuống, cô cũng giống Huỳnh Thủy đoán ra được nó muốn nói gì. Chắc chắn nó lại muốn khuyên hai cô đừng đi cứu Văn Thiện và Yến Nhi, vì đây là con đường chết.

"Nhưng mà..." - Nó vẫn do dự nhìn hai người đối diện.

"Tại sao Tiểu Yến mày lại không hiểu anh Thiện với Yến Nhi cũng là bạn của bọn tao? Bọn tao đi cứu bạn bè của mình thì có gì sai?" - Lùn nhìn nó mà hỏi, giọng nói vẫn dịu dàng. Nhưng lại lộ rõ sự kiên quyết của bản thân.

Hai cô bạn đã kiên quyết như thế rồi nó còn biết nói gì nữa, đành gật đầu đồng ý thôi.

Lúc này hotboy Thế Phong bỗng đi tới bàn của ba cô gái, vẻ mặt cậu trông rất buồn bã. Nhìn thấy người con trai này nó và Huỳnh Thủy bỗng cảm thấy không được tự nhiên lắm, cả hai đều quay mặt qua chỗ khác có ý né tránh.

"Anh Phong, anh có muốn ngồi chung với tụi em không?" - Lùn không biết chuyện gì nên cười nói vui vẻ.

Thế Phong nhẹ lắc đầu từ chối, rồi nhìn sang Huỳnh Thủy và nói khẽ:

"Thủy, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút nhé."

Huỳnh Thủy chẳng có chút phản ứng gì, cứ ngồi yên ở đó như không nghe thấy gì.

"Ting." - Chiếc điện thoại đang trong tay Huỳnh Thủy bỗng nhiên có tin nhắn mới.

Huỳnh Thủy liếc nhìn, coi ai nhắn. Vừa nhìn vào màn hình thì cô thoáng ngạc nhiên, sao nó lại nhắn tin trong khi hai người đang ngồi đối diện nhau chứ? Cô nhanh chóng bấm vào tin nhắn và đọc thầm:

"Hãy cho nhau một cơ hội."

Nó vừa thấy Huỳnh Thủy ngẩng mặt lên nhìn mình thì liền nhẹ gật đầu, ý muốn nói là nó luôn ủng hộ cô.

Huỳnh Thủy hiểu ý của nó, trên môi cô nở khẽ một nụ cười. Cô lượt nhẹ trên màn hình điện thoại vài cái, rồi đứng dậy và lạnh nhạt nói:

"Thế Phong, chúng ta đi thôi."

Cứ thế hai người quay lưng rời đi, tìm một nơi yên tĩnh nào đó để nói chuyện.

"Cảm ơn cái tính thích lo chuyện bao đồng của mày nha." - Là tin nhắn của Huỳnh Thủy gửi, đọc xong nó cười khổ. Thật không biết cô là đang khen hay là mắng khéo nó đây?

"Thôi tao về trước đây." - Nó đứng dậy và nói, ánh mắt nhìn phía cầu thang.

"Tao về với mày." - Lùn vội lấy ba lô, cô chính là không yên tâm để nó về một mình.

Nó bước nhanh đến đè đôi vai Lùn ép cô ngồi xuống và mỉm cười.

"Quang xuống rồi kia, mày ở lại trò chuyện với anh ấy đi." - Nó vừa nói vừa nháy mắt, rồi đi thật nhanh không để Lùn kịp nói gì.

Lùn đưa mắt nhìn hướng cầu thang thì thấy Trí Quang đang đi xuống. Cô bỗng thấy phiền não vô cùng, chẳng biết có nên nói với cậu không.

...

Thế Phong và Huỳnh Thủy ra sân cỏ ở sau trường, vì nơi này rất yên tĩnh thích hợp nói chuyện riêng tư. Hai người đi bên cạnh nhau trông thật sự rất đẹp đôi, trai tài gái sắc chẳng còn gì sánh bằng.

Những cơn gió nhỏ vô tình đi ngang qua mang theo mùi cỏ non khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

"Huỳnh Thủy..." - Thế Phong đột nhiên đứng lại và gọi khẽ, giọng nói nghe rất êm tai không chút lạnh lùng nào.

Huỳnh Thủy đang bước đi thì bất chợt đứng lại nhưng chẳng quay đầu lại, giống như cô không muốn cùng với người con trai kia mặt đối mặt vậy.

"Tại sao không nói cho anh biết em cũng đi?" - Thế Phong dùng ánh mắt buồn bã nhìn tấm lưng của người con gái ấy và hỏi.

"Có cần thiết không? Dù sao em chẳng là gì đối với anh mà." - Huỳnh Thủy vẫn không quay lại, đôi môi khẽ cong lên.

"Chúng ta đã là bạn thân của nhau suốt 10 năm mà." - Đôi lông mày thanh tú của Thế Phong nhíu lại, trong lồng ngực đau đớn một cách kỳ lạ.

"Bạn thân?" - Huỳnh Thủy khẽ bật cười, một nụ cười rất buồn. Cô nhẹ nhàng xoay người lại và nghẹn ngào thét lên:

"Nhưng trước giờ em chưa từng muốn làm bạn thân với anh. Anh có hiểu không?"

Thế Phong thoáng giật mình, hai người đã là bạn thân từ nhỏ. Nhưng cậu chưa từng nhìn thấy hai dòng nước mắt của cô tuôn rơi như vậy, trông thật đau lòng...

"Huỳnh Thủy... anh xin lỗi..." - Thế Phong bỗng nhiên ôm lấy người con gái vào lòng.

Huỳnh Thủy thoáng ngạc nhiên, không ngờ cậu lại ôm mình như vậy.

"Có thể cho anh thêm thời gian không?" - Thế Phong hỏi khẽ, vòng tay vẫn ôm chặt Huỳnh Thủy. Trong một ngày mà nói yêu hai người con gái thì Đường Thế Phong cậu thật sự không làm được, dù đã biết rõ mình yêu ai.

"Nhưng đã quá muộn rồi..." - Huỳnh Thủy khẽ lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi.

Thế Phong hiểu ý của Huỳnh Thủy, mai là đến ngày hẹn rồi. Lần này sống chết... thực sự khó đoán được...