Biên tập: Thiên Duyên
_____
Trời cuối tháng 9 tuy vẫn còn oi bức, nhưng đến tối sẽ chuyển lạnh, Vệ Lăng Dương không còn để trần thân trên như trước, mà đã mặc áo ngủ.
Hắn nhặt hòn đá Từ Gia quăng qua, ném vào một chiếc hộp trong góc ban công, ngẩng đầu thấy Từ Gia đang đứng ở ban công nhìn mình, đi qua mấy bước đứng đối diện cậu, cười hì hì:
“Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà quấy rầy hàng xóm vậy hả?”
“Ngủ không được.” Từ Gia vô cùng tỉnh táo không có ý định đi ngủ, “Sao cậu cũng chưa ngủ, đang làm gì thế?”
“Tớ đọc tiểu thuyết. Sao cậu không ngủ được? Mất ngủ hay là …” Vệ Lăng Dương nói tới đây liền ngừng, nhớ ra hình như hôm nay Khương Yến về, nhất thời vỡ lẽ, không quá chắc chắn hỏi, “Có phải mẹ cậu về rồi không?”
“Đúng vậy, chiều ăn cơm xong liền về.” Từ Gia kéo ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen như mực, ngữ điệu bình thường nói, “Bà và chú định kết hôn, lần tới gặp mặt có lẽ là vào hôn lễ bọn họ.”
“Kết hôn?” Vệ Lăng Dương nhíu mày, “Sao bất thình lình quá vậy?”
“Cũng không tính là đột nhiên, bọn họ quen nhau cũng hơn hai năm rồi.” Từ Gia giải thích cho hắn, “Chú Vu là người rất được, đối xử với mẹ tớ cũng tốt, bọn họ kết hôn cũng rất tốt.”
“Vậy còn cậu?” Vệ Lăng Dương không quan tâm những người khác tốt hay không, chỉ hỏi mình Từ Gia, “Cậu tốt không?”
“Tớ …” Từ Gia bị câu hỏi của hắn làm nghẹn lại, suy nghĩ một lúc mới ra vẻ thoải mái mà nói, “Tớ cũng rất tốt, suy cho cùng cũng giống như trước đây thôi.” Dù có Khương Yến hay không, cậu đều sống như thế qua nhiều năm, còn gì mà có ổn hay không.
“Cậu thật sự nghĩ thế ư?” Vệ Lăng Dương không tin, nếu không cậu đã chẳng không ngủ được mà tìm đến mình.
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy nếu mẹ cậu có con với người khác thì sao? Cậu cũng không thèm để ý ư?” Vệ Lăng Dương hỏi ra vấn đề thiết thực nhất.
Con là đứa con duy nhất của mẹ, dù ra sao mẹ vẫn yêu con.
Lời Khương Yến nói hôm nay vang lên bên tai, lập tức đổi thành câu vừa rồi của Vệ Lăng Dương.
Có bận tâm không? Nhất định có rồi, lời Khương Yến nói cậu không tin, nhưng để bụng hay không tin thì có ích gì, chỉ thêm phiền não mà thôi.
Từ Gia im lặng một lúc rồi nói:
“Như thế cũng rất tốt.”
Vệ Lăng Dương nhìn Từ Gia ngồi trên băng ghế, ngước đầu bình tĩnh nhìn trời đêm đen kịt, giọng điệu tuy bình thản, nhưng trên người lại có thêm cảm giác tịch mịch lẫn bất lực khôn kể, hơi giống tình trạng sau khi ba mẹ vừa ly hôn ngày trước, không cần đoán cũng biết Từ Gia nhất định không thoải mái như những gì cậu nói.
Tuy công việc ba hắn cũng bộn bề, mọi việc trong nhà đều do mẹ xử lý, nhưng bất kể thời thơ ấu hay hiện tại, gia đình Vệ Lăng Dương khá là hạnh phúc, cho nên hắn không cách nào có cùng cảm nhận với Từ Gia.
