Ký Ức Bị Hoán Đổi

Chương 6: 6: Bị Giám Sát




Chu Ngữ Anh giật tay khỏi người phụ nữ đang mất bình tĩnh đó và đi khỏi nhà vệ sinh.

Cô có ngoảnh lại nhìn thì người phụ nữ cũng không đuổi theo cô. Vì khuôn mặt cô có chút hồng nên vệ sĩ đi theo cô có thăm hỏi một chút nhưng Chu Ngữ Anh thấy có thể là nhận nhầm người nên cũng không nói gì. Chu Ngữ Anh cũng cảm thấy có thể là bởi vì có vệ sĩ đi theo nên người phụ nữ kia mới không đuổi theo cô, chút chuyện thế này cũng không nên chuyện bé xé to. Vẫn là mấy anh chàng vệ sĩ đi theo mà Đường Thành Huân tuyển làm cô an tâm.

Sau khi thanh toán thì Chu Ngữ Anh rời khỏi cửa hàng bánh ngọt đến tập đoàn Đường thị. Đến khi đến nơi, cô còn phải than vãn một chút với Đường Thành Huân về cái bụng hôm nay không khoẻ của mình. Và ông chồng ngoan của cô đương nhiên sẽ lập tức cho cô ăn ngay một lọ men vi sinh rồi, còn khuyên cô nên bớt ăn mấy ngọt vì chúng có nhiều vi khuẩn, không tốt cho tiêu hoá.

Nhận thấy sự chăm sóc, yêu thương từ Đường Thành Huân, Chu Ngữ Anh cảm thấy mình thật ngu ngốc. Tại sao phải vì người lạ mà nghi ngờ chồng mình chứ? Cô ngoài cái mặt ra thì có gì để lừa chứ? Đường Thành Huân mà muốn thì thiếu gì biết bao cô gái trẻ trung, xinh đẹp sà vào lòng chứ? Anh cưới cô đương nhiên vì tình yêu rồi. Aizzz, chắc là nên bớt xem chút phim ảnh cẩu huyết thôi.

Vì hôm nay cái bụng của Chu Ngữ Anh không ổn nên Đường Thành Huân cũng ăn trưa sớm một tý.

Phòng làm việc của Đường Thành Huân nằm ở tầng cao nhất trong toà nhà chọc trời hàng đầu thành phố B này. Cả tầng lầu ngoại trừ phòng làm việc của Đường Thành Huân ra thì chỉ có một gian phòng của thư ký và phòng Hội đồng nên diện tích căn phòng của Đường Thành Huân cũng rất lớn. Trong phòng ngoại trừ có gian làm việc chính với nơi tiếp khách thì còn có một gian phòng ngủ, quầy bar và gian tập gym, bể bơi, phòng vệ sinh.

Vì ăn trưa sớm nên cả hai vợ chồng đều ngủ trưa một chút, đương nhiên vì yếu tố sức khoẻ nên Đường Thành Huân ngoài sờ mó, hôn hít, ăn đậu hũ mấy chút thì cũng không có thú tính mà rất tốt bụng xoa bụng cho cô.

Khi Chu Ngữ Anh thức dậy, nhìn đồng hồ đã là 16:42. Chắc là vì cô không khoẻ nên Đường Thành Huân để cô ngủ luôn như vậy. Uống xong ly nước trên bàn trang điểm bên giường, Chu Ngữ Anh bước ra khỏi phòng ngủ, định nói mình đã ổn rồi thì nghe thấy giọng nói của thư ký Lý:

“Phu nhân hôm nay không có gì lạ. Sau khi từ bên phòng thiết kế bên kia về thì có dạo qua cửa hàng thời trang một vòng, chỉ mua mấy bộ đồ cho thiếu gia. Trên đường về cũng chỉ ghé vào một cửa hàng bekery ăn bánh ngọt, trong lúc đó có đi vệ sinh một lần, thời gian đi vệ sinh dài hơn bình thường một chút, có thể là vì phu nhân đau bụng. Sau đó thì trực tiếp đi đến đây”.

