Ký Ức Chiều Tà

Chương 20





Chương 20:
Bữa tiệc sinh nhật
Khiết Băng trình bày dự án xong, mấy vị giám đốc khác đều gật gù đồng tình, khen ý tưởng này rất sáng tạo, có người còn vỗ tay tán thưởng.
“ Trương tổng, tôi thấy dự án này rất được. Hoàn toàn hợp lí, hơn nữa lãi suất cũng rất cao”, Peter mỉm cười bảo
“ Phải, chúng tôi cũng thấy rất được. Trước giờ cô Bạch luôn đưa ra nhưng ý tưởng sáng tạo, an toàn tuyệt đối, Trương tổng có thể hoàn toàn yên tâm” Vài giám đốc khác góp ý
Trương Kì gõ gõ tay xuống mặt bàn, chầm chậm cất tiếng:
“ Tôi cũng thấy rất ổn. Sara, làm tốt lắm”
“ Cảm ơn Trương tổng” Khiết Băng nhã nhặn nói
“ Mọi việc quyết định thế đi. Cũng không còn sớm nữa, mọi người có thể về nghỉ ngơi rồi”Trương Kì đưa tay lên xem giờ, ngữ điệu nghiêm túc, khuôn mặt lãnh đạm.
Mọi người thu dọn tài tiệu rồi lần lượt ra khỏi phòng. Ngoài cửa sổ, chân trời chỉ còn vài tia nắng nhàn nhạt.
Khiết Băng cũng dọn dẹp đồ đạc để ra về, chợt có tin nhắn gửi đến, cô liền mở ra xem

Trương Kì: “ Em ở lại”
Khiết Băng khẽ cười, nhìn xung quanh. Peter đã ra khỏi phòng họp, đóng cửa.
Trong phòng chỉ còn mình cô và anh.
“ Ngoan, lại đây ”Trương Kì giang rộng hai tay, vẻ mặt nghiêm túc lãnh đạm lúc làm việc hoàn toàn biến mất.
“ Vớ vẩn ”Khiết Băng cười khúc khích.
“ Sara? ” Trương Kì đột nhiên rời khỏi ghế, tiến lại
" Ừ?" – Khiết Băng cất nốt chiếc bút cuối cùng vào túi
“ Nói anh nghe, hôm nay ngày bao nhiêu?”, Trương Kì ngày càng áp sát cô
“ Em không để ý” Khiết Băng chớp mắt, tránh né: “ Thôi đi, lát bảo vệ lên kiểm tra đấy!”
“ Ờ”, Trương Kì khẽ cười: “ Anh dẫn em tới chỗ này”
Khiết Băng cười cười theo Trương Kì xuống lấy xe. Chỗ này của anh chắc lại ăn cơm ở cửa hàng nào đó hoặc một buổi xem phim hay một bữa tiệc thượng lưu… dù gì cô cũng sớm quen rồi.
Ba mươi phút sau, xe dừng trước khách sạn Kiều An. Đây là khách sạn năm sao lớn nhất thành phố, bình thường người có tiền mới vào được.
Khách sạn Kiều An tối nay bỗng dưng im lìm, không thấy đèn đóm sáng rực như mọi hôm nữa. Khiết Băng thấy rất lạ, tối tăm thế này chắc không phải tiệc tùng gì đâu, rốt cuộc dẫn cô đến đây làm gì?
Trương Kì đỗ xe xong, vòng tay qua eo đỡ cô, sau đó dẫn cô qua cổng. Khiết Băng tuy chẳng hiểu gì nhưng cũng không hỏi, cứ vậy mà đi theo.
Đi được vài bước, Khiết Băng bỗng giật mình vì chói mắt. Xung quanh vốn đang tối tăm bỗng nhiên rực sáng, lại còn nổ pháo hoa, bắn dây kim tuyến mấy hộp lên người cô. Cả chục người cười nói hỉ hả, vỗ tay ầm ầm
Khiết Băng đợi thích ứng với ánh sáng mới bỏ tay che mặt xuống. Giây phút ấy, cô thực sự choáng ngợp.
Ở đây có khoảng trên dưới chục người, đa số là họ hàng nhà cô, vài bạn bè cấp ba, một số cấp dưới của cô và bố mẹ Trương Kì. Ngoài ra có khá nhiều người lạ mặt.
Khách sạn Kiều An có một sân cỏ khá rộng bên cạnh, giờ đây sân cỏ ấy đang được trang hoàng lộng lẫy như một buổi tiệc nhỏ. Sân trải thảm đỏ, đèn hoa rực rỡ, tiếng nhạc du dương, còn có phục vụ bê rượu đi lại. Hoa mỹ nhất là hàng chữ xếp từ hoa hồng “ Mừng sinh nhật Khiết Băng”.

