Ký Ức Ai Cập

Chương 32




Author: Lakshmi

Hoàng cung Assyria nhuốm đượm nỗi buồn ưu thương, hoàng hậu đổ bệnh nặng luôn miệng gọi tên vị công chúa vừa qua đời. Angol mười tuổi ở bên mẫu hậu của mình, nắm chặt lấy tay bà, nghe bà gọi tên em gái mình: "Angela! Angela. . .", bà mở mắt ra ôm chầm lấy hắn, mỉm cười gọi. . .: "Angela. . .".

Tính khí Angol thay đổi từ đó, trở nên ẻo lả biến thái làm người khác tránh né, nhưng chỉ đến khi. . . Angol lạnh lùng nhìn cô bé con bám lấy chân mình, hỏi nàng: "Ngươi không sợ ta sao?.". Cô bé nhỏ cười nói: "Jamari không hề sợ ngài!.". . .

Jamari. . . Phải! Chỉ có mình nàng không sợ hắn, chỉ có nàng chịu mỉm cười thật lòng với hắn,. . . và chỉ có nàng mới dám liều cả mạng sống để thực hiện mệnh lệnh của hắn. . . Jamari. . .

Angol vùng dậy khỏi giấc mơ nặng nề, hắn lau vầng trán đổ đầy mồ hôi, tại sao lại mơ thấy quá khứ kia như thế chứ? Jamari. . . bàn tay của hắn nắm chặt, ánh mắt long lên sòng sọc, hắn không thể khống chế bản thân mình, rút cây roi bên cạnh đi đến chỗ giam giữ Asisu.

Asisu không hề ngủ, nàng chỉ dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng sức, cả ngày hôm nay Asisu vẫn chưa ăn gì. Angol đang bắt nàng phải trả giá như lời hắn đã nói đây mà! Không biết. . .Izumin bây giờ ra sao. . .

"Rầm!."

Asisu giật mình nhìn ra cửa, Angol bước vào trong xe rồi lôi nàng ra ngoài: "Ngươi đã giết Jamari phải không? Được! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là đau tận xương tủy!", hắn lạnh lùng ném nàng xuống mặt đất. Vung cây roi lên cao quất lên tấm lưng nhỏ bé của nàng, "Chát! Chát. . .", giải tỏa sự thù hận của hắn. . .

Asisu nghiến răng thật chặt, để bất kỳ lời rên rỉ nào cũng không thể thoát ra khỏi miệng mình. Cảm nhận cơn đau bỏng rát sau lưng, Asisu thương cảm nhìn hắn, con người này thật mâu thuẫn, tại sao hắn đã yêu Jamari đến vậy. . . còn hy sinh nàng vì mục đích riêng. . .

Trong lúc Angol điên cuồng quất roi lên cơ thể của nàng, một thanh kiếm được phóng tới chém đứt cây roi của hắn. Izumin lao ra khỏi lều, hạ gục tên canh gác rồi tiến lại nơi phát ra âm thanh chói tai. Khi đến nơi hắn lại thấy. . . "Angol! Ngươi thật sự muốn chết mà!" Izumin lướt thanh kiếm trong tay mở đường đến bên cạnh Asisu, một tay ôm lấy nàng, một tay chỉa lưỡi kiếm vào cổ họng Angol.

Xung quanh ba người bọn họ thuộc hạ của Angol vây thành vòng tròn, Izumin đối mặt với Angol, cứa sâu lưỡi kiếm vào cổ hắn: "Angol! Ngươi càng ngày càng to gan!", tay còn lại anh đau lòng đỡ lấy Asisu vào lòng.

Angol liếc lưỡi kiếm đang chỉ vào mình, cười khoái trá một tiếng: "Ngươi thích nữ hoàng của Ai Cập sao? Quả là chuyện tình hiếm có, nhưng ngươi nghĩ ngươi có thể mang nàng ta ra khỏi đây dễ dàng như vậy sao?.". Izumin nhướng lông mày trả lời hắn: "Ta không thể! Nhưng bọn họ có thể! Hulia, cô không tính đùa giỡn nữa chứ!.".

Lời của Izumin làm Angol giật mình, khi hắn kịp nhận ra thì mười mấy bóng đen lao ra từ mọi phía, hạ gục toàn bộ đám thuộc hạ của Angol. Hulia mạnh mẽ trong trang phục chiến binh của Amazon, liếc nhìn Izumin một cái: "Ngươi mau giao Asisu cho ta!.", tay của cô đưa ra trước mặt Izumin.

