Ký Ức Chiều Tà

Chương 4





Chương Bốn:
Vì em cố chấp
Sáng bảnh mắt, Khiết Băng ôm đầu cầm điện thoại lên nhìn. Trời ơi, chín rưỡi sáng rồi, sao cô lại ngủ quên thế này. Cô mò mẫm vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi lao ra phòng khách. Tiểu Tây đang nằm lăn lóc trên sô pha ăn bánh quy, trên bàn bày cả chục quyển tạp chí thời trang, vô cùng lôi thôi bừa bãi.
“ Tiểu Tây!!! Con bé chết tiệt, sao không gọi chị dậy hả?”. Khiết Băng hét lên.
Tiểu Tây quay ra, trề trề môi:
“ Còn không phải bạn trai chị sao. Đêm qua anh ta đưa chị về trong tình trạng say khướt. Khác biệt hoàn toàn so với lúc ra khỏi cửa, vô cùng nhếch nhác. Em cũng đến là xấu hổ. Sáng nay anh ta sang dặn là cho chị nghỉ phép, bảo chị cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, haizz, anh chàng hàng xóm đẹp trai đó, em đang định cưa cẩm. Nhưng anh ta trót yêu chị mất rồi, thôi có anh rể đẹp trai cũng tốt, hê hê…”
“ Bạch Tiểu Tây!” Khiết Băng bốc hỏa lao tới: “ Em nói cái gì hả, bạn trai nào???”

“ Là anh hàng xóm đó, ối ối chị bỏ tay ra”, Tiểu Tây la oai oái: “Chị tức giận gì chứ, em sẽ giữ bí mật không nói với bố mẹ! Chị biết tính bố mẹ rồi đó. Nếu biết chuyện chị và anh hàng xóm, mẹ sẽ loan tin ra khắp họ hàng, còn bố sẽ lao ngay tới đây ép anh kia cưới chị luôn ấy chứ!”
Khiết Băng hét lên:
“ Con bé chết tiệt im ngay, chị chưa yêu ai biết chưa! Anh ta nói linh tinh gì em đừng để ý, chị sẽ đi tính sổ với anh ta sau! Hừ, tức chết được…”
Khiết Băng chửi rủa một hồi, gọi điện dặn dò Tiểu Manh làm vài việc rồi chui vào chăn ngủ tiếp. Dù sao Trương Kì cũng cho cô nghỉ rồi, thôi thì nghỉ ngơi cho khỏe đã
Trương Kì làm nhanh công việc rồi lái xe về nhà ngay. Tiểu Tây vừa nhắn tin với anh rằng Sara vẫn đang ngủ, còn cô bé đi ăn trưa với bạn, nhờ anh chăm sóc chị gái hộ. Trương Kì cười mờ ám, ấn mã khóa cửa rồi bước vào nhà. Anh mở cửa phòng ngủ của cô, phòng được sắp xếp ngăn nắp và ngát hương dịu ngọt, mùi này ở người cô hôm qua thì phải. Thấy cô nằm cuộn tròn trong chăn, anh dịu dàng bước đến, hôn lên môi cô cưng nựng:
“ Em yêu, giờ còn ngủ à?”
Khiết Băng bị đánh thức, khó chịu hé mắt. Cô thấy ngay khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Trương Kì đang ghé sát. Cô lập tức hét lên:
“ Á, Trương Kì, anh làm gì ở đây ?”
“ Em yêu, anh nghe nói em bị ốm nên đến thăm”. Trương Kì yêu chiều nhìn cô.
Khiết Băng sởn cả da gà, cô chỉ là ngủ thêm vài tiếng, ốm gì mà ốm chứ.Ai cho phép anh ta tự ý vào nhà cô thế này!
“ Trương tổng, anh uống nhầm thuốc à?” Khiết Băng gắt gỏng: “ Tôi rất ổn, cảm phiền anh lo lắng, giờ thì mời anh về cho!”
Trương Kì vẫn giữ nguyên ánh mắt cưng nựng, ôm lấy cô, hôn lên vành tai cô:
“ Em yêu, em còn giấu gì nữa? Anh biết em vẫn còn yêu anh. Em bao nhiêu tuổi rồi còn cố chấp như thế chứ!”

Khiết Băng không thể tin nổi vào mắt mình: “ anh nói cái gì cơ?”
Trương Kì tiếp tục hôn lên môi cô:
“ Nghe này Sara, em cũng không còn nhỏ nữa. Sáu năm rồi em vẫn chỉ yêu mình anh. Coi như anh bị tình yêu của em lay động, chúng ta hãy kết hôn đi?”
Khiết Băng tức giận đá Trương Kì một cái:
“ Anh điên rồi! Anh có điên không đấy Trương Kì, anh vừa nói đến kết hôn sao? Ôi trời tôi có nghe nhầm không! Anh mới về nước mấy ngày đã lấy tôi ra đùa cợt! Mau trở về nhà anh đi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!”
“ Sara, thái độ này của em, có phải quá cố chấp không?”. Trương Kì chăm chú nhìn cô, chậm rãi nói: “ Chúng ta hôn thì cũng hôn rồi, giường cũng đã lên rồi. Em không kết hôn với tôi thì còn lấy được ai? Có ai nghe thấy lời cầu hôn mà còn gắt gỏng như em không? Mau xuống đây, chúng ta cùng đi đăng kí!”
Khiết Băng trợn tròn mắt, Hôn cũng đã hôn rồi, giường cũng lên rồi. Rốt cuộc là hôn lúc nào, lên giường lúc nào, sao cô không hề hay biết! Cô cứ đứng trợn tròn mắt sắp xếp lại kí ức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế.
Trương Kì không thể kiên nhẫn được nữa, kéo phắt cô xuống. Cô ngã vào ngực anh, trong đầu vẫn hoang mang không thể tin được:

“ Tên khốn nạn!” Khiết Băng giơ tay tung một chưởng: “ Sao anh dám giở trò đồi bại với tôi hả?”
“ Dù gì cũng là của tôi, sớm hay muộn thì có khác gì nhau?”
Khiết Băng tức giận run người, vừa kéo cật lực Trương Kì ra khỏi cửa vừa mắng:
“ Tên chết tiệt, mau biến khỏi tầm mắt của tôi! Hôn rồi hả, lên giường rồi hả!”
Tôi sẽ không tha cho anh đâu!
Khiết Băng đóng sập cửa, ngồi sụp xuống nền, Cô lẳng lặng áp tay lên ngực, tim cô vui sướng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Khiết Băng nhắm mắt, mỉm cười dịu ngọt, cô thực sự sung sướng đến phát điên…