Khiết Băng giờ mới khẽ ồ lên, hóa ra hôm nay là sinh nhật cô. Mấy hôm nay bận hoàn thành dự án mà quên luôn cả ngày trọng đại này.
“ Hôm nay là sinh nhật em” Trương Kì thì thầm: “ Chúc mừng sinh nhật em tròn hai bảy tuổi”
“ Cảm ơn anh”, Khiết Băng tủm tỉm cười.
Thực sự thì, cô vô cùng xúc động. Mấy năm nay cô bận làm việc, làm gì có thời gian tổ chức sinh nhật. Cùng lắm thì rủ vài đứa bạn thân đi chơi, không thì về nhà ăn một bữa cơm. Cũng khá lâu rồi cô chưa có được một buổi tiệc thuộc về chính mình.
Mọi người thay nhau nói lời chúc mừng sinh nhật, đa số là chúc cô mau chóng kiếm một tấm chồng tốt. Khiết Băng đỡ lấy ly rượu vang đỏ từ anh phục vụ, giơ lên một cách thanh nhã, cất giọng dịu dàng trong trẻo:
“ Cảm ơn mọi người đã tới bữa tiệc. Sau khi uống ly này mọi người cứ tự do ăn uống nhé. Nào, cạn ly!”
Cô vừa dứt lời thì mọi người cũng đưa đồ uống trên tay lên uống một ngụm. Sau đó mỗi người cầm một cái đĩa đi lấy đồ ăn mình thích.
Vì Trương Kì đưa Khiết Băng tới đây luôn nên cô chưa kịp thay đồ, vẫn mặc chân váy màu đỏ rượu kết hợp với áo sơ mi trắng, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh buông thõng hai bên vai. Ba vòng hoàn mỹ, chân dài miên man và nụ vười ngọt ngào khiến người khác không thể làm ngơ, quả thực thì lúc nào Khiết Băng cũng trong trạng thái xinh đẹp quyến rũ như vậy.
Khiết Băng đang trò chuyện với Phiêu Dương thì có một vật gì đó lao đến ôm lấy chân cô. Khiết Băng cúi đầu nhìn, thì ra là một chú cún nhỏ xíu với bộ lông trắng muốt, dễ thương vô cùng. Cô cúi người bế chú cún lên. Phiêu Dương vốn dị ứng với lông chó mèo, lập tức lùi xa mấy bước.
“ Đáng yêu quá!”, Khiết Băng dịu dàng vuốt vuốt lông chú cún
“ Baby thích không?” Một phụ nữ nhuộm tóc vàng, mặc váy màu xanh thanh thiên in hoa bước tới: " Tặng con đấy. Sáng nay mama đi tìm quà cho con. Đi qua cửa hàng thấy yêu quá, nghĩ là con thích nên mua về. Nó còn bé lắm, chưa tới hai tháng đâu"
“ Vâng, con thích lắm”, Khiết Băng cong cong khóe mắt

Mẹ Trương Kì vừa đi khỏi, Khiết Băng đang tranh thủ ăn chút gì đó thì thấy Tiểu Tây dẫn một cậu bé đẹp trai bước đến.
“ Quà của chúng em, mừng sinh nhật chị!”, Tiểu Tây cười hì hì, hôm nay cô mặc quần short cạp cao với áo hai dây màu xanh lá, xinh xắn vô cùng
Khiết Băng vừa cầm hộp quà vừa cảm ơn em gái, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu bé lạ mặt bên cạnh.
“ À, em quên giới thiệu. Chị gái, đây là Gia Minh, bạn trai em. Gia Minh, đây là chị gái xinh đẹp của em, anh thấy sao, lác mắt rồi đúng không?”, Tiểu Tây chọc chọc tay Gia Minh
“ Bạn trai?”, Khiết Băng buột miệng, trong mắt có vài phần kinh ngạc
“ Em chào chị”, Gia Minh lịch sự nói
Khiết Băng thầm cảm thán. Nhớ lúc cô chuyển nhà, chính Tiểu Tây thề non hẹn biển sẽ chăm chỉ học hành, hứa hẹn đủ kiểu. Vậy mà loáng cái đã dắt bạn trai về rồi. Thật không thể chấp nhận được.
Khiết Băng định truy hỏi vài câu nhưng thôi tạm tha, dù gì cũng nên để bọn trẻ thử qua vài mối tình, chính cô năm đó cũng không kìm được mà chạy đến nói ngay trước mặt người ta đấy thôi. Bây giờ sao có thể cấm đoán em gái?
Nghĩ vậy Khiết Băng cũng chỉ hỏi mấy câu qua loa, không truy hỏi gì nhiều.