Ký Ức Ai Cập

Chương 65




Từ khi còn nhỏ, mỗi khi mẫu hậu đến thăm ta, bà đều nói: “Atorasu, con hãy trở thành cánh tay đắc lực của em trai con. Giữ vững sự bình yên cho quốc đảo Minoa này.”. Và ta đã làm đúng như vậy, trở thành cánh tay bảo vệ Minoa, nhưng . . . điều đó không phải là điều ta mong muốn. . .

Đã có một lần, ta rời khỏi nơi u tối dưới lòng biển Minoa, ẩn náu trong con tàu của tướng quân Yukata và rời khỏi nơi này. Để tránh bị phát hiện, ta tách mình ra khỏi con tàu và bơi dọc theo một dòng sông hiền hòa.

Tại thượng nguồn của con sông ấy, ta đã gặp nàng, cô bé con người Ai Cập đang chơi đùa với làn nước sông. Ánh mặt trời dịu dàng rọi sáng đôi tay nhỏ bé, hương thơm thanh mát của hoa sen lan tỏa trong nước.

Rồi bất chợt, nàng nhìn thấy hắn, cả nàng va hắn đều giật mình, hắn ẩn thân mình sâu hơn vào đáy sông. Còn nàng lại rơi xuống nước, cả cơ thể bị nước sông bao bọc xung quanh.

Ngay giây phút đó, hắn đã bất chấp việc mình bị phát hiện, mà lao lên ôm lấy nàng vào lòng, đưa nàng lên khỏi mặt nước. Khi chắc chắn nàng đã không còn nguy hiểm, hắn vội vã muốn trở lại dưới lòng sông, bộ dạng của hắn sẽ làm một cô bé con như nàng hoảng sợ.

Nhưng . . . trước khi hắn kịp thực hiện ý định của mình, chợt hắn nhận ra. . . bàn tay nhỏ bé của nàng đang nắm lấy chiếc sừng bò trên mũ của hắn. Trong con mắt của nàng không hề có sự sợ hãi mà hắn đã nghĩ, con ngươi đen láy trong veo phản chiếu hình ảnh đánng sợ của hắn. . .

“Cái sừng này rất đẹp,rất giống với những bức tượng thần linh trong tế điện. Ngươi là thần linh sao?” Vẻ mặt của nàng hiện lên sự thích thú khó che giấu, bàn tay nhỏ bé vẫn cứ sờ túi sờ lui cái sừng. . .

Trái tim của hắn đập chệch đi một nhịp, nhưng cuộc gặp gỡ chẳng kéo dài được bao lâu vì đã có người đến tìm nàng. Một người phụ nữ, có lẽ là nhũ mẫu của nàng, bà ấy đã goi: “Tiểu thư Aisu! Tiểu thư Aisu!”. Lời gọi của bà khiến nàng quay đầu lại, trong lúc đó hắn đã kịp quay trở lại lòng sông.

Đến khi nàng quay đầu lại, hắn đã biến mất khỏi nơi đó, Ari mang chiếc áo choàng phủ lên cơ thể ướt sủng của nàng: “Tiểu thư ?!?”. Nàng lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì, rồi theo chân nhũ mẫu trở về cung điện, sau lần đó, nàng bị ốm nặng.

Những giấc mơ cứ kéo đến trong lúc nàng sốt li bì, khiến nàng không thể nhận ra. . . đâu là giấc mơ, đâu là ký ức thật sự. Thời gian trôi qua, nàng dần quên đi cuộc gặp gỡ ấy, nhưng hắn vẫn nhớ. . . cô bé con đã không hề sợ hãi mà xa lánh hắn.

Cả mùi hương trên cơ thể nàng, cùng cái tên Aisu đã khắc sâu vào trái tim hắn, hắn chưa bao giờ quên nàng, ngay cả trong giấc mơ, cũng chưa từng quên nàng. . .

Asisu nghỉ chân tại cung điện gần bờ biển, những làn sóng nhấp nhô dưới ánh trăng bạc vỗ vào thềm cung điện. Hồi chiều nàng đã gặp Morione, cô gái nhỏ ngày nào đã trở nên mạnh mẽ, trở thành người đứng đầu mạng lưới tình báo của nàng tại Minoa này.

Tình trạng của Minosu, nàng đã hiểu rõ được phần nào, thật không ngờ. . . Nàng bật cười trong đêm tối, nàng rất bất ngờ về sự thay đổi của vận mệnh kiếp này. Hóa ra vị hoàng đế được cho là nhu nhược và yếu mềm này, lại có một đầu óc nhạy bén trong chính trị như vậy.

Carol đứng phía sau lưng nàng, nhìn nàng cười rạng rỡ, cô khẽ gọi: “Asisu!”, nàng quay lưng lại, gật đầu đáp lại lời cô. Cô đến gần đứng cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng; “Mọi việc ở Ai Cập đều ổn chứ chị?”

Asisu nắm lấy chiếc áo choàng khoác quanh mình, “Đều đang chờ em ở nhà”. Nàng nhìn cô, dịu dàng trả lời câu hỏi khi nãy, “Chuyện này em đừng lo lắng, trở về Ai Cập trước đi, chị sẽ xử lý việc ở đây.”

Carol cũng quay lại nhìn nàng, “Em sẽ không làm vướng chân chị đâu, em rất muốn xem thử kẻ đứng sau chuyện này là ai mà?”. Asisu khẽ nhếch môi với nàng, hai cô gái với chung một ý tưởng, kẻ đứng sau chuyện làm bệnh tình của quốc vương chắc hẳn đang phải rùng mình.

Dưới sự che chở của bóng đêm, cất giấu một bóng người ở đáy biển sâu, đàn cá voi bơi quanh hắn kêu rít lên những tiếng thúc giục. Atorasu vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của con cá voi gần nhất, “Được rồi, đi thôi!”, nói xong bóng dáng của lại biến mất nơi làn nước sâu thẳm.

Trong căn phòng bệnh của Minosu, Photia nhẹ nhàng cầm chiếc khăn tay lướt trên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nàng, rơi xuống bờ má của hắn. . .