Ký Ức Đẹp Nhất

Chương 16: Ba mẹ sắp ly hôn ư?




Edit + Beta: Thiên Duyên

______

Trưa hôm sau ông Khương tỉnh lại, ông thanh tỉnh chưa bao lâu thì Khương Yến đã tới bệnh viện. Lúc ông Khương còn hôn mê, bà Khương đã gọi điện bảo cô xuống xe thì trực tiếp đến bệnh viện.

Nhìn ba mình sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, Khương Yến vừa lo lắng vừa căm giận không thôi, sau khi hỏi thăm nguyên nhân sự tình, Khương Yến liền gọi điện cho Từ Chính Quyên.

Lúc nhận điện thoại Từ Chính Quyên đang ở khách sạn xem TV, thấy hai chữ Khương Yến ả liền hoảng sợ, lập tức ngồi dậy khỏi giường, đưa điện thoại cho bà Từ xem:

“Mẹ! Chị dâu gọi điện thoại tới, có nhận không?”

“Có gì phải sợ?” Bà Từ nhìn ả, chậm rì nói, “Bộ nó ăn được mày chắc.”

“Không phải, mẹ à, không phải ba của bả xảy ra chuyện gì chứ?” Từ Chính Quyên còn sợ hãi trong lòng, ả không ngờ ông già kia tức giận tới mức trực tiếp hôn mê bất tỉnh, hay đã xảy ra chuyện nên Khương Yến tới tìm ả gây rối?

“Có thể có chuyện gì? Không chừng còn giả vờ, hơn nữa tao còn một không đánh hai không mắng ổng?” Bà Từ hừ một tiếng, “Khỏi để ý tới nó, chờ anh mày về giành quyền nuôi nấng Từ Gia, xem Khương Yến kia làm được gì?”

“Liệu anh hai có nghe chúng ta không?” Từ Chính Quyên hoài nghi, anh ả là người cuồng công việc, ngoài công việc chuyện trong nhà đều do Khương Yến định đoạt, đó cũng là nguyên nhân hai người muốn ra tay trước chiếm lợi, mang Từ Gia về.

“Tao là mẹ nó! Không nghe tao nó còn muốn nghe ai?” Bà Từ lộ vẻ mặt đắc ý.

“Cũng đúng.” Từ Chính Quyên gật đầu, bật chế độ im lặng ném di động sang một bên, tiếp tục xem TV.

Khương Yến gọi hai lần không ai nhận máy liền không gọi nữa, đối phương có đức hạnh ra sao cô rõ trong lòng, lập tức không dư hơi dây dưa với họ, ngược lại gọi điện cho Từ Chính Lâm.

Lần này Từ Chính Lâm bắt máy rất nhanh, Khương Yến không nhiều lời vô nghĩa, gọn gàng dứt khoát nói một lần tình hình hai ngày nay, sau đó nói:

“Bây giờ anh về liền một chuyến, chúng ta ký đơn ly hôn.”

Nói xong cô lập tức cúp điện thoại, vừa quay đầu đã thấy Hà Mẫn Ngọc đứng phía sau.

Khương Yến biết mấy ngày nay Hà Mẫn Ngọc giúp ba mẹ mình không ít, cô thu hồi giận dữ trên mặt mình, đi qua thành tâm nói cảm ơn với đối phương.

“Chỗ chị em khách sáo với nhau làm gì, người một nhà cả.” Hà Mẫn Ngọc mỉm cười, “Đúng rồi, hiện giờ em phải đi đón mấy đứa Gia Gia tan học, chị đi cùng em hay ở lại chăm sóc thầy?”

Trước mắt ông Khương đã tỉnh, bên cạnh có bà Khương chăm sóc, Khương Yến thầm nghĩ chắc hai ngày qua Từ Gia bị kinh sợ không ít, liền bảo:

“Chị đi với cô vậy.” mingtian023.wordpress.com

“Tốt quá rồi, Gia Gia thấy chị nhất định sẽ rất vui.” Hà Mẫn Ngọc nói, cùng cô vào phòng bệnh nói với bà Khương một tiếng, sau đó rời khỏi bệnh viện.