Chu Ngữ Anh cảm thấy có thể là do bụng mình không ổn nên Đường Thành Huân mới hỏi thăm thư ký Lý nhưng cô lại nghe được giọng nói lạnh lẽo khác hẳn thường ngày của anh:

“Cô ấy có gặp người lạ nào hôm nay không?”

“Phu nhân ngoại trừ tiếp xúc với hai nhà thiết kế mới đến bên phòng làm việc, nhân viên cửa hàng thời trang và cửa hàng bánh ngọt ra thì không có ai là đáng nghi cả. Lý lịch của hai nhà thiết kế mới đến đã được xác minh, không có vấn đề gì, còn nhân viên hai nơi còn lại thì đang tìm hiểu”.



“Làm việc cẩn thận một chút. Đừng để cô ấy biết. Bảo đầu bếp trong nhà hôm nay chuẩn bị đồ ăn thanh đạm một chút, bác sĩ cũng liên lạc sẵn. Nếu có chuyện gì đều phải lập tức báo cho tôi biết”.

Sau tiếng vâng và âm thanh đóng cửa đi ra của thư ký Lý thì phòng làm việc im lặng hẳn.

Chu Ngữ Anh từ ban đầu còn cảm thấy ngọt ngào vì được quan tâm lúc sau đã cảm thấy không đúng. Tại sao lịch trình của mình, đi đâu, làm gì, gặp ai lại được báo cáo tỉ mỉ với Đường Thành Huân như vậy? Chồng cô chỉ nói là cho vệ sĩ đi cùng để bảo vệ cô vì dù sao thân phận của cô cũng là vợ của người đàn ông quyền lực danh giá top đầu thành phố B, là phu nhân của ông chủ Đường thị, sẽ có rất nhiều người sẽ không nhịn được mà lợi dụng cô để làm điều xấu, chẳng hạn như bắt cóc tống tiền, Trương Tử Cường bắt cóc Lý Trạch Cự còn không phải là ví dụ minh hoạ sao? Chu Ngữ Anh lúc đầu không thoải mái nhưng thấy Đường Thành Huân nói đúng nên cũng đồng ý, an toàn là trên hết. Nhưng bây giờ cô mới biết, cánh vệ sĩ đi theo không chỉ bảo vệ mà còn giám sát cô thế này. Kể cả mấy nhà thiết kế mới tới hay nhân viên tiệm bekery đều phải điều tra? Tại sao lại làm vậy chứ?

Nhưng cho dù có nghi ngờ khó hiểu thế nào thì Chu Ngữ Anh đều biết mình không nên rút dây động rừng mà nên tìm hiểu quan sát. Đột nhiên, cô nhớ lại lời người phụ nữ lúc sáng đã nói với cô “Tên điên đó đã làm gì cậu vậy?”, Chu Ngữ Anh bỗng cảm thấy rùng mình.

Đợi một lúc sau, Chu Ngữ Anh mới bước ra, đến ngồi trên ghế sopha. Khuôn mặt hay giọng nói của Đường Thành Huân đều thể hiện rõ sự quan tâm với cô:

“Em mới dậy hả?”

“Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Đã ổn chút nào chưa?”

“Anh đưa em đi khám nhé?”

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Chu Ngữ Anh đương nhiên không tin người đàn ông lạnh lùng, khó gần lúc nãy lại là ông chồng hiền lành, thập nhị tứ hiếu đang bên cạnh cô.

Không đúng, tại sao Đường Thành Huân lại phải diễn kịch, phải lừa dối, phải theo dõi cô? Chắc chắn là có chuyện. Tuy nghi ngờ nhưng Chu Ngữ Anh vẫn luôn rất tin tưởng chồng mình.

Đúng vậy, bởi vì Chu Ngữ Anh cô biết Đường Thành Huân đối xử tốt với cô thế nào và nhờ đâu mà cô lại có được cuộc sống êm ấm, hạnh phúc, sung túc mà biết bao người hằng ngưỡng mộ.