Lại nói hắn vẫn luôn không có thiện cảm với Khương Yến, cho rằng nếu cô đã giành được quyền nuôi nấng Từ Gia, vậy thì phải gánh vác cho tròn trách nhiệm một người làm mẹ, nhưng cô không có, thời gian cô làm bạn cạnh Từ Gia còn chẳng nhiều bằng hắn, Từ Gia cần gì hắn còn rõ hơn Khương Yến, mà nay Khương Yến lần nữa xây dựng tổ ấm, không thể nghi ngờ lại là một tầng đả kích khác đối với Từ Gia.
Chẳng qua không sao cả, thứ Từ Gia khuyết thiếu, hãy để hắn bù đắp.
Nghĩ thế, Vệ Lăng Dương không tiếp tục thảo luận vấn đề cậu có ổn hay không nữa, hắn vẫy vẫy tay, chỉ ghế cậu:
“Cậu nhích sang bên cạnh chút đi.”
“Làm gì?” Từ Gia quay đầu nhìn hắn, lập tức nhận ra hắn muốn sang đây, “Cậu lại muốn trèo tường nữa à.”
“Gì mà trèo tường, dùng từ lung tung.” Vệ Lăng Dương chống một tay lên mép ban công, một chân đã giẫm lên đó, lại thúc giục, “Mau nhường mau nhường, để anh đây qua an ủi cậu.”
Từ Gia nhìn tư thế hắn cứ như người nhện, dở khóc dở cười:
“Dù cậu muốn sang đây, bộ không thể đi cửa chính sao?”
“Lãng phí thời gian lắm, tớ sợ qua chậm cậu sẽ khóc nhè.”
“Ai khóc chứ.” Từ Gia phản bác, nhưng cũng dịch ghế ra, chừa chỗ cho hắn.
“Đợi chút, tớ vào để lời nhắn cho mẹ cái, miễn cho mai mẹ không thấy người đâu lại uýnh lên.”
Vệ Lăng Dương nói xong liền về phòng, dán tờ giấy lên cửa phòng nói cô biết mình qua chỗ Từ Gia, sau đó lại tiếp tục ra ban công.
Ban công nhà hai người họ không có cửa chống trộm, Vệ Lăng Dương dựa vào ưu thế chiều cao cùng động tác nhanh nhẹn trèo từ ban công nhà mình sang nhà Từ Gia, sau khi đáp xuống thì vỗ vỗ tay, nghiêng đầu nói với Từ Gia đang đứng bên cạnh:
“Được rồi, tớ qua rồi nè, cậu có thể yên tâm mạnh dạn khóc.”
“……” Từ Gia nhìn hắn không nói gì, đẩy hai tay đang rộng mở của hắn, quẳng lại một câu: “Cậu rảnh vừa phải thôi”, rồi xoay người vào phòng.
Vệ Lăng Dương ở phía sau bật cười, nhỏ giọng huýt sáo theo sau.
Trên bàn Từ Gia vẫn còn mở sách bài tập, Vệ Lăng Dương đi qua cầm lên lật lật, phát hiện là vở số học hai người mua ở nhà sách vào tuần trước, hiện giờ Từ Gia đã làm được phân nửa, mà mình chỉ mới được hai trang, không khỏi chậc lưỡi:
“Mỗi ngày ngoài lên lớp ra cậu chỉ chơi với cái này thôi hả?”
“Thấy thú vị nên làm nhiều chút.” Từ Gia đi tới, bình thường ở trường cậu hay dậy sớm, những khi không chạy bộ sẽ đến lớp chuẩn bị bài vở hoặc làm đề luyện tập, “Cậu giải được tới đâu rồi?”
“Hình như làm ba bốn năm sáu bảy tám trang gì đó …” Vệ Lăng Dương quệt mũi, gần đây hắn thường cùng Chu Tử Dao sang tiệm sách cạnh trường thuê sách, đọc tiểu thuyết, sao còn nhớ phải làm bài.
“À, trang thứ tám phải không?” Từ Gia rõ ràng không tin.
“Đúng thế.” Vệ Lăng Dương gật đầu.