Từ Gia nhìn thấy Khương Yến ở cổng trường quả nhiên vui mừng cực kỳ, thực sự có thể dùng hai chữ kinh hỉ để hình dung, ban đầu cậu thấy Khương Yến đứng cạnh Hà Mẫn Ngọc, cữ ngỡ mình nhìn lầm, bước chân ngừng một lúc, chớp mắt mấy cái mới dám khẳng định, thế là vội vàng chạy tới chỗ Khương Yến, mặt mày vui vẻ y như khi Vệ Lăng Dương thấy Vệ Trọng Tề.

Lần này Khương Yến đi mới hơn nửa tháng, nhìn Từ Gia vội chạy về phía mình, vậy mà cô cảm thấy thằng bé này đã trưởng thành không ít, có thể thấy ba mẹ chăm Từ Gia rất tốt, khiến cô bị người nhà họ Từ chọc giận cũng đỡ hơn nhiều, đoạn lên tiếng nhắc Từ Gia chậm một chút.

Từ Gia chạy một đường nên thở hổn hển, nhưng cậu không đoái hoài, vội vàng kéo tay Khương Yến:

“Mẹ về khi nào vậy ạ?”

“Vừa về không lâu.” Khương Yến giúp cậu sửa sang tóc mái hỗn độn vì chạy, “Tiện thể lại đây đón con luôn.”

“Gia Gia, mẹ con vừa về đã đến đón con, có vui không nào?” Hà Mẫn Ngọc ở bên cạnh cười nói.

“Dạ vui!” Từ Gia dùng sức gật đầu, lại hỏi Khương Yến, “Mẹ ơi, giờ chúng ta về nhà bà ngoại ạ?”

“Tạm thời không về, chúng ta đến bệnh viện thăm ông ngoại đã.” Khương Yến kiên nhẫn nói.

“Vâng, vậy giờ mình đi ạ?” Từ Gia nghe nói ông ngoại bệnh nên lo lắng vô cùng, chẳng trách hôm nay bà ngoại không ở nhà.

“Con cũng đi thăm Khương gia gia nữa.” Vệ Lăng Dương ở bên cạnh giơ tay lên tiếng, hắn nói xong Chu Tử Dao cũng giơ tay theo: “Con cũng đi nữa.” 

Khương Yến biết Vệ Lăng Dương là con Hà Mẫn Ngọc, có điều cô không quen Chu Tử Dao, thế là ngẩng đầu nhìn Hà Mẫn Ngọc mang ý hỏi. 

“Cũng là đứa trẻ sinh sống trong tiểu khu, bình thường thầy thương mấy đứa lắm.” Hà Mẫn Ngọc giải thích, nói Vệ Lăng Dương và Chu Tử Dao: “Hiện giờ Khương gia gia phải tĩnh dưỡng, hai cái loa lớn như tụi con đừng qua đó quậy, chờ Khương gia gia về nhà hẵng qua thăm.” mingtian023.wordpress.com

“Con có thể biến thành cái loa nhỏ mà!” Vệ Lăng Dương vội vàng cam đoan.

“Con cũng có thể!” Chu Tử Dao tiếp tục nối gót.

“Không được.” Hà Mẫn Ngọc trực tiếp cự tuyệt, cô không muốn hai quỷ gây sự này quấy rầy ông Khương nghỉ ngơi, nói xong thì không để ý hai đứa nữa, bảo Khương Yến qua sớm kẻo trễ.

Khương Yến lại cảm ơn cô, sau đó dắt Từ Gia ngồi xe đến bệnh viện, Hà Mẫn Ngọc thì mang hai cái loa lớn kia về nhà.

Đến tối bà Khương đưa Từ Gia về nghỉ, Khương Yến ở lại bệnh viện chăm sóc ông Khương, tuy ông tỉnh rồi nhưng vẫn cần nằm viện quan sát hai ngày.

Hai ngày sau, ngay ngày ông Khương xuất viện, Từ Chính Lâm cũng đến nơi.

Tới Khương gia, Từ Chính Lâm vào phòng hỏi thăm sức khỏe ông Khương trước, thấy ông phục hồi không tệ mới yên lòng, ngồi nói chuyện với ông một lúc mới ra ngoài, vừa ra cửa đã thấy Từ Gia đứng trong phòng khách.

Tính ra đã sắp một năm Từ Gia không gặp Từ Chính Lâm, lúc thấy Từ Chính Lâm, cậu vừa kích động vừa không yên lòng, bước chân hướng về đối phương lại bị mâu thuẫn tâm lý làm cho thu về, cứ thế đứng trong phòng khách nhìn người đàn ông trước mặt.

