Ký Ức Ai Cập

Chương 23




Author: Lakshmi.

Carol đối diện với ánh mắt của mọi người, cô gái nhỏ run rẩy: "Có. . . có người đã nói với tôi. . chị Asisu muốn đưa tôi về nhà. . . hẹn. . . hẹn tôi ở gần tẩm. . . cung của pharaoh. Khi tôi đến. . . thì anh ta đã bị rắn cắn. . . tôi chỉ. . . cứu anh ta mà thôi. . .".

Sau khi Carol nói xong, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía Asisu, nàng đảo ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng: "Các ngươi đang nghi ngờ nữ hoàng của các ngươi sao?.". Ngữ điệu trong lời nói không nhanh không chậm, làm quần thần rét run tận đáy lòng, Imhotep đứng ra cúi người: "Thưa lệnh bà! Cô gái sông Nile không thể nói dối được và chúng thần không hề có ý nghi ngờ lệnh bà. Chỉ có điều. . ."

"Imhotep! Ngươi hãy câm ngay cho ta!." Lời nói này không phải của Asisu, mà chính là con người đang từ bên ngoài bước vào, tiên đế Nefenmat!.

Ta vừa nhìn thấy ông ấy, đáy mắt của ta đã cay xè, cha ta ông ấy đang ở đây, "Cha. . .!.", ta ôm chầm lấy vai ông ấy, niềm vui sướng như xé nát cõi lòng. Bao phiền muộn và ấm ức cứ thế trôi đi, vì cha ta ông ấy đang ở đây.

Quần thần kinh ngạc về sự xuất hiện của thái thượng hòang Nefenmat, tất cả đều quỳ mọp xuống dưới chân ông, không dám ngẩng đầu lên. Ngay cả Imhotep cũng run sợ tận đáy lòng, tại sao pharaoh Nefenmat lại xuất hiện vào lúc này?.

Nefenmat ôm chặt lấy cô con gái nhỏ, người mà ông đã nuôi dạy từ tấm bé, kiên cường và tỏa sáng rạng ngời như vầng thái dương, chói lòa đến nỗi người khác không thể rời mắt. "Không cần nói gì cả, vầng trăng nhỏ của ta, bây giờ hãy chăm sóc Menfuisu cẩn thận, mọi việc cứ giao cho ta!." Ông vỗ về con gái đang đau đớn cõi lòng rồi nhìn đến khuôn mặt trắng bệch và hơi thở suy yếu của con trai mình, hận ý dâng trào trong đáy mắt. Imhotep! Đáng lý ra ta không nên để ngươi sống!.

Thái thượng hoàng ra lệnh cho tất cả mọi người tập trung ngoài chính điện, trong tẩm cung của pharaoh ngoại trừ hai nhũ mẫu Ari, Nafutera, Minue và Unasu cùng mấy quan thái y túc trực. Thì chỉ còn lại ba người Menfuisu, Asisu và Carol, Asisu im lặng chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt em trai mình.

"Cô ngu ngốc đến vậy sao?." Giọng nói của Asisu làm cho Carol giật mình, cô nhìn nàng không hiểu. Asisu quay đầu lại, trong ánh mắt hằn lên tia máu: "Ta hỏi ngươi ngu ngốc đến vậy sao? Chỉ cần có ai đó giả danh ta truyền ngươi nửa đêm gặp mặt tại nơi xa lạ ngươi cũng sẽ ngu ngốc mà đi ư?.".

Carol run sợ trước cơn giận dữ của Asisu, lắp bắp: "Em. . . em!.", "Ngươi muốn về nhà đến thế à? Ngươi có biết người nằm ở đây đáng lý ra phải là ngươi hay không hả?." Asisu không bao giờ nổi cơn thịnh nộ, đây là lần đầu tiên mọi người chứng kiến cơn giận dữ tột cùng của lệnh bà.

Carol lắc đầu liên tục, không phải thế, khi cô đến đã chẳng thấy ai rồi đột nhiên Menfuisu từ đằng sau lưng cô ngã xuống vì rắn hổ mang cắn. Bên cạnh hắn có một thanh kiếm đâm xuyên cổ họng một con rắn ghim chặt xuống đất.

