Ký Ức Bị Hoán Đổi

Chương 23: 23: Ngã Cầu Thang




Đường Thành Huân ôm Đoàn Đoàn ngồi lên chân thủ thỉ:

“Hai mẹ con đợi bố lâu chưa?”

Đoàn Đoàn ngoẻn miệng cười:

“Con và mẹ đợi bố lâu ơi là lâu. Con xem được hai tập Cừu Vui Vẻ và Sói Xám rồi”.

“À, bố xin lỗi Đoàn Đoàn nhé”.

Đoàn Đoàn ghé vào tai Đường Thành Huân:

“Hôm nay, cơm tối của bố là mẹ nấu đấy. Siêu ngon, siêu ngon luôn”.

Đường Thành Huân thả Đoàn Đoàn ngồi sang ghế, vừa mở cà mèn từ trong túi ra vừa cười nói:

“Được rồi, để bố thử xem ngon thế nào?”

Vì cà mèn giữ nhiệt tốt nên khi Đường Thành Huân mở, khói cũng bay ra, mùi hương thức ăn toả hương thơm phức.

Đồ ăn tối của Đường Thành Huân là những món ăn gia đình quen thuộc, gồm cơm trắng ăn kèm hai món mặn, thêm một rau và một canh. Sườn xào chua ngọt và tôm rang mắm đường, cà tím xào thịt bằm là do Chu Ngữ Anh tự tay nấu, còn canh chua nấu chay là do cô đầu bếp nấu.

Đoàn Đoàn ngửi thấy mùi thơm của thức ăn:

“Ôi, thơm quá!”

Đường Thành Huân hỏi thằng bé:

“Con đã ăn tối chưa?”

Đoàn Đoàn vuốt bụng nhỏ đã căng, vẻ mặt rối rắm nhìn ly trà sữa đang uống dở và mấy túi snack trên bàn:

“Con ăn no rồi nhưng thơm quá!”

Đường Thành Huân đút cho thằng bé một miếng tôm, dặn dò:

“No rồi thì thôi. Tý nữa bố con mình cùng nhau đi bộ chút cho khoẻ bụng nhé”.

Tiếng nói ngọt ngào và non nớt của Đoàn Đoàn vang lên:

“Cả mẹ nữa”.

“Ừ, cả nhà mình đều đi”.

Sau khi dùng xong bữa tối, ba thành viên nhà họ Đường lên xe về nhà. Đến khi đi dạo mấy vòng quanh khuôn viên thì đã là 9 giờ tối.

Đường Thành Huân lên tắm rửa còn Chu Ngữ Anh thì xem phim trên sofa dưới lầu, Đoàn Đoàn thì dọn dẹp lại ngôi nhà nhỏ của Baby rồi giỡn với nó.



Đến khoảng 9 giờ 30, Đường Thành Huân tắm xong, đi xuống lấy sữa bò nhắc hai mẹ con uống. Sau khi Đoàn Đoàn uống xong, Đường Thành Huân lại nhắc nhở thằng bé:

“Muộn rồi, con lên đi ngủ đi”.

Nhưng Đoàn Đoàn lại chưa muốn đi ngủ:

“Bố, con chơi với Baby năm phút nữa”.

Đường Thành Huân gật đầu đồng ý.

Sau năm phút, Đường Thành Huân nói:

“Được rồi, hết năm phút. Lên ngủ đi con”.

“Nhưng mà…” Đoàn Đoàn có vẻ như còn muốn cứu vãn. Thằng bé nhìn sang phía mẹ tìm kiếm sự trợ giúp “Mẹ…”

Chu Ngữ Anh tự nhận mình là người chiều con cái nhưng về cách giáo dục con cái thì cả hai vợ chồng đều đồng nhất với nhau. Cô nhìn thằng bé:

“Trời ơi, có người nào đó đã hẹn năm phút, hết rồi mà còn không chịu đi ngủ!”

Đoàn Đoàn vốn đang muốn kéo người về phe mình lại gặp cảnh này, cảm thấy thật tủi thân. Thằng bé tố cáo với bố nó:

“Bố, mẹ cũng chưa đi ngủ”.

Mà người lớn thì luôn có một lý do:

“Mẹ con là người lớn”.