“Tốt.” Từ Gia xác nhận xong, rút quyển vở bài tập trong tay hắn bỏ lên bàn, rồi lấy từ trong ngăn kéo một quyển khác cho hắn, giọng nói vô cùng ôn hòa, “Vậy đêm nay cậu ở đây làm trang thứ tám đi.”
“Hả?!” Vệ Lăng Dương trợn mắt, không dám tin nhìn cậu, “Không phải, cậu nghe tớ nói đã, tớ tới đây để an ủi cậu, sao lại thành làm bài rồi?”
“Cách an ủi tốt nhất chính là cùng nhau làm bài tập.” Từ Gia kéo ghế mình sang bên cạnh, chừa nửa chỗ cho hắn, lại lấy một cái ghế khác cạnh bàn sang đây, sau đó làm động tác mời với Vệ Lăng Dương đứng bên cạnh đang làm vẻ mặt sống không còn gì để luyến tiếc.
“… Tớ bây giờ còn về được không?” Vệ Lăng Dương hỏi.
“Được chứ.” Từ Gia ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn hắn, “Tớ cũng đâu cản cậu.”
Vệ Lăng Dương thấy cậu bày thái độ “Cậu muốn đi đâu cứ tùy ý”, oán hận khom lưng đối diện với Từ Gia:
“Nói gì mà không ngăn cản tớ, cậu dám chắc tớ sẽ không đi đúng không? Sao cậu hư hỏng quá vậy!”
Nghe hắn thở gấp mà không thể làm gì, Từ Gia bật cười, tâm trạng tốt hơn nhiều:
“Đúng, chính thế, cậu biết rồi thì lo làm bài cho tốt đi, tranh thủ lấy thành tích tốt trong kỳ thi tháng.”
“… Nghe theo cậu vậy.” Vệ Lăng Dương đảo mắt trắng dã, nghĩ thầm, ai kêu cậu là công chúa chứ.
Hắn ngồi xuống ghế cạnh Từ Gia, lấy một cây bút trong ống đựng trên bàn bắt đầu làm bài.
Bàn không lớn, khi còn bé hai người cùng nhau làm bài không biết chật là gì, hiện giờ trưởng thành, hai người tay dài chân dài, khuỷu tay không khỏi đụng khuỷu tay. Sau mấy lần huých qua huých lại, Vệ Lăng Dương dứt khoát dừng bút, dùng khuỷu tay đụng tay Từ Gia, hỏi cậu:
“Bài này tớ không biết làm.”
“Bài nào?” Từ Gia ngừng bút, nghiêng đầu nhìn sách bài tập của hắn.
“Này.” Vệ Lăng Dương tùy tiện chỉ một bài trong đó.
Từ Gia kéo tập qua, cầm giấy nháp trống vừa tính toán vừa giảng cho hắn nghe, giảng xong một bài, cậu ngẩng đầu hỏi hắn: “Hiện giờ biết làm chưa?”
“Không hiểu lắm.” Vệ Lăng Dương nhíu mày, ra vẻ nghe không hiểu.
“Thế này, thay công thức vào …” Từ Gia giảng cho hắn thêm lần nữa, hết sức chậm rãi, “Tớ giảng thế hiểu không?”
“Giảng rất rõ.”
“Vậy cậu làm bài dưới này đi, cũng dùng công thức giống hồi nãy.”
“Nhưng tớ nghe không hiểu.”
“……”
Từ Gia mới ngộ ra, Vệ Lăng Dương không phải không biết làm, mà là không muốn làm, trước đây hắn cũng chơi xấu không chịu làm bài giống thế này, mà mình hết lần này lần khác cứ mắc mưu hắn.
“Hì hì.” Vệ Lăng Dương bị cậu nhìn thấu cũng không thấy mất mặt, còn cợt nhã quấn lấy cậu nói: “Chúng ta tám với nhau đi, ngày nào cũng làm bài cậu không thấy mệt à? Tớ nghe bảo dùng não nhiều quá sẽ bị trọc đầu đó.”