Từ Chính Lâm cũng nhận ra cậu do dự, thế là cười dịu dàng với cậu, sau đó đi tới:

“Gia Gia sao vậy? Không quen ba sao?”

Từ Chính Lâm vẫn là dáng vẻ như trong trí nhớ của Từ Gia, mang mắt kính viền vàng, nhã nhặn, trông tuy ấm áp nhưng vẫn mang cảm giác xa cách xa lạ.

Có lẽ bị tin tức ba mẹ sắp ly hôn ảnh hưởng, lần này Từ Gia không bổ nhào về hắn như trước kia, cứ đứng chần chờ gọi một tiếng:

“Ba ơi.”

“Ba đây.” Từ Chính Lâm đi tới trước mặt cậu, khom lưng nhìn Từ Gia, mắt mang ý cười: “Một năm không gặp, Gia Gia cao lớn không ít rồi.”

Thái độ ôn hòa thân thiết của hắn xua tan mâu thuẫn trong lòng Từ Gia, đồng thời thay bằng nỗi vui sướng khi cửu biệt trùng phùng với ba mình:

“Dạ, mẹ nói con cao 2cm.”

“2cm lận cơ à, Gia Gia của chúng ta thật lợi hại.” Từ Chính Lâm cười nói, xoa đầu cậu: “Sau này nhất định còn cao hơn ba nữa.”

“Có thể ư?” Từ Gia nghe thế liền kích động, trong tim cậu ba cậu là người vô cùng cao lớn vô cùng lợi hại, “Con có thể …”

“Anh đã trở lại.”

Giọng nữ lãnh đạm đột ngột cắt ngang đối thoại hai người, hai ba con nghe tiếng nhìn lại, thấy Khương Yến đang đứng ở cửa phòng, sắc mặt bình thản nhìn Từ Chính Lâm.

—— Anh đã trở lại. mingtian023.wordpress.com

Bốn chữ này, Từ Chính Lâm nghe được từ miệng Khương Yến rất nhiều năm, từ giọng điệu mừng rỡ đến thản nhiên không có gì bất ngờ, cũng giống như tình yêu của họ, từ tình nồng ý mật đến sóng lớn không hoang mang.

“Anh về rồi.” Từ Chính Lâm đứng thẳng người đối diện với cô, “Yến Tử.”

“Qua phòng đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Khương Yến nói xong liền xoay người về phòng.

Từ Chính Lâm nâng bước đi qua, vừa đi hai bước đã bị Từ Gia kéo tay, hắn quay đầu, Từ Gia kéo hắn, hỏi han nhằm xác thực:

“Ba với mẹ sắp ly hôn ư?”

Từ Chính Lâm biết Từ Gia đã rõ chuyện mình và Khương Yến từ miệng mẹ mình và em gái, thấy con mình đỏ hồng mắt, Từ Chính Lâm tuy đau xót trong lòng nhưng đành bất đắc dĩ, nói thế nào cũng là hắn có lỗi với Khương Yến và Từ Gia, công việc và gia đình, hắn lại chọn cái trước.

Đối diện với đôi mắt đơn thuần bị tổn thương của Từ Gia, Từ Chính Lâm thở dài, không trả lời trực tiếp:

“Gia Gia ngoan nào, ba mẹ có chuyện phải bàn, lát nữa giải thích với con sau.”

Từ nhỏ Từ Gia nghe người lớn nói nhiều nhất là “Con phải ngoan”, lúc Khương Yến bận sẽ nói với cậu: “Con phải ngoan chút, mẹ bận làm vệc, đừng khiến mẹ bận tâm”, lúc Từ Chính Lâm bận, cũng sẽ nói với cậu: “Ba nhiều việc, con phải ngoan ngoãn, nhớ nghe lời mẹ.”

Hiện giờ, hai người thân nhất của cậu sắp ly hôn, họ vẫn nói với cậu câu này, cậu biết không có quyền bốc đồng.

Sau một lúc lâu, Từ Gia chậm rãi gật đầu, từ từ buông tay Từ Chính Lâm, chủ động tránh vào phòng ông Khương.

Từ Chính Lâm nhìn cậu vào phòng mới đi tìm Khương Yến, sau đó hỏi cô chuyện lần này định giải quyết ra sao.

“Dùng tội phỉ báng khởi tố mẹ và em của anh.” Khương Yến bình tĩnh nói.

