Ký Ức Của Hoa Đào

Chương 11: Ngoại truyện - Em Nhận Lại Trái Tim




Sau tất cả, em nghĩ mình khá ổn. Nhưng khi gặp anh thì em mới biết em thật không ổn tí nào hết.

Em chỉ muốn nói với anh:

- Em mệt lắm rồi! Anh có thể cho em dựa vào vai anh được không?

Anh vẫn vậy, anh cười và nói:

- Vai của anh nè, mệt thì dựa vào đi.

* * *

Hôm đó, Khi nhìn thấy người ấy tay trong tay với một người con gái khác. Tim em đau lắm. Đau đến mức em thấy không thể thở được. Nó như bị ai đó bóp chặt, như muốn nát vụn ra.

Em nhớ nụ cười của anh.

Một lần cuối, em muốn sống vì chính mình. Muốn ích kỷ một lần thôi anh.

Em nhấc điện thoại lên và bấm từ từ số điện thoại của anh:

- Xxxxxxxxxxxx

Bên đầu dây, anh đã bắt máy:

- Alo, em hả?

Anh không nghe ai trả lời liền hỏi:

- Có chuyện gì không vậy em?



Em lại tiếp tục im lặng, em không biết phải nói với anh làm sao để anh hiểu. Em chỉ muốn khóc.

- Em đang buồn sao? Em nói gì đi?

Giọng em khàn khàn:

- Em không sao?

- Em khóc sao?

- Em đâu có khóc.

Em chối. Em sợ anh đang thương hại cho em. Em không muốn để anh biết là em bị phản bội. Em không muốn nói gì cả. Em chỉ muốn có một người bạn để tâm sự và nói chuyện bình thương thôi.

- Không, em đừng nói dối. Anh biết em đang ngồi khóc một mình.

Em mà buồn thì anh cũng buồn lắm.

- Em đang ở đâu? Anh sẽ chạy đến. Em cứ ở yên đó nhé!

- Em đang ở công viên abc..

- Được, đợi anh tí.

Sau đó khoảng 15 phút, anh chạy vội đến áo ướt cả mồ hôi. Giương mặt anh cực kỳ lo lắng.

Em cười nhìn anh:

- Em thật không sao đâu anh?

Anh lắc đầu:

- Em cười còn xấu hơn cả khóc nữa. Hai mắt thì sưng lên như con gấu trúc. Tính lừa anh hả?

- Được, em không cười.

- Em muốn khóc thì khóc đi. Nhưng hứa với anh đây là lần cuối anh nhìn thấy em khóc nha.

Em ôm anh thật chặt rồi khóc như chưa từng được khóc. Nước mắt như mưa rơi không chịu ngừng lại. Khóc đến khi cảm giác dễ chịu hơn.

Anh chọc cho em cười:

- Khóc y như một đứa con nít vậy.

- Em có thể dựa vào anh không?



- Nếu em muốn, bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu chỉ cần em muốn thì anh sẽ đến làm bờ vai cho em dựa.

T/g: Ngọt chết mất thôi.

- Anh có đồng ý làm người yêu của em không?

- Anh không muốn làm thế thân của người đó đâu.

- Ai bảo anh sẽ làm thế thân của người đó.

- Anh không muốn em buồn rồi tìm một người giải buồn. Anh chỉ muốn làm bạn với em.

- Anh ngốc hả? Em đã buồn vì người đó quá nhiều rồi. Em không muốn nghĩ về người đó nữa.

- Em nói thật sao?

- Thật 100% luôn.

- Để anh suy nghĩ nữa chứ.

Em đánh anh mấy cái. Cái chàng ngốc này. Người ta đã mặt dày rồi mà sao cứ ngây ngô thế không biết.

T/g: Ta ngại ngùng thay cô nha!

- Anh suy nghĩ nữa thì em đi về đây.

Em giỏi nhất là bắt nạt anh mà. Đây có tính là lừa người ta thành người yêu của mình không ta. Haha. Không cho anh thời gian để anh suy nghĩ. Em bước đi. Anh kéo em vào lòng:

- Em biết không? Anh đợi ngày này đã rất lâu rồi. Anh vui lắm. Anh không dám tin đây là sự thật. Anh không dám tin sẽ có một ngày em đồng ý làm người yêu của anh.

- Vậy anh hãy tỉnh táo lại đi vì đây là sự thật. Em bây giờ là của anh. Hihi.

Em cười rất tươi. Như một bông hoa khoe sắc.

Anh bảo:

- Nghe em gọi anh đang bận việc với mấy người bạn. Anh bỏ bọn nó lại rồi chạy đi. Không biết về phải làm sao với bọn nó.

Em lại trêu chọc anh:

- Anh không thích có thể về với bạn của anh mà. Em cũng không bắt anh ở lại nha!

Em rất là xấu tinh nha.

Anh lại cười:

- Không anh muốn ở đây với em. Người yêu của anh.

Em dí tay lên đầu anh:

- Mê gái bỏ bạn là không được nha.

Nhưng trong lòng vui lắm luôn. Cám ơn anh, cám ơn anh đã đến và chờ đợi em. Em bây giờ rất hạnh phúc. Em đã tìm thấy tình yêu ngay bên cạnh mình mà em không hề hay biết.

Anh chở em về phòng trọ. Anh bảo:

- Ngoan không được buồn nữa. Từ nay, em chỉ có thể nghĩ đến anh mà thôi.

Em gật đầu.

Anh hôn lên trán của em.

Anh cười và nói:

- Mai em có thể đến nhà anh chơi.

- Được không anh? Em sợ mọi người nói ra nói vào.

- Không có em, nơi đó như không có niềm vui. Bây giờ, em không có một mình nữa. Em có anh. Anh sẽ bảo vệ cho em.

Em biết anh cũng đã thay đổi. Anh dứt khoát hơn rất nhiều. Và anh cũng rất bá đạo nha. Anh không có hiền đâu. Anh chỉ hiền lành với một người duy nhất đó là em.

Chào tạm biệt quá khứ đau thương. Hôm nay, em sẽ quên đi người mà em rất yêu và cũng rất hận. Em tha thứ cho anh ấy đã làm tổn thương đến em. Cũng buông tha cho đoạn tình cảm này. Em không muốn giữ thứ không thuộc về mình.