Asisu nhìn Carol, quần áo cô ta mặc trên người chính là quần áo của nàng, vóc dáng hai người nhỏ bé tựa như nhau, nếu Carol trùm đi mái tóc vàng thì nhìn từ phía sau sẽ giống hệt Asisu. Có người muốn dụ Carol đến tẩm cung pharaoh để thả rắn hổ mang giết chết cô, lại sắp đặt để cô mặc quần áo của nàng lừa Menfuisu nhầm lẫn lao ra cứu Carol.

Nếu Carol chết vì bị rắn cắn, mọi tội danh đều đổ lên đầu ta vì quá yêu pharaoh nên nữ hoàng cấu kết với gián điệp Assyria, lên kế hoạch hạ sát cô gái sông Nile.

Nếu Menfuisu vì nhầm lẫn mà cứu Carol dẫn đến bị rắn cắn chết, kẻ còn sống là Carol cũng sẽ là nhân chứng tốt nhất để đổ mọi tội danh lên đầu ta. Ghen tị vì cô gái sông Nile sẽ lên ngôi hoàng phi nên hận thù pharaoh, cấu kết với gián điệp ám sát quốc vương để chiếm trọn quyền lực Ai Cập.

Dù Carol hay Menfuisu bị rắn cắn mất mạng, tội danh giết người vẫn sẽ đổ lên người ta. Kẻ giăng ra cái bẫy này hoàn toàn muốn ta phải chết, mà Carol ngu ngốc đến một mức độ tự tay chui vào rọ để người ta chém.

Không có một chút cảnh giác ở hoàng cung tàn độc này, tại sao người bị rắn cắn không phải là cô ta mà là Menfuisu? "Tại sao? Tại sao người luôn sống lại chính là ngươi hả?" Ta điên cuồng gào lên, ném vỡ bình hoa xuống ngay bên cạnh cô ta.

"Choang!."

Asisu khuỵnh chân xuống mặt đất, tại sao vậy? Những gì nàng làm cho Ai Cập còn chưa đủ hay sao? Tại sao ông ta vẫn muốn hại chết nàng, tại sao lại như vậy? Ai Cập này là nhà của nàng. . . tại sao người khác cứ muốn nàng phải rời xa nó vậy. . . lại còn làm hại đến em trai nàng, ngoài phụ vương ra hắn chính là người thân duy nhất của nàng. . .

Đến cuối cùng họ vẫn muốn lấy mạng của nàng . . .

Nỗi kích động quá lớn xé nát trái tim Asisu, thêm vết thương còn chưa lành hẳn, cùng bao nỗi khổ sở chất chứa trong tim cả hai kiếp người. . . Asisu ngã quỵ thật sự. . . trước mắt nàng tối sầm lại, chỉ còn một mảnh tối đen. . . ai gọi cũng không nghe thấy. . . đôi mắt vô hồn trống rỗng. . .

Mọi người kinh hãi lao đến bên Asisu khi thấy nàng như vậy, thái y cuống quýt chẩn bệnh, nữ hoàng của bọn họ, trái tim của Ai Cập . . . Cho dù có kiên cường mạnh mẽ đến đâu, Asisu cũng chỉ là một cô gái với trái tim đã chịu quá nhiều nổi đau.

Carol bị quên lãng co ro trong góc phòng, tại sao lại thế này, tại sao lại thành ra thế này, nàng hoàn toàn không muốn. Ở đây quá đáng sợ, nàng không thích hợp ở lại nơi đây, nàng muốn về nhà. . . Carol lao ra khỏi phòng, không ai ngăn cản nàng lại. . . Nàng muốn chạy đến bờ sông Nile nhưng Hassan đi ngược lại đã kịp chụp lấy nàng. Mặc kệ nàng điên cuồng gào khóc, hắn ném nàng cho cảnh vệ: "Nhốt cô ta vào phòng, canh gác không được rời nửa bước!.".

Cảnh vệ vâng phục lôi Carol đi, chỉ còn lại Hassan tiến thẳng vào điện, khi bước vào anh lập tức nhìn thấy Asisu thất thần ngồi trên mặt đất. Mặc kệ ai gọi tên nàng, nàng vẫn im lặng bất động, hắn cau mày lại, nàng thông minh như vậy không cần ai nói chắc cũng đã tự mình đoán ra mọi chuyện.

