Ký Ức Ai Cập

Chương 42




Author : Mai Tuyết Vân

Izumin kiểm tra xác chết con sư tử, điều hắn nghi ngờ đã đúng, trong thức ăn của nó có chứa một lượng độc tố lớn, nhưng ai lại muốn làm hại đến Asisu. . . Hắn nắm chặt bàn tay của mình, quay lưng trở về cung điện, Asisu hiện giờ vẫn đang mê man, Izumin không muốn rời xa nàng quá lâu.

Ngược hướng của hắn chính là Mine và Unasu đang chạy đi đâu đó, trực giác mách bảo Izumin có chuyện gì đó đã xảy ra. . . Không để hắn chờ lâu,Hassan đã xuất hiện trước cửa cung điện, báo tin dữ cho hắn. . .

Menfuisu mặc kệ tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh, hắn bước vào tẩm cung của mình, đóng cánh cử lại sau lưng. Hắn như bị rút hết sức lực, thả người xuống mặt đất lạnh giá, hắn đã làm gì thế này? Tại sao con sư tử không giết chết Carol như kế hoạch? Hắn đã cố tình dụ con sư tử để nó bổ nhào đến chỗ của Carol cơ mà. . . Trong phút chốc nó lại chuyển hướng đuổi theo Asisu. . .

Phải, chính hắn, hắn muốn Carol chết trước mặt dân chúng ngay trong ngày cưới, để bọn họ không còn tin tưởng cô ta một cách mù quáng nữa. Nhưng tại sao? Asisu của hắn lại phải làm người thế mạng cho cô ta? Hắn như bừng tỉnh, lao ra khỏi phòng và hét lên: “Người đâu, mang Nafutera đến đây cho ta.”.Hắn chỉ giao cho bà ta một nhiệm vụ đơn giản, tẩm thứ thuốc dẫn dụ con sư tử lên y phục của Carol, nhưng bà ta lại làm hỏng,. . .

Thuộc hạ vâng lệnh chạy ra khỏi hoàng cung, từ đằng xa mặt trời mọc lên chiếu sáng Tebe lộng lẫy. Những mưu toan lộ rõ hơn bao giờ hết, có kẻ điên cuồng tự trách bản thân, có người kiềm nén bản thân vạch ra âm mưu trả thù, có kẻ mù quáng lùng sục khắp cả sông Nile để tìm nàng, có kẻ lòng đầy toan tính nhưng vẫn tỏ ra bình thản dỗ dành đứa trẻ trong lòng. . .

Ai Cập vì nàng, rơi vào cục diện không thể khống chế, vậy giờ nàng đang ở đâu ? Asisu, nàng đang ở đâu?

Cairo – 3000 năm sau:

Asisu ngồi trên ghế mềm, khuôn mặt tái nhợt sau cơn đại phẩu thuật, bên cạnh cô Rody đang choàng qua vai cô một chiếc áo khoác. Những cơn gió từ sông Nile cuộn đến làm Asisu rụt người lại, Rody nghiêng mình hỏi cô: “Chúng ta về thôi,gió bắt đầu nổi lên rồi,em vừa mới khỏe lại. . .không chịu được cái lạnh đâu.”

Asisu lắc đầu một cái, cô không muốn trở về biệt thự ngay lúc này, bờ sông Nile đem đến cho cô cảm giác yên bình khác thường, thật sự Asisu không muốn rời đi chút nào. Raian xuất hiện từ đằng sau bọn họ, anh dẫn theo Carol cùng đến, cả hai yên lặng nghe cuộc đối thoại giữa Rody và Asisu.

Carol nhìn ánh mắt chuyển sang tức giận của Raian bên cạnh, cô cúi người xuống nói với Asisu: “Chị à! Cũng nên quay về thôi, cha mẹ đang chờ cơm chúng ta.”. Asisu nhìn Carol, nàng gật nhẹ đầu, Raian lập tức tiến lên bế lấy nàng. Tất cả rời khỏi nơi đó trở về nhà, mặt nước sông Nile cuồn cuộn lăn tăn, mời gọi con gái mình đừng đi. . .còn có người đang chờ nàng trở về. . .

Những ngày tiếp theo, mọi người không ai nhắc đến việc cả Carol và Asisu đều không nhớ chuyện gì đã xảy ra với mình. Tất cả đều im lặng,chờ đợi mọi việc lắng xuống, Rody vẫn luôn ở bên cạnh Asisu, một bước cũng không rời.