Izumin miễn cưỡng giao Asisu cho Hulia, "Ngươi nên giải quyết Assyria gọn gàng, ta sẽ mang Asisu an toàn về hạ Ai Cập!.", Hulia vui vẻ ôm lấy Asisu trong tay mình. Asisu nén cơn đau thì thầm với Izumin trước khi hắn chuyển nàng cho Hulia: "Chặt cây ngăn dòng đảo chiều dòng chảy nhấn chìm Assyria! Izumin, ngươi phải nhớ kỹ!.".

Izumin gật đầu với nàng, dùng chuôi kiếm đánh ngất Angol, hắn huýt sáo một tiếng gọi con chim bồ câu của hắn, chuyển lá thư khẩn về Hattusa. Lần này, Izumin quyết không để Assyria tồn tại đe dọa đến Hittle.

Hulia nhẹ nhàng chuyển nàng lên xe ngựa, xử lý vết thương cho Asisu: "Ta không ngờ người đi theo chúng ta lại là cô đấy Hulia!.". Nàng bấu chặt tay vào đệm mềm khi Hulia bôi thuốc lên vết thương, Hulia sợ làm nàng đau đớn nên không dám dùng lực mạnh: "Ta chỉ tình cờ nghe tin tức của nàng qua chị mình, cũng muốn tiện đường đến thăm nàng không ngờ lại gặp phải Angol bắt nàng đi!".

Asisu rùng mình một cái, cảm thấy có ẩn ý gì đó trong lời nói của Hulia. Nhưng tạm thời nàng vẫn chưa tìm ra được điểm không đúng, phía sau lưng nàng, Hulia đang đỏ bừng mặt đắp thuốc lên vết thương của Asisu.

Khắp nơi lan truyền lời tiên tri của nữ hoàng Asisu, về việc thần linh sẽ trút giận xuống Assyria, phá hủy thành trì bởi nước lũ và tiêu diệt Assyria. Càng đáng sợ hơn vì chỉ sau một tuần khi lời tiên tri được ban ra, Assyria thực sự đã bị xóa tên khỏi bản đồ dưới gót ngựa của quân đội Hittite do Izumin đích thân cầm quân.

Lita không quản đường xa chạy từ Hattusa đến Giza theo lệnh của Asisu, nàng giữ luôn cô ấy lại bên mình, và còn đón tiếp một vị khách khác mà Lita mang tới. Cô gái nhỏ bỏ khăn trùm đầu, đứng đối diện Asisu cất tiếng chào: "Lâu ngày không gặp, hoàng tẩu Aisu!."

Khi ta nghe tiếng chào của cô gái, ta thật sự đã đánh rơi công văn trên tay mình. Quay đầu lại nhìn người vừa nói, ta kinh ngạc mở to mắt: "Mitamune!?!.". Lita nhún vai vô tội với ta: "Thần hết cách rồi thưa lệnh bà!.". Nhìn Mitamune cười ngọt ngào trước mắt, ta cảm thấy dạo này Hạ Ai Cập rất náo nhiệt thái thượng hoàng Nefenmat, công chúa Hulia, thương nhân Lita, "em chồng" Mitamune. . . Đúng là rất náo nhiệt!.

Thượng Ai Cập cũng ồn ào không kém, vị tể tướng nào đó hết sức đau đầu vì nhiệm vụ lệnh bà giao cho mình. Hầu như ngày nào hoàng cung không gà bay chó chạy, thì hình như đại nhân Hassan lại không được vui.

Carol mặt mày lem luốc thất bại bước ra khỏi phòng bếp đang bốc khói đen ngút trời, bà Nefutera ở bên ho sặc sụa thỉnh cầu nàng: "Hoàng phi! Xin người hãy từ bỏ đi ạ, nấu ăn không phải sở trường của người mà!.". Carol không cam tâm nhìn về phía nhà bếp bốc cháy, nắm chặt tay hét lên: "Ta không tin một nồi cháo mình cũng không nấu được! Không thể để tên pharaoh đó coi thường ta!.".

Carol hét xong lại lao ngay vào phòng bếp, các cung nữ ảo não theo sau. Vị pharaoh nào đó hắt xì một cái, cau mày nhìn Hassan: "Hình như là chị đang gọi ta!.", Hassan lắc đầu mỉm cười: "Không đâu thưa pharaoh! Là do ngài bị cảm thôi!.". Nhưng trong tâm trí anh lại nghĩ: "Asisu hiện giờ rất loạn với một đám khách ở Giza, không có thời gian nhắc đến ngài đâu. Pharaoh đáng kính!.". Menfuisu không để ý nữa lại vùi đầu mình vào sổ sách, cảm thấy đúng là mình bị bệnh thật rồi. . .