Ari thấy hắn bước vào, liền nhào đến chân hắn gào khóc: "Đại nhân Hassan! Lệnh bà. . .", Hassan đỡ Ari dậy: "Không sao, đã có ta ở đây.". Hắn quỳ xuống trước mặt Asisu, nâng khuôn mặt trống rỗng của nàng lên, "Khóc đi!." Asisu vẫn không phản ứng gì.

Hassan bóp thật mạnh cằm của nàng, "Khóc đi!." Anh ta dường như quát lên, lần naỳ Asisu nhìn hắn, trong con ngươi đen nhánh từng hàng nước mắt chảy ra. . .

Nàng cứ câm lặng mặc cho nước mắt rơi đầy trên đất, nước mắt làm giải tỏa phần nào phẫn hận trong lòng nàng. Mọi người xung quanh nhìn thấy nước mắt của nàng, ai lại không đau lòng cho lệnh bà của họ kia chứ.

Hassan thở phào một cái, bệnh xác thịt hắn có thể chữa nhưng tâm bệnh thì chỉ có thể để nàng tự chữa lành mà thôi. May mắn là nàng đã khóc, may mắn là hắn đã không đến muộn. . .

Mặt trời nhô cao chiếu sáng kinh thành Tebe tươi đẹp, bên trong hoàng cung ánh sáng cũng rạng rỡ như thế, Asisu đã thay trang phục khác. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng như nắng sớm, chào người vừa tỉnh lại: "Buổi sáng tốt lành, pharaoh của ta!."

Hassan đứng tựa vào cây cột nơi góc khuất ngắm nhìn nụ cười của nàng, bên cạnh hắn có một người mặc trang phục quân lính Ai Cập: "Ta có nên chúc mừng ngươi không tể tướng Hassan!.". Izumin cũng mỉm cười ngắm nhìn nàng, nói với Hassan.

"Lần này cũng nhờ vào sự giúp đỡ của ngươi mới có thể đưa tên cáo già Imhotep vào bẫy. Ta biết ngươi cũng vì nàng mà thôi, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngươi một tiếng!." Hassan đáp lời Izumin. Hắn đã nói kẻ nào làm nàng đau hắn sẽ cho kẻ ấy trả giá gấp trăm lần, Imhotep là minh chứng sống động nhất.

Bây giờ ông ta chỉ còn lại cái xác không hồn mà thôi!. . . Còn Menfuisu, bị rắn cắn là hình phạt Hassan dành cho hắn, vì hắn đã chém Asisu một nhát kiếm.

"Để Menfuisu bị rắn cắn, ngươi muốn ám sát pharaoh của mình sao?." Izumin hỏi, Hassan quay lại nhìn Izumin: "Ta là một thầy thuốc, sẽ không để pharaoh mất mạng, chỉ dành cho ngài ấy một bài học nhỏ trước khi ra tay làm tổn thương người khác mà thôi.".

Hai người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau, cả hai đều yêu nàng bằng những lý lẽ và cách thức của riêng mình. Nhưng chung quy lại, họ đều muốn bảo vệ nàng chu toàn không bị tổn thương.

Pharaoh Nefenmat bí mật về Tebe tham dự sinh nhật để tạo bất ngờ cho Asisu, nào ngờ lại nghe được tin Hassan mật báo về kế hoạch của Imhotep. Làm ông rung động tận tâm can, thì ra con gái của ông đã phải chịu nổi sỉ nhục nặng nề như thế. Ông quay về lại thấy con trai mình thoi thóp nằm trên giường bệnh, một người làm cha như ông sao có thể chịu nổi.

Giữa quần thần ông vạch tội Imhotep cấu kết với ngoại quốc ám hại nữ hoàng và pharaoh, tử hình bằng thuốc độc ngay tại chỗ. Kẻ này có chết cả trăm lần không hết được tội lỗi của mình!.

Ông đến thăm Menfuisu và Asisu, con gái ông như đã có điều gì đó thay đổi, càng thêm tỏa sáng và rạng ngời. Các con của ông, chào đón ông bằng những tiếng cười ấm áp: "Buổi sáng đẹp trời! Cha của con!."