“Không thể âm thầm giải quyết sao?” Từ Chính Lâm nhíu mày, “Anh biết chuyện này là mẹ và em anh có lỗi, nhưng bà cũng hơn 70 tuổi rồi, nếu thật sự bị kiện …”

“Lớn tuổi có thể thành cái cớ để bà ta xúc phạm người khác sao?” Khương Yến ngắt lời hắn, “Năm đó Gia Gia nằm viện anh ngăn tôi nên tôi không truy cứu nữa, nhưng lần này đừng hòng có cửa.” mingtian023.wordpress.com

“Yến Tử, em nghe anh nói đã, anh …”

“Từ Chính Lâm, tôi ghét nhất cái tính ngu hiếu này của anh, cái gì cũng đặt mẹ mình lên đầu, bất kể đúng sai. Chúng ta đi đến ngày hôm nay, công lao của anh coi như không ít.” Khương Yến cười lạnh.

Từ Chính Lâm biết Khương Yến bất mãn hắn luôn bao che mẹ mình, nhưng hắn biết làm sao được, ba mất sớm, mẹ hắn ngậm đắng nuốt cay nuôi hắn khôn lớn, hắn không thể không lo. Im lặng một lúc, hắn ngẩng đầu nhìn Khương Yến, khó mà mở miệng:

“Yến Tử, anh xin lỗi … Nếu bỏ qua không khởi tố nữa, quyền nuôi nấng Gia Gia sẽ thuộc về em.”

Quyền nuôi nấng Từ Gia thuộc về Khương Yến hai người đã bàn xong từ trước, nhưng lúc này lời của Từ Chính Lâm lại biểu thị: dùng quyền nuôi nấng Từ Gia đổi lấy Khương Yến không được khởi tố bà Từ.

Khương Yến nghe xong, trong mắt đều là không dám tin, cô nhìn chằm chằm Từ Chính Lâm một hồi lâu, như thể mới biết rõ con người này, Từ Chính Lâm bị cô nhìn tới mức xấu hổ, lập tức quay đầu đi chỗ khác.

“Giỏi, thật sự quá giỏi.” Khương Yến cười lạnh, đưa đơn ly hôn tới trước mặt hắn, gằn từng chữ, “Tôi xem như nhìn thấu con người anh mấy năm nay, về sau hai nhà chúng ta không dính dáng tới nhau nữa.”

Lòng Từ Chính Lâm như bị đâm, muốn thu lại những lời mình vừa nói, nhưng vừa nghĩ tới mẹ già lớn tuổi, cuối cùng hắn vẫn chọn ký tên.

Hai người ký xong, bà Từ liền gọi tới, nghe Từ Chính Lâm trao quyền nuôi nấng Từ Gia cho Khương Yến, mụ tức giận tới mức mắng thẳng.

Chờ mụ phát tiết xong, Từ Chính Lâm cúp điện thoại, bày tỏ sẽ bảo mẹ và em gái mình tới nhà xin lỗi, Khương Yến từ chối, không muốn nhìn thấy đám người đó.

Đơn ly hôn đã ký, hai người đợi sức khỏe ông Khương ổn định hơn mới khởi hành quay về G thị làm thủ tục ly hôn.

Ngày đi, bà Khương cùng Từ Gia tiễn họ, trái với dáng vẻ nước mắt lã chã lần trước đưa tiễn Khương Yến, lần này Từ Gia không rơi dù chỉ một giọt, nét mặt có thể gọi là bình tĩnh, nhìn hai người chủ động nói tạm biệt.

Tựa như trong một đêm cậu trưởng thành rất nhiều, thế nhưng sự trưởng thành đó khó thể làm phai mờ tâm hồn đã bị tổn thương.

Khương Yến đau lòng ôm cậu, thấp giọng: mingtian023.wordpress.com

“Gia Gia ngoan, con phải nhớ mặc dù xảy ra chuyện gì, mẹ đều yêu con nhất.”

Sau cô, tớ lượt Từ Chính Lâm ôm Từ Gia, bảo cậu ngoan ngoãn nghe lời ông bà ngoại.

Hai người biết mình tổn thương đứa bé này nhiều lắm, nhưng khi đó họ đều cho rằng thời gian có thể bù đắp mọi thứ, bao gồm cả tình thân luôn mãi thiếu vắng.