“Nhưng mẹ chưa đi ngủ…”

“Vậy con làm gương cho mẹ, lên ngủ trước đi.”

“Nhưng mà…”

“Hay là con cũng không làm được?”

Đoàn Đoàn đương nhiên không thừa nhận nó ghen tỵ với mẹ, “Con đi lên ngủ, bố cũng phải nhắc mẹ đi ngủ đấy!”

“Ừ, bố biết rồi”.

“Hôm nay con muốn ngủ với Baby”.

Đường Thành Huân định từ chối nhưng nhìn thấy khuôn mặt buồn sắp khóc ấy với đôi mắt chỉ đợi hắn từ chối là khóc ngay lập tức, thì lại miễn cưỡng mà đồng ý:

“Được rồi, chỉ có đêm nay thôi”.

Sau khi một người một chó đi lên ngủ thì Đường Thành Huân nhướng mày nhìn về cô vợ đang nằm trên sofa:



“Đi lên thôi em”.

Chu Ngữ Anh với lấy remote tắt TV, dù sao thì trên phòng cũng có TV.

Cô chưa kịp đi thì Đoàn Đoàn đã đứng trên cầu thang nói xuống:

“Con đi ngủ rồi mà bố còn chưa đem mẹ lên!” Giọng nói thằng bé tràn đầy lên án bất công, “Bố khi nào cũng biết chiều hư mẹ thôi!”

Đường Thành Huân có cảm giác buồn cười, sao lúc giục hắn cúi đầu nhận sai không thấy tên nhóc này nói hắn chiều hư vợ?

Chu Ngữ Anh cũng cảm thấy buồn cười. Cô bước nhanh lên cầu thang, ý đồ sẽ hù doạ Đoàn Đoàn một tý.

Đường Thành Huân thấy cô hấp tấp như vậy thì nhắc nhở, “Đi chậm chút”.

Nhưng chưa đợi hắn nói xong thì Chu Ngữ Anh đã bị ngã.

Đường Thành Huân hốt hoảng chạy tới, “Có làm sao không?”

Đoàn Đoàn cũng đi xuống, “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”

Một phần vì mới có mấy bậc dưới cầu thang, một phần là dưới sàn nhà có thảm nên Chu Ngữ Anh không bị gì cả, chỉ là tay va đập một chút, khuỷu chân bị trẹo. Nhưng mà sắc mặt cô ăn đau nên không đẹp lắm, ừm, đó là cách nói khác của khuôn mặt nhăn nhó vì đau.

Sau đó thì người làm cũng chạy tới. Cô giúp việc lấy tinh dầu hoa hồng đến để xoa bóp cho Chu Ngữ Anh.

Sau một hồi xem xét, thấy cô không sao thì vết nhăn giữa trán Đường Thành Huân mới giãn ra, chỉ là sắc mặt thì vẫn còn rất tức giận. Lúc bôi dầu cho cô không cẩn thận đụng một chút vào chỗ đau, nét mặt Chu Ngữ Anh nhăn lên, hút một hơi.

Đường Thành Huân tức giận nói, “Đã dặn là phải đi chậm một chút” nhưng lực đạo đang bôi thuốc trên tay thì nhẹ đi rõ ràng.

Giọng điệu rõ ràng hung dữ nhưng Chu Ngữ Anh còn nghe ra có cái gì đó “tủi thân”?

Đường Thành Huân lải nhải,

“Sao em không chịu cẩn thận chút vậy?”

“Hấp tấp như vậy làm gì?”

“Em có biết em doạ anh sợ lắm không?”

“Lần sau không được như vậy nữa nghe không?”

Chu Ngữ Anh cảm nhận được có chút không đúng, cô hỏi:

“Lúc trước em từng bị ngã cầu thang hả?”

Chu Ngữ Anh thấy rõ sự hoảng loạn loé qua trên khuôn mặt của Đường Thành Huân. Hắn vội nói, “Đâu, em bị ngã lúc nào sao anh không biết?”

Tác giả có lời muốn nói: Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày bình thường sẽ đăng 1 chap, hôm nào vui thì đăng 2 chap tùy hứng. Nói chung là t cũng viết được nhiều nhiều rồi. Còn hôm nào không đăng là do t quên và sẽ đăng bù nha.