Ngày hôm ấy, khi Asisu đã tự đứng được trên đôi chân của mình và có thể đi lại chậm rãi, Rody đã tìm đến nàng. Dìu nàng đi dạo trong vườn hoa quanh biệt viện, anh đặt nàng xuống ghế đá ven hồ: “Asisu, tôi có chuyện muốn nói với em.”. Asisu ngẩng đầu lên lắng nghe lời anh nói, Rody nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, thốt ra từng lời rõ ràng: “Tôi thích em, hãy làm bạn gái của tôi đi.”

Asisu cúi đầu xuống, chậm rãi đưa mắt nhìn hồ nước trước mặt, cảm giác ở đây không thật, nàng không thuộc về nơi này. . . Asisu không trả lời anh, cô tự mình đứng dậy rời khỏi khu vườn, tà váy tím biếc lay động trong gió. . . bỏ lại Rody mất mát cô độc. . .

Trở về sống trong gia đình Rido, Asisu hầu như không mở miệng nói chuyện, bác sĩ bảo cô mắc chứng trầm cảm, có lẽ là di chứng từ những lúc quá sợ hãi. . . Carol càng giành nhiều thời gian hơn để ở bên chăm sóc cô, nhưng tình hình vẫn không khả quan là mấy. . .Asisu cứ im lặng. . .

Hạ lưu sông Nile:

Izumin từ bỏ việc tìm kiếm Asisu, anh trở về Tebe với hai bàn tay trắng, Hassan đón anh ở cổng thành, hai người không nói nhiều lời: “Về Hattusa đi!”. Hassan bảo anh, nhưng Izumin lại thẳng thừng từ chối: “Lần này, ta nhất phải tìm được nàng.”, hai người đấu mắt nhìn nhau trong câm lặng.

Đột nhiên, Izumin đọc được điều gì đó trong đáy mắt của Hassan, lời nói sắt lạnh vang lên: “LÀ HĂN!”. Hassan không phủ nhận lời anh nói, Izumin càng thêm tức giận, “Ngươi không tính để yên cho hắn chứ?”. Hassan bình thản nhìn anh, đôi mắt lóe lên hận ý khó che giấu: “Ta chưa bao giờ có ý định bỏ qua cho hắn.”

Anh chưa bao giờ có ý định đó, chưa bao giờ cả, Asisu là linh hồn của Hassan, ai đụng đến linh hồn mình, anh sẽ khiến kẻ đó trả giá gấp bội. Izumin quá hiểu tính cách này của anh, không cần hắn xen vào một mình anh cũng đủ khiến Ai Cập chao đảo. Asisu chỉ toàn giữ những người có năng lực đáng sợ và mạnh mẽ bên cạnh mình,nàng không bao giờ chấp nhận kẻ yếu đuối.

Izumin trở về Hattusa, nhưng chỉ để sắp xếp lại công việc khi anh rời khỏi Hittite thời gian sắp đến, lần này, anh quyết không thể để vụt mất nàng như lần trước. Ragashu cũng xuất phát về Babylon sau những ngày chờ đợi trong vô vọng, hắn quay đầu nhìn Tebe lần cuối, dáng hình xinh đẹp tựa hoa sen bừng nở đã khắc sâu vào tâm trí hắn.

Nhất định hắn sẽ khiến nàng trở thành hoàng phi của hắn, chủ nhân của Babylon tươi đẹp, trói nàng cả đời ở bên hắn. Amuntaket tỏ ra quyến luyến khi hắn rời đi, nó cứ nắm lấy vạt áo của hắn mãi không buông, khuôn mặt ngấn nước chỉ chực òa khóc.

Ragashu chưa bao giờ thích trẻ con, nhưng đối với Amun thì hắn lại hoàn toàn khác, niềm yêu thương xuất phát từ tận đáy lòng. Có lẽ vì thằng bé chính là cầu nối duy nhất giữa nàng và hắn, có lẽ vì Amun mang đôi mắt hút hồn của nàng. . .Có lẽ chỉ vì hắn đã lún sâu vào tình yêu không thể dứt ra này. . .

Nỗi lòng đó không chỉ có Ragashu mới nếm trải qua,cả Menfuisu, Izumin và Hassn đều đã từng nuôi cảm giác yêu thương đó. Nàng là vầng thái dương rực rỡ nhưng lại thích ẩn mình sau mây mù, sự tĩnh lặng và hiền hòa như chính dòng sông Nile đã cuốn hút bọn họ. Nếu có thể im lặng ngắm nhìn nàng cả đời ở bên cạnh, thì dù có trả giá thế nào. . . Họ đều chấp nhận.