“……” Từ Gia lạnh lùng nhìn hắn, thu giấy nháp vừa rồi dùng để tính, tiếp tục làm bài.
Vệ Lăng Dương thấy cậu không đếm xỉa tới mình, liền chà chà lên đầu cậu, vừa chà vừa bảo:
“Chỗ này nè, trọc như quả đầu Địa Trung Hải, khó coi biết bao.”
Khó coi em gái cậu.
Từ Gia mất kiên nhẫn kéo tay hắn xuống, dịch ghế sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với hắn.
“Sao cậu không nói gì.” Vệ Lăng Dương thấy cậu nhích đi, cũng dịch ghế qua theo, vừa động đậy đã bị ánh mắt Từ Gia làm cứng người, thế là yên lặng kéo ghế lại, “Làm bài hoài chán quá chừng, chúng ta trò chuyện đi, hay là tớ hát cậu nghe một bài?”
Hát hả? Từ Gia nhớ khi còn bé Vệ Lăng Dương hát cậu nghe ca khúc 《Bắn súng trở lại》, khi đó bị hắn hát thành 《Bắn ba trở lại》, cậu mất thời gian thiệt dài để nghĩ vì sao tự dưng muốn bắn ba, sau này mới vỡ ra chỉ là một hồi nhầm lẫn.
Bên này cậu còn chưa trả lời, Vệ Lăng Dương bên kia đã bắt đầu hát:
“Những chú chim ngoài cửa sổ đang ríu rít trên cột điện, em nói rằng rất có cảm giác mùa hè. Cây bút chì trong tay nguệch ngoạc trên trang giấy, anh dùng mấy hàng chữ để hình dung em là ai trong cuộc đời anh …”
Bài hát này tên là 《Thất lý hương》, là một ca khúc vô cùng thịnh hành, thường nghe thấy ở trường, thỉnh thoảng dọc đường đi cũng có thể nghe người qua lại ngâm nga, giai điệu lẫn lời bài hát Từ Gia đều quen thuộc, Phùng Nhuệ cùng lớp còn từng mượn lời để thổ lộ với cô nàng lớp bên.
Không thể nghi ngờ gì đây là một bài tình ca. Khi nó được hát dành tặng riêng cho một người, đa số đều mang ý nghĩa rất đặc biệt.
Mà Vệ Lăng Dương lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này, không hề hay biết mà tiếp tục hát:
“Trời mưa cả đêm, tình yêu của anh tuôn rơi như những giọt mưa, lá rụng đầy sân, chất chồng cùng với nỗi nhớ của anh; Vài lời thị phi, cũng không cách nào làm nguôi ngoai nhiệt tình trong anh, em xuất hiện trong từng trang thơ của anh …”
Ngoài mặt nhìn như Từ Gia không hề dao động, nhưng tay cầm bút lại siết chặt mấy phần, biết rõ đối phương không có ý kia mà chỉ đơn thuần hát cho mình nghe, song lồng ngực không sao ngăn được nước vỡ khỏi ống thoát, sau đó va đập kịch liệt, vô thức lẩm nhẩm theo tiếng ca của Vệ Lăng Dương: … Em dùng mấy hàng chữ để hình dung anh là ai trong cuộc đời em.
Thời gian của một bài hát ngắn biết bao, ngắn đến nổi chưa kịp tỏ bày toàn bộ tâm tư giấu kín trong lòng đã bị bắt thu hồi, để lại nỗi đắng chát không nói nên lời.
Từ Gia mím môi, rũ mắt, che giấu toàn bộ cảm xúc trong lòng.
Em tỉnh táo theo đuổi quan hệ vừa thân mật vừa nguy hiểm mà mình đang trầm luân, nhưng không dám tự tiện chủ trương kéo anh vào con đường không thấy tương lai nhưng biết rõ giăng kín bụi gai, chỉ vì muốn bảo toàn dịu dàng độc nhất vô nhị mà hiện giờ anh dành cho em.
Thật đáng buồn, mà cũng thật may mắn.
_____
Ui mị thích bài Thất lý hương lắm ;;;^;;;